Chương 237 Tương Châu tình thế ( cầu đặt mua cầu cất giữ cầu nguyệt phiếu phiếu đề cử )
- Trang chủ
- [Dịch] Đại Huyền Đệ Nhất Hầu
- Chương 237 Tương Châu tình thế ( cầu đặt mua cầu cất giữ cầu nguyệt phiếu phiếu đề cử )
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 237 Tương Châu tình thế ( cầu đặt mua cầu cất giữ cầu nguyệt phiếu phiếu đề cử )
Chương 237: Tình thế Tương Châu (cầu đặt mua, cầu cất giữ, cầu nguyệt phiếu, phiếu đề cử)
Bảy, tám gã tùy tùng ăn mặc như nam tử vây Tô Mục và ba người còn lại vào giữa.
Trên tay bọn chúng thậm chí còn chẳng có lấy một món binh khí ra hồn, chỉ lăm lăm mấy cây đoản côn.
Tô Mục có cảm giác dở khóc dở cười.
Bọn này đến gây hài à?
Lẽ nào chúng không nhận ra quan phục trên người mình?
Chỉ với mấy thứ hàng mã này mà cũng dám vây công Trấn Phủ sứ của Thái Bình Ti sao?
Người Tương Châu này sống trong thái bình lâu quá rồi hay sao, mà chó mèo gì cũng dám sủa vào mặt mãnh hổ thế này?
“Làm càn!”
Thạch Tự Nhiên bước lên trước một bước, hất mạnh ống tay áo.
Ầm!
Chân nguyên bộc phát, một trận cuồng phong nổi lên, thổi cho bảy, tám tên tùy tùng ngã trái ngã phải, đoản côn trong tay rơi lả tả xuống đất.
“Các ngươi…”
Gã thanh niên kia mặt trắng bệch, chỉ vào Tô Mục mấy người, giọng run rẩy: “Vô lễ, vô lễ! Ta sẽ đến Phủ Nha cáo trạng các ngươi, dám đánh người đọc sách…”
“Nhớ kỹ, ta tên là Tô Mục, đừng có mà cáo sai người.”
Tô Mục nói.
Trước bao nhiêu ánh mắt vây xem, hắn dẫn mấy người tiến vào đô thành Tương Châu.
Chỉ để lại gã thanh niên kia tức tối xoay vòng tại chỗ.
“Người Tương Châu đều như vậy sao?”
Vừa đi về phía nha môn Thái Bình Ti Tương Châu, Lạc An Ninh vừa nhíu mày, không nhịn được hỏi.
“Chắc loại hiếm thấy này cũng chỉ là số ít thôi.”
Thạch Tự Nhiên đáp: “Có điều cũng có những kẻ đọc sách đến choáng váng đầu óc, chuyện đó cũng không hiếm.”
Người bình thường ai lại đi trêu chọc Trấn Phủ sứ Thái Bình Ti giữa đường chứ.
“Tỷ tỷ, đám người đọc sách chính là cái bộ dạng tự cho mình là đúng ấy, trước kia muội còn nghe nói, có vài người đọc sách sau khi làm quan, để tỏ vẻ thanh liêm chính trực, còn có thể đâm chết mình ngay trên điện lớn ấy chứ.”
Hướng Tiểu Viên nói: “Tỷ bảo bọn họ sợ chết đi, thì có đôi khi bọn họ lại chẳng coi mạng mình ra gì. Nhưng nếu tỷ bảo bọn họ không sợ chết, thì khi đối mặt yêu ma, bọn họ lại có thể làm ra đủ thứ hành động vô sỉ.”
“Thật vậy sao?”
Lạc An Ninh nghiêm túc suy tư, nàng luôn chuyên tâm tu luyện võ đạo, ít khi tiếp xúc với người đọc sách.
“Trong quần thể nào mà chẳng có kẻ xấu.”
Tô Mục cười nói: “Đâu chỉ riêng người đọc sách, hung nhân trên bảng tập hung cũng toàn là võ giả đấy thôi, đừng nên dùng ấn tượng cố hữu để đánh giá bọn họ là được. Nếu đám người đọc sách ở Tương Châu này không thức thời, cứ cho chúng vài bạt tai, ta che cho.”
Lạc An Ninh và Hướng Tiểu Viên đều bật cười.
Cũng phải, các nàng lo lắng làm gì chứ?
Các nàng đâu phải loại tiểu thư khuê các yếu đuối.
Vừa cười vừa nói, cả đám đã đến nha môn Thái Bình Ti, nằm ngay vị trí trung tâm đô thành Tương Châu.
Sau khi thông báo danh tính, rất nhanh đã có một vị Trấn Phủ sứ ra tiếp đón bọn họ.
“Đã sớm nghe danh Tô sư đệ, hôm nay rốt cục được gặp mặt. Quả là nghe danh không bằng gặp mặt.”
Vị Trấn Phủ sứ tên Phó Thanh Trúc kia vô cùng nhiệt tình: “Biết trước Tô sư đệ đến, ta đã ra ngoài thành đón rồi.”
“Phó sư huynh khách khí quá.”
Tô Mục chắp tay đáp: “Ta mới đến, còn cần chư vị sư huynh chiếu cố nhiều hơn.”
“Chúng ta đều là người một nhà, có việc cứ nói.”
Phó Thanh Trúc cười nói: “Tương Châu của chúng ta không giống Kính Châu của các ngươi, yêu vật không nhiều, cái cần phòng bị hơn là đám ma đầu kia. Chỉ có điều đám ma đầu này thường ẩn mình rất kỹ, điểm này cần tốn nhiều tâm tư hơn, nhưng với Tô sư đệ thì chắc không thành vấn đề.”
Yêu vật thì liếc mắt là nhận ra, nhưng ma đầu thì phần lớn bề ngoài không khác gì người thường, nếu chúng lại tu luyện thêm chút võ kỹ che giấu khí tức, thì ngay cả ma khí cũng có thể che đậy.
“Sao ta cứ cảm giác, cái gã chúng ta vừa gặp phải chính là đọc sách đến nhập ma ấy nhỉ?”
Lạc An Ninh nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Hả? Các ngươi vừa gặp ma đầu à?”
Phó Thanh Trúc tò mò hỏi.
Tô Mục bèn kể lại vắn tắt chuyện vừa xảy ra.
“Thì ra là thế.”
Phó Thanh Trúc cười nói: “Đánh rồi thì thôi, không sao, nhưng sau này gặp chuyện như vậy, Tô sư đệ không cần so đo với bọn chúng. Tương Châu nơi này có chút đặc thù, đám người đọc sách này cứ như da trâu cao dán ấy, động một tí là cả đám lại kéo nhau đến Phủ Nha nói đạo lý này nọ, mà cũng không thể giết sạch chúng được. Thật khiến người ta phiền lòng.”
Tô Mục gật đầu.
Nhưng lần sau gặp, hắn vẫn cứ đánh như thường, không nương tay đâu.
Còn về chuyện tụ tập gây rối, Tô Mục chẳng hề sợ.
Chọc giận hắn thật rồi, thì cũng chẳng có gì là không thể giết cả.
Triều cường yêu vật hắn còn giết qua mấy lượt, mấy tên đọc sách ngay cả máu cũng chưa từng thấy, hắn còn giết không được chắc?
“Chỉ huy sứ không có trong phủ, Tô sư đệ có thể ở lại đô thành chơi mấy ngày, rồi ta sẽ cho người đưa Tô sư đệ đến Tùng Giang Phủ.”
Phó Thanh Trúc nói.
“Thật không khéo.”
Tô Mục đáp: “Đưa thì không cần đâu, ta tự đi được, chỉ là có thể hôm khác sẽ quay lại tìm Lệ Chỉ Huy để báo cáo công tác.”
“Tô sư đệ muốn tìm Lệ Chỉ Huy làm, e là khó đấy.”
Phó Thanh Trúc cười khổ: “Vị chỉ huy sứ này của chúng ta, không biết đến bao giờ mới về ấy chứ.”
Nghe Phó Thanh Trúc giải thích xong, Tô Mục cũng không nhịn được cười.
Mấy vị Hầu Gia ở Ti Lý kia đem Lệ Đình Khôi đặt ở Tương Châu, chính là muốn mài giũa bớt cái tính nóng nảy của hắn.
Kết quả ngược lại, Lệ Đình Khôi này cứ chạy loạn khắp nơi, chẳng chịu ở yên một chỗ tại Tương Châu.
Cũng may Tương Châu thái bình vô sự, coi như hắn không có ở đây cũng chẳng sao.
Trước đó Hổ Cứ Quan xảy ra chuyện, Lệ Đình Khôi liền chạy đến Hổ Cứ Quan.
Giờ chắc hắn lại chạy đi đâu xem náo nhiệt rồi cũng nên.
Vì chuyện này, Ti Lý năm nào cũng trừ bổng lộc của hắn đi hơn nửa, nhưng Lệ Chỉ Huy làm chẳng quan tâm.
Dù sao hắn cao tuổi rồi mà vẫn cô đơn, mình ăn no cả nhà không đói bụng.
“Tương Châu chúng ta là vậy đấy, sau này Tô sư đệ sẽ quen thôi, coi như Lệ Chỉ Huy làm không có ở đây, bình thường cũng chẳng có gì đâu. Chuyện ở Thái Bình Ti Tùng Giang Phủ cứ tự ngươi quyết định là được, nếu cần đô thành bên này phối hợp, cứ gửi thư cho ta, ta sẽ tìm cách cân đối tài nguyên.”
Phó Thanh Trúc nói.
So với những nơi khác, Thái Bình Ti Tương Châu có thể nói là thanh nhàn.
Hàn huyên thêm vài câu, Phó Thanh Trúc nhiệt tình muốn thiết yến tiếp đãi Tô Mục, nhưng bị Tô Mục khéo léo từ chối.
Lúc rời khỏi đô thành, Tô Mục thấy gã thanh niên bị hắn đánh đang tụ tập một đám người, tụ tập trước cửa phủ nha kêu oan.
Đây chính là tác phong của người Tương Châu.
Tô Mục bỗng nhiên có chút minh bạch, Chu Cửu Uyên sở dĩ đem yêu đình yêu vật đặt ở Tương Châu, chưa hẳn không phải là muốn cho đám người Tương Châu này nhìn thấy bộ mặt thật của yêu vật.
Mắt thấy Phó Thanh Trúc dăm ba câu đã đuổi đám người kia đi, Tô Mục và những người khác không ở lại đô thành lâu.
Ngay lúc Tô Mục rời khỏi đô thành Tương Châu, mấy con huyền ưng truyền tin từ trong đô thành bay lên tận trời, hướng về phía Tùng Giang Phủ bay đi…
Trong Tùng Giang Phủ, một chiếc thuyền hoa trang trí tinh xảo đang chậm rãi lướt trên mặt sông, trong khoang thuyền được mấy viên dạ minh châu chiếu sáng như ban ngày, bảy, tám người đang vây quanh một chiếc bàn tròn.
“Tân nhậm Trấn Phủ sứ Thái Bình Ti Tô Mục đã lên đường đến đây.”
Một người đàn ông trung niên cất giọng trầm: “Chẳng mấy ngày nữa hắn sẽ đến Tùng Giang Phủ. Chúng ta nên đối đãi hắn như thế nào, các vị cần phải quyết định.”
“Văn Nhân huynh, Thái Bình Ti phụ trách chém yêu trừ ma, nước giếng không phạm nước sông, chúng ta không cần thiết phải đi trêu chọc hắn làm gì.”
Một người đàn ông trung niên khác thờ ơ nói. Những người này đều là thân hào danh lưu ở Tùng Giang Phủ, không giàu thì sang.
Người vừa lên tiếng lại xuất thân từ Văn Nhân gia, chính là tộc thúc của Văn Nhân Giang Ba.
Ân oán giữa Văn Nhân gia và Tô Mục ai cũng biết, bọn họ không muốn dính vào loại chuyện này.
“Các ngươi cho rằng mọi chuyện đơn giản vậy sao?”
Văn Nhân Uyên cười lạnh: “Theo ta được biết, Tô Mục đến Tùng Giang Phủ nhậm chức lần này, ngoài việc đảm nhiệm Trấn Phủ sứ Thái Bình Ti ra, còn có một nhiệm vụ nữa. Đó là xây dựng Bạch Lộc Thư Viện ở Tùng Giang Phủ!”
“Các vị, chẳng lẽ các vị không biết Bạch Lộc Thư Viện đại diện cho điều gì sao?”
Văn Nhân Uyên đảo mắt nhìn mọi người: “Bạch Lộc Thư Viện, đó là thánh địa của văn nhân Đại Huyền, nếu để hắn khống chế Bạch Lộc Thư Viện, thì văn nhân Tùng Giang Phủ sau này còn có ngày nổi danh sao?”
Mọi người nhíu mày, trên mặt đều lộ vẻ suy tư.
“Hắn chỉ phụ trách xây dựng thôi mà, những chuyện khác của Bạch Lộc Thư Viện đâu đến lượt hắn nhúng tay vào? Ta nghe nói, Sơn Trưởng Bạch Lộc Thư Viện Tùng Giang Phủ vẫn là Chu Cửu Uyên lão đại nhân đấy thôi.”
Một phú thân lên tiếng.
“Ngoài Chu Cửu Uyên đại nhân ra, Bạch Lộc Thư Viện Tùng Giang Phủ còn có một Sơn Trưởng nữa, tên là Lương Cảnh Lược. Các ngươi biết Lương Cảnh Lược là ai không? Hắn là quốc sư của yêu đình!”
Văn Nhân Uyên cười lạnh: “Đến cả đồ ngốc cũng biết, hai vị Sơn Trưởng này chỉ là trên danh nghĩa, công việc hàng ngày của Bạch Lộc Thư Viện Tùng Giang Phủ chắc chắn không đến lượt họ quản lý. Vậy các ngươi nghĩ xem, ai mới là người định đoạt Bạch Lộc Thư Viện Tùng Giang Phủ?”
“Tô Mục? Không thể nào…”
Mọi người ngập ngừng nói.
“Không có gì là không thể cả.”
Văn Nhân Uyên nói: “Nếu không phải như vậy, triều đình vì sao lại để hắn phụ trách xây dựng Bạch Lộc Thư Viện Tùng Giang Phủ? Chẳng lẽ Tùng Giang Phủ chúng ta không có người khác sao?”
“Cho dù là vậy, chúng ta có thể làm gì chứ? Hắn dù sao cũng là Trấn Phủ sứ Thái Bình Ti.”
Một người cau mày nói.
“Chắc chắn không thể dùng vũ lực.”
Văn Nhân Uyên cười lạnh: “Nhưng hắn muốn ngồi lên đầu lên cổ người Tương Châu chúng ta, thì chúng ta không thể để hắn được như ý.”
“Văn Nhân huynh muốn làm gì?”
Mọi người hỏi.
“Hắn chẳng phải phải chịu trách nhiệm xây dựng Bạch Lộc Thư Viện Tùng Giang Phủ sao? Xây dựng thư viện cần bạc, cần nhân thủ, còn cần vật liệu xây dựng nữa. Nếu như những thứ này đều không có, hắn có thể tay không biến ra một tòa Bạch Lộc Thư Viện được chắc? Từ giờ trở đi, người Tùng Giang Phủ không ai nhận việc của hắn, không ai bán vật liệu xây dựng cho hắn, đợi đến khi hắn không hoàn thành nhiệm vụ, xem hắn làm sao mà cuốn gói khỏi Tùng Giang Phủ!”
Văn Nhân Uyên nói.
“Làm vậy có được không?”
Mọi người suy tư.
“Đương nhiên, dù là Thái Bình Ti, cũng không thể ép mua ép bán được, chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, nhất định có thể khiến hắn không thể đặt chân ở Tùng Giang Phủ.”
Văn Nhân Uyên tự tin nói: “Hắn giỏi chém giết thì sao chứ? Đây là Tương Châu, chúng ta không so đấu sức mạnh với hắn. Đợi đến khi hắn không hoàn thành nhiệm vụ xây dựng Bạch Lộc Thư Viện, triều đình chắc chắn sẽ trách phạt hắn.”
Mọi người suy nghĩ một hồi, nhao nhao gật đầu, nếu chỉ là chống lại Tô Mục ở những phương diện này, bọn họ cũng sẵn lòng thử một lần.
Dù sao, Văn Nhân Uyên nói rất đúng, để một tên võ phu ngồi lên đầu lên cổ văn nhân Tương Châu bọn họ, sao có thể nhẫn nhịn được…
Phủ Nha Tùng Giang Phủ.
Tri phủ Tùng Giang Phủ, chức quan tương đương với thành chủ Võ Lăng Thành, phụ trách các sự vụ hàng ngày của Tùng Giang Phủ.
Tri phủ đương nhiệm của Tùng Giang Phủ là Lý Đương Sâm, người Tương Châu.
Giờ phút này, hắn đang ngồi trong thư phòng, cầm trên tay một tờ giấy, trên mặt lộ vẻ suy tư.
“Tô Trấn Phủ làm đã đến đô thành rồi sao?”
Hắn chậm rãi lên tiếng.
“Vâng, với tốc độ của hắn, chậm nhất là ngày mai, chắc có thể đến Tùng Giang Phủ.”
Sư gia bên cạnh đáp: “Vừa mới nhận được tin tức, Giám sát sứ mới nhậm chức của Giám sát tư là Ngô Nhất Kỳ, đệ tử chân truyền của Thần Nông Bách Thảo Tông, cũng là con cháu Ngô Gia. Hắn từng nhậm chức ở Võ Lăng Thành, chắc hẳn quen biết Tô Trấn Phủ làm.”
“Ngô Gia có ý gì? Chẳng phải Ngô Nhất Phàm đã bị Thái Bình Ti bắt rồi sao? Chẳng lẽ đây là Ngô Gia muốn trả thù, nên mới đưa Ngô Nhất Kỳ đến Tùng Giang Phủ?”
Lý Đương Sâm xoa xoa mi tâm, cảm thấy có chút đau đầu.
Thần tiên đánh nhau, tiểu quỷ gặp nạn, hắn chỉ muốn an ổn làm một tri phủ, không muốn dính vào những chuyện vớ vẩn này.
“Khó nói.”
Sư gia lắc đầu.
Ước định giữa Ngô Gia và Tô Mục, ngoài bọn họ ra, người ngoài không ai biết.
Trong mắt người ngoài, Ngô Gia và Tô Mục phải là thế bất lưỡng lập mới đúng.
“Phủ tôn, triều đình muốn xây dựng Bạch Lộc Thư Viện ở Tùng Giang Phủ, chuyện này cần bạc, e là phải điều động từ Tùng Giang Phủ.”
Sư gia nói: “Tô Trấn Phủ làm phụ trách chuyện này, hắn sắp đến rồi, ngài nói xem, nên đáp ứng hay là từ chối?”
“Tùng Giang Phủ lấy đâu ra bạc?”
Âm điệu của Lý Đương Sâm trong nháy mắt trở nên cao vút: “Không có! Một hai đồng dư thừa cũng không có!”
“Nếu Tô Trấn Phủ làm tìm chúng ta đòi bạc thì sao?”
Sư gia hỏi.
“Khóc than.”
Lý Đương Sâm đáp: “Trên thái độ, chúng ta nhất định phải toàn lực phối hợp, mặt khác, là do ta năng lực kém cỏi, lực bất tòng tâm. Việc này triều đình đã giao cho Tô Trấn Phủ sử ra phụ trách, tức là tin tưởng thực lực của Tô Trấn Phủ làm, chính hắn nhất định có thể giải quyết.”
“Minh bạch.”
Sư gia gật đầu: “Tô Trấn Phủ làm mới đến, chúng ta có nên tổ chức một buổi tiếp phong yến không?”
“Đó là nhất định phải có, nhưng phải chú ý một chút, nhất định phải làm nổi bật sự khó khăn của Tùng Giang Phủ, phải để Tô Trấn Phủ làm ăn no, nhưng nhất định không được ăn ngon.”
Lý Đương Sâm nói.
“Phủ tôn yên tâm, ta nhất định làm thỏa thỏa.”
Sư gia cười nói…
Trong một căn phòng ở Tùng Giang Phủ, trong bóng tối, mấy người tụ tập một chỗ.
Bọn họ không thắp đèn, cứ ngồi như vậy trong bóng tối, ngay cả mặt nhau cũng không nhìn rõ.
“Họ Tô đã đến Phủ Thành Tương Châu, chậm nhất là ngày mai, sẽ đến Tùng Giang Phủ.”
Một người trong đó thấp giọng nói: “Lệ Đình Khôi không có ở Tương Châu, hiện tại chính là thời cơ tốt nhất để chúng ta báo thù cho Thiếu giáo chủ!”
“Ám sát chỉ là hạ sách, ta vẫn cảm thấy, nên từ từ mưu tính.”
Một người khác nói: “Không lâu nữa, yêu đình sẽ phái người đến Tùng Giang Phủ học tập, đến lúc đó, chúng ta có thể liên hợp lực lượng của yêu đình để cùng nhau động thủ.”
“Ta thấy ngươi là bị họ Tô dọa mất mật rồi, ngươi dùng cách của ngươi, ta dùng cách của ta, xem ai có thể giết được Tô Mục trước.”
Người đầu tiên nói chuyện lạnh lùng đáp.
Giáo chủ đã nói, ai giết được Tô Mục, người đó có thể dự bị trở thành Thanh Liên sứ.
“Cũng tốt, cứ làm hai tay chuẩn bị, một cái không thành, thì cái kia vẫn còn cơ hội. Hắn giết Thiếu giáo chủ của chúng ta, vậy Tịnh Thổ Giáo không thể để hắn sống tiêu dao tự tại như vậy được.”
Một người khác trầm ngâm một lát, chậm rãi nói.
“Ngày mai hắn tiến vào Tùng Giang Phủ, chính là lúc hắn mất mạng, ta sẽ cho thiên hạ biết, cái giá phải trả khi đắc tội Tịnh Thổ Giáo. Ngươi cứ tiếp tục làm con rùa đen rụt đầu, chơi cái trò nội ứng của ngươi đi.”
Người đầu tiên cười lạnh nói, trong ánh mắt lóe lên tinh quang, dường như vị trí Thanh Liên sứ đã nằm chắc trong tay.
(Canh 2)