Chương 392 sơ hở (1)
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 392 sơ hở (1)
Chương 392: Sơ hở (1)
“Thủ pháp đúc binh không tệ, miễn cưỡng có thể xếp vào hàng thượng phẩm.”
Lão giả khô gầy như củi chậm rãi mở miệng, giọng nói không chút cảm xúc, cứ như đang bàn về một chuyện chẳng liên quan.
Đám người khựng lại một nhịp, rồi binh khí đồng loạt tuốt khỏi vỏ, những lưỡi đao sáng loáng trong nháy mắt chĩa thẳng vào lão.
Thực lực đối phương rất mạnh, chỉ một cái liếc mắt đã khiến Thạch Bân Bân, một cao thủ Chân Nguyên Cảnh đỉnh phong, trọng thương, huyền binh nội giáp trên người cũng vỡ tan tành.
Nhưng đó không phải là lý do để bọn họ co đầu rụt cổ.
Dù đối phương có cường đại đến đâu, Thái Bình Ti cũng không hề sợ hãi.
Đối mặt cường địch, cùng lắm thì bỏ mạng.
“Thái Bình Ti.”
Lão nhân khô cằn liếc nhìn đám người, mặt không chút biểu cảm, “Vẫn là bộ dạng này.”
“Lui ra.”
Tô Mục chậm rãi lên tiếng.
“Chỉ huy sứ đại nhân!”
Lâm Thất Huyễn và Triệu Phá Nô biến sắc.
“Lui ra!”
Tô Mục thậm chí không thèm nhìn bọn họ, lặp lại hai chữ.
Mọi người mang vẻ không cam lòng, nhưng vẫn nghe lệnh lui về phía sau.
Đông Phương Lưu Vân và Mạc Tuyết Tùng chỉ lùi lại một bước, rồi đứng ngay sau lưng Tô Mục.
Hai người bọn họ là những người có tu vi cao nhất, chỉ sau Tô Mục.
Cũng là hai người duy nhất có khả năng giúp đỡ Tô Mục vào lúc này.
“Các hạ cho rằng kiện nội giáp này có thể xếp vào hàng thượng phẩm, nhưng theo ta thấy, nó chỉ đáng hàng hạ phẩm.”
Tô Mục chậm rãi nói.
Tất cả mọi người đều ngẩn người, không ngờ Tô Mục lại nói ra những lời này.
Lão nhân khô cằn kia cứ tưởng đám người Thái Bình Ti sẽ liều mạng với hắn, ai ngờ vị chỉ huy sứ trẻ tuổi này lại nói như vậy.
Trong mắt lão lóe lên vẻ hiếu kỳ, vị chỉ huy sứ Thái Bình Ti này, có chút khác với những gì lão từng biết.
Thật là một kẻ thú vị.
Lão nhân khơi dậy chút hứng thú.
“Ngươi có biết lão phu là ai không? Dám bình phẩm binh khí trước mặt lão phu, ngươi nghĩ ngươi có tư cách đó sao?”
Lão nhân chậm rãi nói, giọng điệu vẫn không chút cảm xúc.
“Ngươi là ai không quan trọng, cái gọi là tư cách, vẫn phải xem trình độ.”
Tô Mục nhàn nhạt nói, “Điểm này, ta nghĩ ta vẫn có thể.”
“Ngươi muốn nói, thuật đúc binh của ngươi, mạnh hơn lão phu?”
Trong mắt lão nhân hiện lên một tia gợn sóng, giọng nói mang theo vẻ giận dữ.
Trước đó dù Thạch Bân Bân có khiêu khích, vẻ mặt lão vẫn không hề thay đổi, như thể mọi chuyện xảy ra bên ngoài không thể khiến tâm tình lão dao động.
Vậy mà giờ đây, Tô Mục chỉ đề cập đến thuật đúc binh, lão lại tỏ vẻ tức giận.
Đông Phương Lưu Vân khẽ động lòng, dường như đã hiểu ra ý định của Tô Mục.
Lão nhân khô cằn này không rõ lai lịch, nhưng rõ ràng, hắn đáng sợ hơn Tịnh Thổ Giáo nhiều.
Tịnh Thổ Giáo chỉ đông người, chứ thực lực thì cũng chỉ có vậy.
Ngay cả những chủ Hầu Vô Khuyết của Tịnh Thổ Giáo, chẳng phải cũng không phải đối thủ của Tô Mục sao?
Nhưng lão nhân trước mặt này thì khác, lão chỉ liếc mắt một cái đã khiến Thạch Bân Bân trọng thương.
Thủ đoạn này đơn giản là không thể tưởng tượng nổi.
Mọi người đều hiểu rõ, thực lực của lão nhân này sâu không lường được, tất cả bọn họ cộng lại cũng chưa chắc là đối thủ của lão.
Tô Mục hiển nhiên cũng hiểu rõ điều này, nên hắn không chọn cách trực tiếp động thủ.
Hắn đang tìm kiếm sơ hở của lão nhân này!
Hiện tại xem ra, thuật đúc binh, có lẽ chính là sơ hở của lão.
Một người để ý nhất điều gì, thường chính là chỗ sơ hở của người đó.
Chỉ là, Đông Phương Lưu Vân không dám chắc, Tô Mục có thể nắm bắt được sơ hở này hay không.
“Cũng không hẳn.”
Đông Phương Lưu Vân còn đang suy tư thì nghe Tô Mục nói, “Thuật đúc binh của các hạ thế nào ta không rõ, nên không dám nói thuật đúc binh của ta nhất định mạnh hơn ngươi.
Bất quá đối với việc rèn đúc huyền binh, Tô mỗ vẫn có chút tâm đắc.”
Lão nhân khô cằn hừ lạnh một tiếng.
Tô Mục tuy không nói thẳng, nhưng ý tứ rất rõ ràng, dám xem thường thuật đúc binh của lão.
“Lông còn chưa mọc đủ mà dám lớn lối như vậy, ngươi mới rèn đúc được mấy món huyền binh? Ngươi hiểu biết bao nhiêu về huyền binh?”
Lão nhân lạnh lùng nói, “Luận về sự hiểu biết về huyền binh, cả đời này lão phu không thua bất kỳ ai.”
“Thật trùng hợp.”
Tô Mục mỉm cười, nói, “Ta cũng vậy.”
Không đợi lão nhân nổi giận, Tô Mục tiếp tục nói, “Các hạ bình phẩm cái huyền binh nội giáp này là thượng phẩm, nhưng trong mắt ta, nó chỉ là hạ phẩm, vậy có thể thấy, sự hiểu biết của các hạ về huyền binh, hẳn là không bằng ta.”
“Ngươi đang tìm cái chết sao?”
Lão nhân híp mắt, trong mắt lóe lên sát ý, lạnh lùng thốt ra.
“Ta chỉ là nói thật thôi. Dù các hạ thực lực thông thiên, có thể giết sạch tất cả mọi người ở đây, cũng không thay đổi được sự thật này.”
Tô Mục cười nhạt một tiếng, không hề sợ hãi nói, “Các hạ nếu thông hiểu thuật đúc binh, vậy hẳn phải biết, kỹ thuật không theo ý chí của con người mà thay đổi, được là được, không được là không được.
Dù ngươi có giết sạch người trong thiên hạ, thuật đúc binh của ngươi không được, thì chính là không được.
Ngươi có thể lừa được người khác, nhưng không lừa được chính mình.”
“Ngươi nói thuật đúc binh của ta không được?”
Lão nhân híp mắt, trên người bỗng nhiên dâng lên khí tức cường đại.
Trong nháy mắt, lão như một con Hồng Hoang mãnh thú đang ngủ say thức tỉnh, lại như núi lửa bộc phát, một cỗ khí tức nóng rực tràn ngập trong không khí.
Trong vòng trăm trượng, tất cả cây cối đều bắt đầu cháy khô, tỏa ra mùi khét lẹt.
Đám người Thái Bình Ti chỉ cảm thấy sóng nhiệt ập vào mặt, toàn thân lập tức mồ hôi đầm đìa, kẻ nào thực lực yếu một chút, đã không chịu nổi phải lui về phía sau.
Trên mặt ai nấy đều lộ vẻ kinh hãi.
Biết lão nhân này đáng sợ, nhưng không ngờ, lão lại đáng sợ đến mức này.
Thậm chí còn chưa động tay, chỉ khí tức ngoại phóng, đã khiến hơn trăm cường giả Thái Bình Ti khó có thể chịu đựng.
Ngay cả Đông Phương Lưu Vân và Mạc Tuyết Tùng cũng không khỏi tự chủ lùi lại mấy bước, kéo dài khoảng cách với lão nhân kia.
Chỉ có Tô Mục vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, phảng phất khí tức nóng rực kia không hề ảnh hưởng gì đến hắn.
Thực lực chênh lệch, giờ phút này đã rõ như ban ngày.
“Không phải không được, chỉ là chưa đạt tới đỉnh phong.”
Tô Mục nhàn nhạt nói.
“Ha ha!”
Lão nhân khô cằn phát ra một tràng cười khó nghe như tiếng cú mèo, lão nhìn Tô Mục, ánh mắt càng thêm âm lãnh, “Ngay cả những đúc binh sư mạnh nhất của Thái Bình Ti các ngươi, cũng không dám bình phẩm thuật đúc binh của lão phu như vậy.
Ngay cả sáng phái tổ sư của Thần Binh Các, thuật đúc binh cũng chưa chắc mạnh hơn lão phu.
Ngươi một tên mao đầu tiểu tử, dám nói thuật đúc binh của lão phu chưa đạt tới đỉnh phong?
Ngươi có biết, luận về đúc binh chi thuật, thời nay, lão phu xưng thứ hai, thì không ai dám xưng thứ nhất!”
“Đó là bởi vì.”
Tô Mục không thèm để ý chút nào, cười nhạt một tiếng, “Ngươi chưa gặp được ta.”
Lão nhân khô cằn lập tức ngạc nhiên, đây là thế đạo thay đổi rồi sao?
Giờ đây một tên chỉ là chỉ huy sứ Thái Bình Ti, tiểu gia hỏa Kết Đan Cảnh, cũng cuồng vọng đến vậy sao?
“Nói không có bằng chứng.”
Tô Mục tiếp tục nói, “Các hạ nếu không tin, chúng ta có thể tỷ thí một trận.”
“Ngươi muốn cùng ta tỷ thí?”
Lão nhân khô cằn hỏi.
Ngươi dựa vào cái gì? Ngươi xứng sao?
Câu nói này lão còn chưa kịp nói ra, thì đã nghe Tô Mục tiếp tục nói.