Chương 363 chất vấn
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 363 chất vấn
Chương 363: Chất Vấn
Kinh Thành Đại Huyền, trước cổng Thái Bình Ti Tổng Nha rộn ràng tiếng cười nói.
Bảy, tám vị giáo úy Thái Bình Ti đứng nghênh đón khách khứa ngay tại cửa nha môn.
Khách khứa lục tục kéo đến.
Người thì cưỡi ngựa, kẻ ngồi kiệu, nom ai cũng có vẻ kín đáo.
Nhưng vào thời điểm này, người có tư cách đến Thái Bình Ti ăn mừng, hoặc là quan lớn trong triều, hoặc là hào hiệp giang hồ.
Về phần văn nhân, ít nhất cũng phải là quan văn ngũ phẩm trở lên.
Còn võ giả, nếu tu vi dưới Chân Nguyên Cảnh thì ngay cả tư cách nhận thiệp mời cũng không có.
Những nhân vật có tiếng tăm trong kinh thành, dù không đích thân đến cũng đều phái người đến chúc mừng.
Thái Bình Ti vừa có thêm hai cường giả Kết Đan Cảnh, hơn nữa cả hai đều là Đan Thành cửu phẩm, các thế lực lớn dù trong lòng nghĩ gì thì ngoài mặt cũng phải tỏ ra khách khí.
Đương nhiên, phần lớn đều có chung một ý nghĩ, đó là đến kết giao với hai vị cường giả Kết Đan Cảnh mới nổi của Thái Bình Ti.
Đan Thành cửu phẩm, chỉ cần hai người này không bỏ mạng nửa đường thì gần như chắc chắn sẽ hóa anh, thậm chí còn có cơ hội trở thành cường giả Hợp Thể Cảnh.
Những nhân vật tầm cỡ như vậy, bây giờ không kết giao thì chẳng lẽ đợi đến khi khó với tới mới kết giao sao?
“Tại hạ Mạnh Châu Lã Tứ Thủ, nghe nói Thái Bình Ti có hai vị đại nhân thành công Kết Đan, đặc biệt đến đây để ăn mừng.”
Gần đến giờ Ngọ, một thanh niên trạc ba mươi bước đến trước cửa Thái Bình Ti Tổng Nha, chắp tay với vị giáo úy đón khách.
“Mạnh Châu Tứ Tuyệt?”
Vị giáo úy Thái Bình Ti có chút bất ngờ đánh giá người vừa đến.
Mạnh Châu Lã Tứ Thủ không phải là hạng vô danh tiểu tốt, hắn là cường giả Kết Đan Cảnh đã thành danh từ lâu, nổi danh với danh xưng Tứ Tuyệt. Cái tên này cũng là do hắn đổi sau này.
Nghe nói người này có bốn tuyệt kỹ, nên giang hồ gọi là Tứ Tuyệt, bản thân hắn cũng đổi tên thành Lã Tứ Thủ.
“Chính là Lã mỗ.”
Lã Tứ Thủ đáp, “Ta mấy ngày trước đến Kinh Thành thăm bạn, nghe nói Thái Bình Ti có hỉ sự này, nên mạo muội đến chúc mừng, mong chư vị thông cảm.”
Thiệp mời của Thái Bình Ti đương nhiên sẽ không gửi đến tận Mạnh Châu xa xôi, bọn họ cũng không biết Lã Tứ Thủ này đang ở Kinh Thành, nên tự nhiên không thể gửi thiệp mời cho hắn.
Nhưng Lã Tứ Thủ dù sao cũng là một phương hào hiệp, đã đến đây thì cũng không tiện từ chối ngoài cửa.
“Lã đại hiệp chờ một lát.”
Vị giáo úy Thái Bình Ti suy nghĩ một chút, nháy mắt với đồng bạn, rồi nhanh chân đi vào trong nha môn.
Lã Tứ Thủ cũng không để bụng, cứ đứng đó trước cửa Thái Bình Ti, nếu có người ra vào thì hắn lại mỉm cười gật đầu chào hỏi, nom rất phong độ.
Một lát sau, một bóng người từ trong nha môn bước ra.
“Nguyên lai là Mạnh Châu Lã đại hiệp, nghe danh đã lâu. Mời vào!”
Thạch Bân Bân cười ha hả, chắp tay với Lã Tứ Thủ rồi mời hắn vào trong.
“Lã mỗ bái kiến Thạch trấn phủ.”
Lã Tứ Thủ mỉm cười đáp lễ.
“Ồ? Lã đại hiệp biết ta?”
Thạch Bân Bân cười tươi rói.
“Người có phong thái như vậy, trừ Thạch trấn phủ ra thì còn ai vào đây? Lã mỗ đã sớm nghe nói Thái Bình Ti Kinh Thành có một nhân tài mới nổi, trước khi Tô Mục trấn phủ quật khởi thì ngài chính là người trẻ tuổi xuất sắc nhất của Thái Bình Ti Đại Huyền, hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Lã Tứ Thủ nói.
Thạch Bân Bân cười đến nỗi mắt híp lại thành một đường chỉ, “Dễ nói, có điều Tô Mục hiện tại không còn là trấn phủ sứ nữa, hắn đã được thăng lên chỉ huy sứ rồi, nên khi Lã đại hiệp nhắc đến Tô Mục thì cũng nên chú ý một chút.”
“Là Lã mỗ lỡ lời.”
Lã Tứ Thủ cười ha ha một tiếng, “Chắc hẳn không bao lâu nữa, Lã mỗ cũng phải đổi giọng gọi Thạch chỉ huy rồi.”
“Lời này không nên nói lung tung.”
Thạch Bân Bân nói, nhưng trên mặt vẫn tươi cười rạng rỡ.
“Lã đại hiệp mời vào, hôm nay có không ít bằng hữu đến đây, Lã đại hiệp cứ thoải mái uống rượu, ăn thịt.”
Thạch Bân Bân khoác tay Lã Tứ Thủ đi vào trong, nom như thể quen biết đã lâu.
Bước vào trong nha môn, quảng trường vốn trống trải đã được bày đầy bàn tiệc, trên bàn cũng gần như không còn chỗ trống.
Thạch Bân Bân sắp xếp chỗ ngồi cho Lã Tứ Thủ xong thì lấy cớ phải tiếp đón những người khác, lách mình đi về phía hậu viện.
Hôm nay, hai nhân vật chính của đại yến là Tô Mục và Mạc Tuyết Tùng đang ở hậu viện.
Thạch Bân Bân kéo Tô Mục sang một bên, nhỏ giọng nói gì đó.
“Ngươi chắc chứ? Hắn to gan đến vậy sao? Đây là Thái Bình Ti Tổng Nha đó.
Dù mấy vị Hầu gia không có ở đây, nhưng trong tư còn có không ít chỉ huy sứ Hóa Anh Cảnh, bọn họ sẽ không tham gia đại yến, nhưng nếu có người gây rối mà để bọn họ ra mặt thì cũng không dễ thu dọn đâu.”
Tô Mục nhíu mày nói.
Nơi này là Kinh Thành Đại Huyền, Thái Bình Ti Tổng Nha.
Đừng nói là võ giả Kết Đan, dù cường giả Hóa Anh Cảnh đến đây cũng phải ngoan ngoãn thu mình lại.
“Không sai đâu.”
Thạch Bân Bân khẳng định, “Vô sự mà ân cần, không lừa đảo thì cũng là đạo chích!
Ta với Lã Tứ Thủ vốn chưa từng gặp mặt, hắn vừa thấy đã tâng bốc ta lên tận mây xanh, còn muốn châm ngòi mối quan hệ giữa ta và ngươi, nếu nói không có vấn đề thì tuyệt đối không thể nào!”
“Cũng có thể là do ngươi nhạy cảm quá thôi, lăn lộn giang hồ, khôn khéo một chút cũng là chuyện thường.”
Tô Mục trầm ngâm nói.
“Tóm lại, cẩn tắc vô áy náy.”
Thạch Bân Bân nói, “Hôm nay đến đây không chỉ có cường giả khắp nơi, mà còn có không ít văn nhân đại nho, tay trói gà không chặt, nếu thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở Thái Bình Ti thì chúng ta còn mặt mũi nào nữa.”
“Đã vậy, sao ngươi còn để hắn vào?”
Tô Mục hỏi.
“Hắc, như vậy mới thú vị chứ.”
Thạch Bân Bân cười hắc hắc, “Ta nói cho ngươi biết, hôm nay đến đây đều là bằng hữu của Thái Bình Ti, nhưng trong số đó không biết có bao nhiêu kẻ mang ý đồ khó dò, Lã Tứ Thủ không phải là kẻ duy nhất.
Ta muốn xem hắn định làm gì.”
“Ngươi đúng là xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.”
Tô Mục tức giận nói, “Bọn họ nhắm vào ta và Mạc Tuyết Tùng đấy.”
“Ngươi sợ gì chứ? Đây là địa bàn của chúng ta, nếu thật sự có kẻ mù mắt thì ngươi cứ việc thu thập bọn chúng là được.”
Thạch Bân Bân nói:
“Chúng ta đều từ địa phương lên, Kinh Thành là địa bàn của các ngươi, ngươi làm vậy có hơi bất công đó, các vị đại nhân trong tư có biết chuyện này không?”
Tô Mục cạn lời.
Hắn vốn dĩ không muốn tổ chức đại yến này.
Có thời gian này, hắn thà tu luyện thêm ở Anh Linh Động còn hơn.
Tu luyện trong Anh Linh Động có thể giúp hắn tiết kiệm được rất nhiều điểm số cần thiết để tăng tu vi.
Giờ Thạch Bân Bân còn muốn xem náo nhiệt?
“Ta đang giúp ngươi tạo cơ hội để lập uy đấy.”
Thạch Bân Bân nói một cách hùng hồn, “Trước đây các ngươi tuy được xếp vào hàng đương đại thiên kiêu, nhưng trong mắt cường giả thiên hạ thì vẫn chỉ là hậu bối.
Bây giờ các ngươi đột phá đến Kết Đan Cảnh, chẳng lẽ không nên cho bọn họ biết sự lợi hại của các ngươi sao?
Nếu không ai gây rối thì thôi, chỉ cần có kẻ gây rối thì ngươi cứ việc ra tay.
Dù là đương triều hoàng tử, nếu hôm nay dám gây rối ở Thái Bình Ti thì ngươi đánh ch.ết hắn cũng không ai dám nói gì.”
“Thật sao?”
Mắt Tô Mục hơi nheo lại.
“Đương nhiên là thật! Mấy lão gia hỏa trong nhà đã hứa rồi.”
Thạch Bân Bân nói, “Tóm lại, hôm nay là sân nhà của ngươi, ngươi muốn làm gì thì làm, ở trong nha môn Thái Bình Ti, dù ngươi có chọc thủng trời thì cũng có người thay ngươi chống đỡ.”
“Sao ta cứ cảm thấy các ngươi cố ý đào hố vậy?”
Tô Mục nói:
“Nếu những người kia an phận thì cái hố đó cũng vô dụng thôi.”
Thạch Bân Bân đáp, “Từ khi hai vị Hầu gia vẫn lạc, ai cũng cảm thấy Thái Bình Ti dễ bị ức hϊế͙p͙, lần trước bốn vị Hầu gia bộc phát một lần, sau đó bọn chúng mới an tĩnh được một thời gian.
Gần đây bốn vị Hầu gia không có ở đây, bọn chúng lại rục rịch, đều cảm thấy Thái Bình Ti không có người kế tục, đang xuống dốc.
Khó khăn lắm ngươi và Lão Mạc cùng nhau đột phá đến Kết Đan Cảnh, đương nhiên phải thừa cơ hội này cho bọn chúng biết mặt.”
“Hiểu rồi.”
Tô Mục gật đầu.
Thảo nào Thái Bình Ti lại rầm rộ chúc mừng như vậy.
Làm vậy, thứ nhất là để ủng hộ tinh thần của Thái Bình Ti, thứ hai là để đào hố cho kẻ địch của Thái Bình Ti.
Nếu thật sự có kẻ muốn thừa dịp đại yến khánh điển để gây sự thì Thái Bình Ti cũng không phải là hạng vừa.
“Thật ra lúc đầu ta cũng không lo lắng lắm, nhưng bây giờ Lã Tứ Thủ đã xuất hiện, mà ngươi còn mang theo cả huyết ẩm đao nữa……”
Thạch Bân Bân liếc nhìn thanh trường đao bên hông Tô Mục.
Thanh đao kia chính là Huyền Binh Tuyết Ẩm Đao mà Huyền Đế ban cho lần trước.
Đao này, hung khí ngút trời.
“Vậy chẳng phải là vừa hay sao.”
Tô Mục không nhịn được cười, “Nếu ta gặp họa sát thân thì coi như ngươi thắng.”
Lã Tứ Thủ vừa trò chuyện vui vẻ với những người xung quanh, vừa lặng lẽ quan sát tình hình trên sân.
Trên quảng trường bày bốn, năm chục cái bàn, bây giờ gần như đã không còn chỗ trống.
Mấy trăm người, ai cũng là nhân vật tầm cỡ, chỉ cần dậm chân một cái cũng có thể gây ra một trận địa chấn.
Cơ hội để nhiều nhân vật lớn tề tựu một chỗ như vậy không phải lúc nào cũng có.
Vài ánh mắt chạm phải ánh mắt của Lã Tứ Thủ, rồi đều ăn ý dời đi chỗ khác.
Cùng có động tác tương tự với bọn họ còn có vài nhóm người khác.
Không khí trên sân nom có vẻ hân hoan, nhưng thực chất lại đầy sóng ngầm.
Đúng lúc này, nhân vật chính của khánh điển cuối cùng cũng lộ diện.
Tô Mục mặc một bộ quan phục chỉ huy sứ mới tinh, cẩm y mực bào, trên vạt áo thêu bảy đạo vân văn.
Phàm là người hiểu rõ ý nghĩa của vân văn đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Đây là lần đầu tiên Tô Mục công khai lộ diện sau khi đột phá Kết Đan Cảnh, tấn thăng chỉ huy sứ.
Lúc trước, khi hắn vừa đến Kinh Thành thì vẫn mặc bộ quan phục cũ, hơn nữa vì quan phục bị hư hại nên trên quan phục của hắn không có thêu vân văn.
Mà công tích của Tô Mục trong Thái Bình Ti thì người ngoài không thể nào biết được.
Cho nên bây giờ thấy trên vạt áo của Tô Mục có bảy đạo vân văn, mọi người không khỏi kinh hãi.
Bảy đạo vân văn mang ý nghĩa bảy công tích đặc biệt, theo quy củ của Thái Bình Ti, đó là Tô Mục đã trải qua bảy lần thập tử nhất sinh, hơn nữa còn sống sót trở về.
Điều này quả thực quá kinh người!
Lã Tứ Thủ cúi đầu xuống, đáy mắt hiện lên một tia sát ý sâu thẳm.
Tô Mục tuổi còn trẻ mà đã có công tích như vậy, nếu đợi đến khi tu vi của hắn cao hơn nữa thì sẽ ra sao?
Không, tu vi hiện tại của hắn đã đủ cao rồi!
Loại người này phải ch.ết!
“Hậu sinh khả úy a.”
Một lão nhân tóc bạc phơ cảm khái nói.
“Bảy đạo vân văn, tương đương với tham gia khoa cử, liên tục bảy lần đều đỗ trạng nguyên.”
Những quan văn kia cũng hiểu rõ giá trị của bảy đạo vân văn, trên mặt đều tràn đầy vẻ kinh ngạc thán phục.
Thạch Bân Bân đi bên cạnh Tô Mục, giới thiệu từng người cho hắn.
Tô Mục cũng mỉm cười ứng phó.
Mạc Tuyết Tùng cảm thấy mình như một tùy tùng.
Trong lòng hắn có chút bất đắc dĩ, nếu là ở một trường hợp khác, Đan Thành cửu phẩm, lại còn có một đạo vân văn thì người được vạn chúng chú mục phải là hắn mới đúng.
Nhưng hết lần này đến lần khác, hắn lại ở cùng với Tô Mục.
So với Tô Mục thì thành tựu của hắn chẳng là gì cả.
Đông Phương Lưu Vân và mấy trấn phủ sứ khác của Thái Bình Ti hòa mình vào đám đông, vui vẻ quên trời đất.
Nhìn thấy vẻ lúng túng của Mạc Tuyết Tùng, hắn thầm may mắn.
Cũng may mình không đột phá.
Nếu không, tùy tùng sẽ không chỉ có một mình Mạc Tuyết Tùng.
“Tô đại nhân, ta có một nghi vấn.”
Ngay lúc Thạch Bân Bân đang giới thiệu khách quý cho Tô Mục thì bỗng nhiên một người trung niên đứng dậy, lớn tiếng nói.
“Vốn hôm nay là ngày đại hỉ của Thái Bình Ti, ta không nên làm mất hứng.
Nhưng Thái Bình Ti là nền tảng của Đại Huyền, quan hệ đến sự sống còn của Đại Huyền, ta đã đến đây thì không thể làm ngơ trước một số việc.
Nếu không, ta sẽ có lỗi với Đại Huyền, có lỗi với bách tính thiên hạ!”
Người trung niên kia nói năng có khí phách.
Ánh mắt Tô Mục đổ dồn về phía người trung niên kia.
“Ngự Sử Đài, Thẩm Hưng Hoài.”
Thạch Bân Bân nhỏ giọng nhắc nhở.
“Thẩm đại nhân có vấn đề gì?”
Tô Mục khẽ gật đầu, chậm rãi mở miệng.
“Theo ta được biết, võ đạo tu hành là từng bước lên trời.
30 tuổi có thể đột phá đến Kết Đan Cảnh thì quả là kỳ tài ngút trời.”
Thẩm Hưng Hoài nghiêm nghị nói, “Nhưng thiên tài cũng có giới hạn.
Đương đại thiên kiêu đều tu hành võ đạo từ nhỏ, giống như vị Mạc đại nhân này, hắn cũng là thiên tài, hắn tu hành ở Ngự Thú Tông từ nhỏ, vừa biết đi đã bắt đầu luyện võ, vậy mà cũng phải ngoài ba mươi mới đột phá đến Kết Đan Cảnh.
Còn có vị Thạch đại nhân này, hắn được hưởng tài nguyên tu luyện mà thiên hạ ít ai sánh bằng.
Nhưng hắn vẫn chưa đột phá đến Kết Đan Cảnh.”
“Thẩm đại nhân có gì cứ nói thẳng, thời gian của mọi người đều rất quý giá, những chuyện ai cũng biết thì không cần phải nhắc lại.”
Tô Mục thản nhiên nói.
“Tốt, ta sẽ nói thẳng. Ai cũng biết Tô đại nhân xuất thân là lưu dân, tiếp xúc với võ đạo khi đã 17, 18 tuổi.
Từ khi ngươi tiếp xúc với võ đạo đến nay, tính ra cũng chỉ mới sáu, bảy năm.”
Thẩm Hưng Hoài lớn tiếng nói, “Tôi Thể, Thay Máu, Thoát Thai, Chân Nguyên, gần như mỗi năm một đại cảnh giới, tốc độ tăng tiến này có bình thường không?
Theo ta được biết, trên đời này chỉ có tu luyện công pháp Ma Đạo mới có tốc độ tăng tiến nhanh như vậy!”
“Vậy nên, ngươi nghi ngờ ta tu luyện công pháp Ma Đạo?”
Khóe miệng Tô Mục khẽ nhếch lên, “Thẩm đại nhân, ngươi là người đọc sách, lần này ta coi như ngươi vô tri, tha thứ cho ngươi, ngồi xuống đi, những lời này về sau đừng nói nữa.”
“Tô đại nhân, trước mặt bao nhiêu người, vì sao ngươi không dám trả lời thẳng ta?”
Thẩm Hưng Hoài không ngồi xuống mà lớn tiếng nói.
“Nếu một ma đầu trà trộn vào Thái Bình Ti, lại còn giữ chức vị cao thì chẳng phải là trò cười cho thiên hạ sao?”
“Ta bảo ngươi ngồi xuống.”
Tô Mục trầm giọng nói.
Giọng hắn không lớn, nhưng sắc mặt Thẩm Hưng Hoài trắng bệch, thân hình không tự chủ được ngồi xuống.
“Tô đại nhân, ngươi đây là muốn lấy lực chèn người sao? Ta thấy lời Thẩm đại nhân nói không sai, dù là đương đại thiên kiêu thì cũng phải khổ tu hai, ba mươi năm mới có thể đột phá đến Kết Đan Cảnh, tốc độ tu luyện của ngươi quá nhanh rồi.
Sự tình khác thường ắt có yêu.
Ai biết có phải vì Thái Bình Ti những năm gần đây không có người kế tục nên mới lén lút đi sai đường không?”
Đúng lúc này, một giọng nói khác vang lên.