Làng Truyện Chữ
  • Thể Loại
    • Làm Giàu
    • Hiện Đại
    • Cổ Đại
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Du Hí
    • Hệ Thống
    • Đô Thị
    • Ma Quái
    • Tiên Hiệp
    • Trinh Thám
    • Trùng Sinh
    • Kỳ Ảo
    • Góc Nhìn Nữ
    • Góc Nhìn Nam
    • Truyện Ngắn
    • Truyện Dài
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Vô Địch Lưu
    • Xem Thêm
  • Hoàn Thành
  • Truyện Mới
  • BXH
Đăng nhập Đăng ký
  • Thể Loại
    • Làm Giàu
    • Hiện Đại
    • Cổ Đại
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Du Hí
    • Hệ Thống
    • Đô Thị
    • Ma Quái
    • Tiên Hiệp
    • Trinh Thám
    • Trùng Sinh
    • Kỳ Ảo
    • Góc Nhìn Nữ
    • Góc Nhìn Nam
    • Truyện Ngắn
    • Truyện Dài
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Vô Địch Lưu
    • Xem Thêm
  • Hoàn Thành
  • Truyện Mới
  • BXH
  • BTV Đề Cử
  • Ngôn Tình
  • Tu Chân
Đăng nhập Đăng ký
Trước
Sau

Chương 238 ám sát ( cầu đặt mua cầu cất giữ cầu nguyệt phiếu phiếu đề cử )

  1. Trang chủ
  2. [Dịch] Đại Huyền Đệ Nhất Hầu
  3. Chương 238 ám sát ( cầu đặt mua cầu cất giữ cầu nguyệt phiếu phiếu đề cử )
Trước
Sau

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Shopee Promotion

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.

Chương 238 ám sát ( cầu đặt mua cầu cất giữ cầu nguyệt phiếu phiếu đề cử )

Chương 238: Ám Sát (Cầu Đặt Mua, Cầu Cất Giữ, Cầu Nguyệt Phiếu, Phiếu Đề Cử)

Một nam tử trẻ tuổi dẫn theo hai mỹ quyến như hoa, cùng một lão bộc chậm rãi bước đi trên quan đạo.

Sau khi rời khỏi Tương Châu đô thành, Tô Mục không tiếp tục triệu hồi Già Lâu La mà chọn cách mang theo Lạc An Ninh và Hướng Tiểu Viên thong thả đi về phía Tùng Giang Phủ.

Tại Võ Lăng Thành khó có được những khoảnh khắc nhàn nhã như vậy, cộng thêm phong cảnh Tương Châu tươi đẹp, Tô Mục cũng nổi lên hứng du ngoạn.

Mặt khác, Tô Mục cũng muốn hiểu rõ hơn về phong thổ Tương Châu.

Dù sao lần này hắn đến Tương Châu nhậm chức, trong thời gian ngắn sẽ không rời đi.

Thái Bình Ti Trấn Phủ làm, mặc dù chức trách là chém yêu trừ ma, nhưng đã ở Tương Châu thì nếu không hiểu rõ nơi này, việc thực hiện chức trách chỉ sợ sẽ không mấy thuận lợi.

Hắn vừa du ngoạn vừa hướng Tùng Giang Phủ, vốn chỉ một hai ngày đường, kết quả hắn đi mất trọn vẹn bảy, tám ngày mới đến.

Đến khi hắn rốt cục xuất hiện ở ngoài thành Tùng Giang Phủ, những thế lực băn khoăn ngoài thành mấy ngày nay cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Tùng Giang Phủ Thái Bình giáo úy Dương Vân Trung, bái kiến Tô đại nhân.”

Một thanh niên mặc cẩm y mực bào của Thái Bình giáo úy chắp tay nói với Tô Mục, hắn nhìn năm đạo vân văn trên vạt áo Tô Mục, trên mặt tràn đầy vẻ kính ngưỡng.

Chỉ cần là người của Thái Bình Ti, liền biết những vân văn này đại diện cho điều gì.

Một đạo vân văn chính là một công tích đặc thù.

Không biết bao nhiêu nhân mạng ném đi cũng chưa chắc có thể có được một công tích đặc thù.

Vậy mà Tô Trấn Phủ đã có được năm công tích đặc thù!

Điều này có ý vị gì?

Ý vị này Tô Trấn Phủ đã hoàn thành năm nhiệm vụ hẳn phải ch.ết!

Trong lịch sử Thái Bình Ti, từ xưa đến nay chưa từng có ai có được nhiều công tích đặc thù đến vậy!

Coi như không đề cập đến thân phận Trấn Phủ sứ của Tô Mục, chỉ bằng năm công tích đặc thù này thôi cũng đủ để tất cả mọi người trong Thái Bình Ti tràn đầy tôn kính với hắn.

“Dương giáo úy không cần đa lễ.”

Tô Mục cười nói: “Ngươi chuyên môn ở đây chờ ta sao?”

“Vâng.”

Dương Vân Trung cung kính đáp: “Phó Trấn Phủ từ đô thành truyền tin đến, nói Tô đại nhân ít ngày nữa sẽ đến Tùng Giang Phủ, nên thuộc hạ cố ý chờ đợi ở đây.”

Đây cũng là chuyện chỉ có ở Tương Châu mới có thể xảy ra.

Nếu đặt ở Võ Lăng Thành hoặc Hổ Cứ Quan, nhân thủ Thái Bình Ti thiếu nghiêm trọng, ai nấy đều bận tối mắt tối mũi, làm gì có thời gian chuyên môn đi chờ đợi một người.

Tương Châu, bao gồm cả Tùng Giang Phủ, xưa nay hiếm khi có yêu ma ẩn hiện, phần lớn thời gian Thái Bình Ti đều rất thanh nhàn.

“Trương Lỗ Trung bái kiến Tô Trấn Phủ.”

Dương Vân Trung còn chưa dứt lời, một nam nhân trung niên mặc áo xanh bên cạnh đã cười nói.

“Ngươi là?”

Tô Mục quay đầu nhìn sang.

“Tại hạ là sư gia của Tùng Giang Phủ, phụng mệnh Phủ Tôn đại nhân đến đây nghênh đón Tô Trấn Phủ.”

Trương Lỗ Trung vừa cười vừa nói: “Tô Trấn Phủ, Phủ Tôn nhà ta đã thiết yến trong phủ, chuyên môn đón tiếp ngài, xin mời đại nhân nể mặt dời bước.”

“Phủ Tôn đại nhân có lòng ta xin tâm lĩnh, đón tiếp thì không cần, ta còn có công vụ tại thân.”

Tô Mục nhàn nhạt nói.

“Tô Trấn Phủ làm gì cự người ngoài ngàn dặm?”

Nụ cười trên mặt Trương Lỗ Trung không đổi, tiếp tục nói: “Tùng Giang Phủ chúng ta khó khăn là khó khăn thật, đây cũng là Phủ Tôn đại nhân tự bỏ tiền thiết yến, ngài cũng muốn cùng Tô Trấn Phủ hồi báo tình hình Tùng Giang Phủ.”

Hắn tỏ thái độ rất thấp.

Dù sao đưa tay không đánh người mặt tươi cười.

Tô Mục hơi trầm ngâm rồi chậm rãi gật đầu: “Đã vậy thì Tô mỗ xin từ chối thì bất kính. Dương giáo úy, ngươi cùng ta đi đi.”

“Tuân lệnh, đại nhân.”

Dương Vân Trung chắp tay.

“Tô Trấn Phủ, mời.”

Trương Lỗ Trung gọi tới một chiếc xe ngựa rồi mở miệng.

Tô Mục nhìn chiếc xe ngựa Trương Lỗ Trung gọi tới, có chút sửng sốt.

Không phải vì xe ngựa quá xa hoa mà là vì nó quá đơn sơ.

Đây có lẽ là chiếc xe ngựa rách nát nhất hắn từng thấy kể từ khi tiến vào Tương Châu.

Với cái buồng xe cũ nát kia, Tô Mục lo rằng chỉ cần xóc nảy một chút là có thể tan ra thành từng mảnh.

“Tô Trấn Phủ thứ lỗi, Tùng Giang Phủ chúng ta kinh tế khó khăn, đây là ta chuyên môn mượn xe ngựa, Phủ Tôn nhà ta ngày thường xuất hành bình thường đều ngồi xe bò.”

Trương Lỗ Trung giải thích.

“Thật sao?”

Tô Mục cười như không cười, mang theo Lạc An Ninh và Hướng Tiểu Viên lên xe ngựa.

Còn Dương Vân Trung và Thạch Tự Nhiên thì một trái một phải, đi bộ theo xe ngựa.

“Phu quân, Tùng Giang Phủ này diễn trò, chẳng phải là quá lố rồi sao?”

Trong xe ngựa, Hướng Tiểu Viên nhịn không được nói: “Ai mà không biết Tương Châu giàu có, Phủ Tôn Tùng Giang Phủ dù thanh liêm cũng không đến mức này chứ.”

“Hắn hẳn là cố ý.”

Lạc An Ninh suy tư nói: “Hắn sợ phu quân tìm hắn đòi bạc xây dựng Bạch Lộc Thư Viện.”

Lạc cô nương bình thường chỉ là không thích suy nghĩ nhiều, không có nghĩa là nàng không hiểu những chuyện cong cong quấn quấn này.

Tô Mục vừa cười vừa nói: “Khóc than thôi, bình thường mà. Nếu không có Ngô gia, muốn dựa vào Tùng Giang Phủ để xây dựng Bạch Lộc Thư Viện, chỉ sợ sang năm yêu đình yêu vật đều đến rồi, cái thư viện này còn chưa chắc đã xây được.”

“Phu quân đã sớm nghĩ đến những điều này? Vậy nên từ đầu, chàng đã tính kế Ngô gia rồi?”

Hướng Tiểu Viên nháy mắt.

“Chỉ có thể coi là tương kế tựu kế thôi, ta ngay từ đầu đâu biết triều đình sẽ để ta đến Tùng Giang Phủ làm Trấn Phủ sứ. Ta cũng không ngờ Ngô Nhất Phàm lại không biết sống ch.ết đến vậy.”

Tô Mục cười nói.

Hắn xác thực sớm có ý định tìm Ngô gia gây phiền phức, chuyện Ngô Thu Nguyên hủy trận bàn Cửu Long Chân Hỏa trận, hắn vẫn luôn chưa quên.

Bất quá dự định ban đầu của hắn cũng chỉ là vặt lông Ngô gia một phen, bắt đền bù tổn thất Cửu Long Chân Hỏa trận là xong.

Chính Ngô Nhất Phàm chọc giận hắn nên mới có chuyện Ngô gia đại xuất huyết.

Điều này cũng coi như đánh bậy đánh bạ, vừa vặn giải quyết luôn chuyện xây dựng Bạch Lộc Thư Viện.

“Ngô Nhất Phàm làm nhiều việc ác, đây cũng là phế vật lợi dụng.”

Hướng Tiểu Viên cười hì hì: “Đây có tính là tỷ tỷ vượng phu không?”

Lạc An Ninh trừng to mắt, gương mặt xinh đẹp ửng hồng.

Nàng không hiểu những tiểu xảo của Hướng Tiểu Viên.

Tô Mục cười ha ha một tiếng, bỗng nhiên nụ cười tắt lịm, sắc mặt nghiêm lại.

Ngay lúc đó, ngoài xe ngựa bỗng nhiên truyền đến tiếng gầm thét.

“Kẻ nào to gan dám ám sát Thái Bình Ti Trấn Phủ!”

Kèm theo tiếng gầm thét là mấy tiếng dây cung vang lên.

Phanh phanh phanh!

Tô Mục giơ tay lên, vừa vặn tóm lấy một mũi vũ tiễn.

Hắn phất tay áo, ầm vang một tiếng, buồng xe nổ tung.

Lạc An Ninh và Hướng Tiểu Viên theo sát Tô Mục nhảy ra khỏi xe ngựa, mỗi người rút kiếm.

Lúc này, Thạch Tự Nhiên và Dương Vân Trung đã giao chiến với một đám người áo đen.

Còn gã sư gia Trương Lỗ Trung thì tè ra quần trốn sau một quầy hàng, run lẩy bẩy.

“Coi chừng!”

Tô Mục khẽ nheo mắt, ngẩng đầu nhìn về một hướng.

Đúng lúc này, âm thanh xé gió bén nhọn vang lên.

Chỉ thấy một mũi tên quấn quanh hỏa diễm từ trên lầu cao đằng xa bắn tới.

Khóe miệng Tô Mục lộ ra một nụ cười lạnh.

Trước kia hắn toàn dùng Ngũ Hỏa Chấn Thiên Cung công kích người khác, không ngờ hôm nay lại có người dùng thủ đoạn tương tự để công kích hắn.

Mũi tên này rõ ràng không phải mũi tên bình thường mà là huyền binh!

Bước lên một bước, Kinh Lôi Đao như thiểm điện xuất hiện trong tay, một đao chém về phía trước.

Trên lưỡi đao bỗng nhiên hiện ra một Hỏa Long.

Cuồng phong gào thét, gió trợ thế lửa. Hỏa Long gào thét lao ra, va chạm với mũi tên đánh lén.

Ly Hỏa ý cảnh, Tốn Phong ý cảnh!

Tuy Tô Mục chưa lĩnh ngộ ra dị tượng nhưng Ly Hỏa ý cảnh và Tốn Phong ý cảnh của hắn đã viên mãn, hơn nữa mơ hồ có dấu hiệu dung hợp.

Lần này xuất thủ đã ẩn ẩn có hình thức ban đầu của dị tượng.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh.

Hỏa Long và mũi tên va chạm nhau.

Trong khoảnh khắc, tất cả âm thanh giữa thiên địa phảng phất biến mất trong một sát na, sau đó một tiếng oanh minh đinh tai nhức óc vang lên.

Âm thanh lớn khiến tất cả những người đang giao chiến đều bịt tai, trên mặt lộ vẻ thống khổ.

Trên không trung, hỏa diễm phấp phới.

Hỏa Long và mũi tên quấn quanh hỏa diễm đồng thời biến mất trên không trung.

Lúc này, kẻ bắn tên trên lầu cao lộ vẻ kinh sợ.

Ngăn được?

Vậy mà ngăn được!

Chẳng phải mấy tháng trước Tô Mục chỉ mới Thoát Thai Cảnh sao?

Dù mấy tháng này hắn có đột phá đến Chân Nguyên Cảnh cũng không thể chống đỡ được huyền binh của mình chứ.

Huyền binh này, uy lực còn hơn Ngũ Hỏa Chấn Thiên Cung!

Hắn đã tốn bao công sức mới mượn được huyền binh này, với tu vi Chân Nguyên Cảnh của hắn, dùng nó hoàn toàn có thể gi.ết ch.ết Chân Nguyên Cảnh bình thường.

Trong đầu hắn vừa dâng lên nghi hoặc thì trong mắt đã lộ vẻ kinh hoảng.

Bởi vì hắn thấy, phía sau Tô Mục bỗng nhiên mở ra một đôi cánh, rồi bay về phía hắn!

“Mẹ kiếp! Hắn biết bay!”

Người kia nhịn không được chửi một câu.

Hắn bối rối kéo cung, bắn thêm một mũi tên về phía Tô Mục.

Tô Mục khẽ động cánh sau lưng, nhanh chóng tránh được mũi tên.

Một tiếng ầm vang, một tòa nhà phía xa bị mũi tên bắn sập.

Lúc này, Tô Mục đã nhào tới trước mặt người kia, hắn muốn mở cung bắn tên lần nữa nhưng đã không kịp.

Trong mắt hiện lên vẻ tàn khốc, người kia vung trường cung trên tay, đập xuống phía Tô Mục.

Đinh đương!

Tô Mục khép cánh sau lưng lại, chắn trước người.

Một hàng hỏa hoa bắn ra.

Cánh lại tách ra, rồi một vòng đao quang bỗng nhiên nở rộ.

Phốc!

Hai người lướt qua nhau.

Thân thể người kia ngưng kết tại chỗ, trên trán hắn xuất hiện một vết máu, rồi nhanh chóng lan xuống dưới.

Trong mắt tràn đầy hoảng sợ và hối hận.

“Ngươi… là Chân Nguyên Cảnh…”

Hắn ôi ôi có tiếng trong cổ họng, ầm vang ngã xuống đất, ch.ết không nhắm mắt.

Tô Mục chỉ sững sờ nhìn hắn một cái, mũi chân khẽ hất, nắm lấy cây cung kia.

Sau đó Phong Lôi Song Sí lóe lên, Tô Mục trở lại nơi vừa bị tập kích.

Lúc này, Thạch Tự Nhiên, Dương Vân Trung, Lạc An Ninh và Hướng Tiểu Viên đã tiêu diệt hết đám thích khách còn lại.

Trong bốn người, yếu nhất lại là Dương Vân Trung, Thái Bình giáo úy Tùng Giang Phủ.

Không kể Thạch Tự Nhiên, Lạc An Ninh và Hướng Tiểu Viên cũng sắp tu luyện đến Thoát Thai Cảnh viên mãn, hơn nữa cả hai đều lĩnh ngộ ý cảnh.

Dương Vân Trung không khỏi vụng trộm liếc nhìn hai nàng, ban đầu hắn còn tưởng Lạc An Ninh và Hướng Tiểu Viên là gia quyến Tô Mục mang theo.

Kết quả khi động thủ hắn mới phát hiện hai nữ tử này còn mạnh hơn hắn.

Dù sao hắn cũng là một trong những Thái Bình giáo úy mạnh nhất Tùng Giang Phủ, vậy mà lại thua kém hai nữ tử.

Quả không hổ là Tô Trấn Phủ, ngay cả nữ quyến cũng mạnh đến vậy.

Thấy Tô Mục từ trên trời giáng xuống, Dương Vân Trung vừa sùng bái vừa lộ vẻ xấu hổ.

“Thuộc hạ hộ vệ bất lực, xin đại nhân trách phạt.”

Dương Vân Trung nói.

Tô Mục vừa mới đến Tùng Giang Phủ đã gặp ám sát.

Đây chẳng phải tát thẳng vào mặt Thái Bình Ti bọn họ sao?

Dù Tô Mục không bị thương nhưng Dương Vân Trung hận không thể tìm cái lỗ nào chui xuống.

“Không liên quan đến ngươi.”

Tô Mục thản nhiên nói: “Trương sư gia, nói với Phủ Tôn đại nhân một tiếng, yến tiệc đón tiếp không cần đâu. Bổn Trấn Phủ gặp chuyện dọc đường, việc này ta sẽ điều tr.a rõ ràng.”

Trương Lỗ Trung từ sau quầy hàng đứng lên, cả người vẫn còn kinh hãi.

Hắn luôn sống ở nơi thái bình, đâu gặp chuyện này bao giờ.

“Dương giáo úy, áp giải tất cả về, điều tr.a.”

Tô Mục căn bản không để ý đến hắn, lạnh lùng ra lệnh.

“Tuân lệnh.”

Dương Vân Trung nghiêm mặt, trầm giọng nói.

“Về Thái Bình Ti!”

Tô Mục vung tay áo, quát.

Mãi đến khi Tô Mục biến mất ở đầu đường, từ trong các kiến trúc ven đường mới lộ ra những gương mặt kinh nghi bất định.

“Văn Nhân huynh, ngươi đâu có nói là muốn ám sát Tô Trấn Phủ giữa đường phố!”

Một nam nhân trung niên mang vẻ tức giận, trầm giọng nói.

“Không phải ta làm!”

Văn Nhân Uyên cũng lộ vẻ kinh sợ: “Ta dùng danh dự Văn Nhân gia đảm bảo, chuyện này tuyệt đối không liên quan đến Văn Nhân gia ta!”

Văn Nhân gia hắn có ngốc cũng không làm chuyện ám sát Trấn Phủ sứ Thái Bình Ti giữa đường phố.

Đừng nói là có gi.ết được Tô Mục hay không, dù có thì Thái Bình Ti cũng sẽ thanh toán.

Sau chuyện Văn Nhân Giang Ba lần trước, Lệ Đình Khôi đã tìm đến Văn Nhân gia rồi.

Văn Nhân gia sao có thể làm chuyện khiêu khích Thái Bình Ti như vậy nữa?

Cho Tô Mục bực tức thì cứ cho, nhưng phải quang minh chính đại.

Còn ám sát Tô Mục thì khác.

“Không phải ngươi thì là ai? Ở Tương Châu này, chẳng phải Tô Trấn Phủ chỉ có mỗi Văn Nhân gia các ngươi là kẻ địch sao?”

Một nam nhân trung niên không tin.

“Sao ngươi biết hắn chỉ có mỗi nhà ta là địch, các ngươi thì không tính à?”

Văn Nhân Uyên khó chịu nói.

“Bây giờ không phải lúc tranh cãi những chuyện này!”

Một nam nhân trung niên mặc áo xanh trầm giọng nói: “Hiện tại chúng ta nên nghĩ cách đối phó mới đúng. Ta đã nghiên cứu lý lịch của Tô Mục, lúc trước hắn làm Ti Mã ở Ngoại Thành Võ Lăng Thành đã mượn cớ để vu cáo, một tay lật đổ tất cả gia tộc ở một khu trong Ngoại Thành. Ta sợ hắn sẽ dùng lại chiêu cũ.”

Mọi người đều sững sờ, lộ vẻ không hiểu.

Nam nhân trung niên áo xanh giải thích: “Trấn Phủ sứ Thái Bình Ti gặp chuyện giữa đường, chủ mưu là ai? Hiện tại Thái Bình Ti nghi ngờ ai thì có thể lấy cớ này để điều tr.a người đó! Nếu ai không hợp tác thì chính là đồng đảng của thích khách, có ch.ết cũng vô ích! Tội danh ám sát Trấn Phủ sứ Thái Bình Ti, dù là Văn Nhân gia các ngươi cũng không gánh nổi!”

Nghe vậy, mọi người đều kịp phản ứng, sắc mặt đại biến.

“Các ngươi nói xem, vụ ám sát này có khi nào là Tô Mục tự biên tự diễn không?”

Văn Nhân Uyên nhỏ giọng nói.

“Có quan trọng không?”

Nam nhân trung niên áo xanh lắc đầu: “Hắn gặp chuyện giữa đường, ai cũng thấy, giả cũng thành thật. Ta mặc kệ các ngươi tính sao, hiện tại ta phải đến Thái Bình Ti bái kiến tân nhiệm Trấn Phủ sứ, chuyện ám sát tuyệt đối không liên quan đến Trần gia ta!”

Trước
Sau

Bình luận cho Chương 238 ám sát ( cầu đặt mua cầu cất giữ cầu nguyệt phiếu phiếu đề cử )

Theo dõi
Đăng nhập
Thông báo của
Xin hãy đăng nhập để bình luận
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Tìm Nâng Cao
BTV Đề Cử
bia-lan-kha-ky-duyen
[Dịch] Lạn Kha Kỳ Duyên
Chương 1075 30/05/2025
Chương 1074 30/05/2025
Cẩu Tại Võ Đạo Thế Giới Thành Thánh
Cẩu Tại Võ Đạo Thế Giới Thành Thánh [Dịch]
Chương 270 Thần Thông 10/11/2025
Chương 269 Tập Sát 10/11/2025
bia-mu-loa-troc-dao-nhan-bat-dau-max-cap-cuu-duong-than-cong
Mù Lòa Tróc Đao Nhân Bắt Đầu Max Cấp Cửu Dương Thần Công (Bản dịch)
Chương 234 _ Giết ra Quỷ thành (5) 29/05/2025
Chương 234 _ Giết ra Quỷ thành (4) 29/05/2025
BÌA1
[Dịch] Những năm 1960: Rong ruổi trong con hẻm Nam La Cổ
Chương 1769 Lý Lai Phúc bị sặc khói 01/10/2025
Chương 1768 Vương Dũng cảm thán tổ tiên phù hộ 01/10/2025
bia-ta-tai-trong-nui-lap-tuc-thanh-tien
Ta Tại Trong Núi Lập Tức Thành Tiên (Dịch)
Chương 466 Thiên Nhân phong cảnh 03/05/2025
Chương 465 Vận mệnh đã như vậy! 03/05/2025
Theo Năm
  • 2025
Tags:
[Dịch] Đại Huyền Đệ Nhất Hầu, Cơ Trí, Hệ Thống, Huyền Huyễn, Truyện Hay, Xuyên Không
MENU THỂ LOẠI
Action Adventure BTV Đề Cử Chư Thiên Vạn Giới Cơ Trí Cổ Hiệp Cổ Đại Drama Du Hí Dã Sử Dị Giới Gia Đấu Góc Nhìn Nam Góc Nhìn Nữ Hiện Đại Huyền Huyễn Hài Hước Hệ Thống Kiếm Hiệp Kỳ Ảo Linh Dị Mạt Thế Ngôn Tình Ngược Văn Ngọt Sủng Nhẹ Nhàng Nữ Cường Quân Sự Sủng Tiên Hiệp Truyện Nam Tu Chân Tu Tiên Vô Hạn Vô Sỉ Xuyên Không Xuyên Nhanh Xuyên Sách Điềm Đạm Điền Văn Đô Thị
  • Trang Chủ
  • Nạp Tiền

@2025 - Làng Truyện Chữ - Bảo Lưu Mọi Quyền

Đăng nhập

Quên mật khẩu?

← Quay lạiLàng Truyện Chữ

Đăng ký

Đăng ký trên trang web này.

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lạiLàng Truyện Chữ

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên người dùng hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lạiLàng Truyện Chữ

Chương Khoá

Bạn phải đăng nhập để xem.

wpDiscuz