Chương 434 Ngự Kiếm Thuật (1) (2)
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 434 Ngự Kiếm Thuật (1) (2)
Chương 434: Ngự Kiếm Thuật (1) (2)
Mạc Tuyết Tùng vốn còn muốn nói gì đó, nhưng giờ thì không cần thiết nữa.
Yêu Đình quốc sư Lương Cảnh Lược đã phát hiện ra mình bị lừa, hơn nữa còn đuổi theo nhanh như vậy.
“Nhanh thêm chút nữa!”
Tô Mục trầm giọng nói: “Chỉ cần trở lại Hổ Cứ Quan, có Bát Môn Kim Tỏa trận, dựa vào thành mà thủ, Lương Cảnh Lược cũng không làm gì được chúng ta.”
Hắn tính toán khoảng cách giữa Lương Cảnh Lược và bọn họ, so với trước đó đã tốt hơn một chút. Lần này khoảng cách đủ xa, bọn hắn có cơ hội thoát khỏi ma trảo của Yêu Đình quốc sư Lương Cảnh Lược.
Thiên mệnh thần binh kia cuối cùng vẫn là giúp hắn tranh thủ đủ thời gian.
Lương Cảnh Lược muốn tìm được tung tích của bọn hắn, sau đó đuổi theo cũng cần một khoảng thời gian. Trong thời gian này, bọn hắn hoàn toàn có thể cố gắng hết sức tới gần Hổ Cứ Quan, đồng thời thông báo cho Hổ Cứ Quan chuẩn bị phản kích.
Năm người im lặng, vùi đầu phi nước đại về phía trước.
Chư Cát Kim Cương thậm chí còn tóm lấy Thạch Bân Bân, kẻ có tu vi thấp nhất, mang theo hắn chạy vọt lên phía trước.
Trong núi rừng cây cối rậm rạp, điều này cũng làm tăng độ khó cho việc truy tung của Yêu Đình quốc sư Lương Cảnh Lược.
Nhưng Yêu Đình quốc sư Lương Cảnh Lược dù sao cũng không phải người bình thường, hắn chỉ hơi tốn chút thời gian, liền xác định được phương hướng chạy trốn của mấy người.
Sau đó, Hắc Vân đột ngột tăng tốc, men theo hướng năm người bỏ chạy mà đuổi theo.
Chư Cát Kim Cương quay đầu nhìn thoáng qua Hắc Vân đang nhanh chóng tới gần, trong mắt hiện lên một tia sát ý lăng lệ.
“Tô Mục, tốc độ của Lương Cảnh Lược quá nhanh, chúng ta không về được Hổ Cứ Quan đâu.”
Chư Cát Kim Cương trầm giọng nói: “Các ngươi cứ tiếp tục về phía trước, ta ở lại cản hắn.”
“Ngươi điên rồi?”
Thạch Bân Bân kêu lên: “Ngươi chẳng phải đã giao thủ với hắn rồi sao, ngươi không biết thực lực của mình và hắn chênh lệch lớn đến mức nào à? Ngươi có thể cản được bao lâu? Một hơi, hay ba hơi? Nếu trốn không thoát, vậy dứt khoát chúng ta liều mạng với hắn! Cho dù chết, chúng ta cũng muốn chết oanh oanh liệt liệt.”
“Cứ tiếp tục chạy về phía trước, không được giữ lại sức.”
Tô Mục trầm giọng nói: “Trước đó ta có thể quần nhau với hắn một tháng, bây giờ càng cách xa, cơ hội của chúng ta càng lớn.”
Lời còn chưa dứt, trên tay Tô Mục bỗng nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm.
Hắn một tay cầm kiếm, tay còn lại làm kiếm chỉ, lướt một vòng trên kiếm phong.
Một vòng kim quang hiện ra, vết máu bôi lên mũi kiếm.
Ông!
Trường kiếm rung động, phát ra âm thanh tranh minh.
Sau một khắc, trường kiếm phóng lên tận trời, hóa thành một dải lụa, hướng về phía Hắc Vân phía sau mà bắn tới.
Đông Phương Lưu Vân, Chư Cát Kim Cương, Mạc Tuyết Tùng và Thạch Bân Bân đều lộ vẻ kinh ngạc.
Phi kiếm chi thuật!
Tô Mục từ khi nào đã nắm giữ cả loại thủ đoạn này?
Đây chẳng phải là bí mật bất truyền của Kiếm Tông sao?
Khí tức phát ra từ phi kiếm kia khủng bố đến cực điểm, không có trăm năm căn cơ, e là không dùng được một kiếm này đâu nhỉ?
“Trên đời này, còn có thứ gì ngươi không biết sao?”
Thạch Bân Bân được Chư Cát Kim Cương mang theo, bản thân hắn ngược lại bớt được khí lực, lúc này còn có tâm tư trêu chọc.
“Đừng nói với ta, kiếm này tông Ngự Kiếm Thuật là chính ngươi ngộ ra đấy nhé.”
“Ta không hiểu Ngự Kiếm Thuật.”
Tô Mục thần sắc bình tĩnh nói: “Có điều thanh kiếm này là bội kiếm mà Trần Bắc Huyền đã dùng khi thành đạo, theo cách nói của Kiếm Tông, nó là bản mệnh kiếm của Trần Bắc Huyền. Trần Bắc Huyền uẩn dưỡng kiếm này mấy trăm năm, bản thân nó đã thông linh.”
Bốn người khiếp sợ, đồng thời trên mặt cũng hiện lên vẻ thoải mái.
Như vậy mới bình thường chứ.
Nếu nói Tô Mục ngay cả Ngự Kiếm Thuật của Kiếm Tông cũng học được, hơn nữa còn tu luyện đến trình độ này, thì thật là quá khó tin.
Một người, sao có thể nắm giữ nhiều võ kỹ đến vậy?
Oanh!