Chương 233 xin lỗi ( cầu đặt mua cầu cất giữ cầu nguyệt phiếu phiếu đề cử )
- Trang chủ
- [Dịch] Đại Huyền Đệ Nhất Hầu
- Chương 233 xin lỗi ( cầu đặt mua cầu cất giữ cầu nguyệt phiếu phiếu đề cử )
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 233 xin lỗi ( cầu đặt mua cầu cất giữ cầu nguyệt phiếu phiếu đề cử )
Chương 233: Xin lỗi (cầu đặt mua, cầu cất giữ, cầu nguyệt phiếu, phiếu đề cử)
Kiếm quang dày đặc như mưa, bao phủ gần nửa con phố dài.
Trong màn mưa bụi mờ ảo, tiếng va chạm thanh thúy không ngừng vang lên.
Trên tay Ngô Nhất Phàm cũng xuất hiện một thanh trường kiếm, hắn gặp chiêu phá chiêu, cản hết tất cả công kích của Lạc An Ninh.
Cùng là Khảm Thủy ý cảnh, nếu Tô Mục ra chiêu thì sẽ là sông lớn ngập trời, còn Lạc An Ninh lại như mưa phùn liên miên.
“Hay!”
Lâm Thất Huyễn đứng trên bậc thang, không nhịn được kêu lên một tiếng.
“Khảm Thủy ý cảnh của Lạc sư điệt ít nhất cũng đã đạt tới Đại Thành chi uy.”
Khuôn mặt Lâm Thất Huyễn tràn đầy vẻ tán thưởng.
Ý cảnh Đại Thành gần như có thể tung hoành vô địch ở cảnh giới Thoát Thai.
Chỉ tiếc, Ngô Nhất Phàm không phải võ giả Thoát Thai Cảnh, hắn là Chân Nguyên Cảnh.
Lâm Thất Huyễn tay đè chuôi đao, mắt gắt gao nhìn chằm chằm Ngô Nhất Phàm, chuẩn bị sẵn sàng xuất thủ bất cứ lúc nào.
“Ha ha, không hổ là nữ nhân ta để ý, tuổi này mà đã tu luyện Khảm Thủy ý cảnh tới cảnh giới Đại Thành, toàn bộ Đại Huyền cũng chẳng có mấy ai làm được.”
Ngô Nhất Phàm cười lớn, “Chỉ có ngươi mới xứng với ta, Nhất Phàm này.”
Kiếm thế trên tay hắn biến đổi, lấn người tiến lên.
Đốt!
Trường kiếm va chạm.
Lực lượng Chân Nguyên Cảnh khiến trường kiếm của Lạc An Ninh suýt chút nữa rời tay.
Nhưng nàng gặp nguy không loạn, thân hình lăng không lật về phía sau, hóa giải lực lượng, đồng thời trường kiếm hóa thành từng đạo màn mưa, ngăn cản Ngô Nhất Phàm truy kích.
Ngô Nhất Phàm một kiếm đâm ra, chuẩn xác đâm trúng kiếm của Lạc An Ninh.
Bá!
Lạc An Ninh lần nữa lùi lại, lui thẳng đến bên bậc thang trước nha môn Thái Bình Ti, chân phải đạp lên một bậc, lúc này mới ổn định được thân hình.
Ngô Nhất Phàm như bóng với hình, mũi kiếm liền muốn chỉ vào cổ họng Lạc An Ninh.
Hắn tuy vô sỉ, nhưng tu vi Chân Nguyên Cảnh là thật.
Giờ phút này hắn không muốn giết Lạc An Ninh mà chỉ mang theo tâm lý trêu đùa.
Mắt thấy mũi kiếm chỉ còn cách cổ họng Lạc An Ninh nửa thước, Lâm Thất Huyễn đã chuẩn bị sẵn sàng xuất thủ.
Bỗng nhiên.
Trong đôi mắt sáng như sao của Lạc An Ninh lóe lên một tia tinh quang, cổ tay nàng khẽ động, trường kiếm lại nổi lên.
Trên thân kiếm đột nhiên sáng lên một tầng thanh quang nhàn nhạt.
Chỉ trong thoáng chốc, tiếng xào xạc vang lên, vô số lá cây xanh lục từ trên cây đằng xa rụng xuống, tụ lại một chỗ, hóa thành một con trường long màu xanh lá, gào thét lao về phía Ngô Nhất Phàm.
Trên mặt Ngô Nhất Phàm lộ ra vẻ kinh ngạc, vội vã vung kiếm chém ra.
Oanh!
Một tiếng nổ lớn.
Trường long ngưng tụ từ lá xanh nổ tung, lại hóa thành lá cây rơi xuống đất.
Mà Ngô Nhất Phàm cũng lùi lại ba bước.
“Đây là…”
Trên mặt Lâm Thất Huyễn lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Tốn Phong ý cảnh? Không đúng, chiêu này dung hợp cả Khảm Thủy và Tốn Phong hai loại ý cảnh, nên mới có thể đánh lui Ngô Nhất Phàm!”
Khuôn mặt Lâm Thất Huyễn tràn đầy kinh hỉ.
Lạc An Ninh giơ kiếm, vẻ mặt bình thản không gợn sóng, giống hệt dáng vẻ nghiêm túc thường ngày của nàng.
“Không ngờ…”
Lâm Thất Huyễn lẩm bẩm, “Lạc sư điệt lại lĩnh ngộ hai loại ý cảnh, nàng và Tô Mục thật đúng là trời sinh một đôi.”
Trương Thần Thần bên cạnh trợn mắt, chuyện người khác thì ngươi nhìn rõ ràng, còn chuyện của mình thì sao?
Nàng u oán nhìn Lâm Thất Huyễn.
Ngô Nhất Phàm lùi lại ba bước, trên mặt vừa mừng vừa sợ.
Kinh ngạc vì Lạc An Ninh có thể đánh lui hắn.
Vui mừng vì một nữ nhân như vậy mới xứng với hắn, Ngô Nhất Phàm.
Ban đầu hắn chỉ muốn coi Lạc An Ninh là món đồ chơi, giờ trong lòng hắn bắt đầu coi trọng nàng, thiên phú như vậy, gả cho hắn ngược lại có tư cách cùng hắn song kiếm hợp bích, cùng nhau làm lớn mạnh Ngô gia.
Đồng thời lĩnh ngộ Khảm Thủy và Tốn Phong ý cảnh, nếu phối hợp thêm bí pháp song tu, chắc chắn sẽ mang lại lợi ích lớn cho hắn.
Trong mắt Ngô Nhất Phàm bắn ra ánh sáng tham lam, nhìn chằm chằm Lạc An Ninh.
“Rất tốt, ta càng ngày càng thích ngươi. Tiếp theo, ta sẽ nghiêm túc.”
Ngô Nhất Phàm cười khà khà nói.
Ngay lúc hắn chuẩn bị xuất thủ lần nữa, bỗng nhiên, cuối phố dài xuất hiện một đội người.
Đội người này phục sức cổ quái, phong cách khác biệt quá nhiều so với Đại Huyền.
Bọn họ đi thẳng đến cửa nha môn Thái Bình Ti, thấy Lạc An Ninh và Ngô Nhất Phàm đang đối đầu, người dẫn đầu lộ vẻ nghi hoặc.
“Xin hỏi, đây là Võ Lăng Thái Bình Ti?”
Người dẫn đầu chắp tay hỏi.
“Không sai, đây là Võ Lăng Thái Bình Ti, các ngươi là ai?”
Lâm Thất Huyễn hỏi.
“Quá tốt rồi.”
Người dẫn đầu lộ vẻ mừng rỡ, “Xin hỏi ở đây có một người tên là Tô Mục, thái bình giáo úy không?
Chúng ta đến để tặng đồ cho hắn.”
“Tặng đồ? Tặng cái gì?”
Lâm Thất Huyễn nghi ngờ hỏi.
“Chúng tôi là thương đội Bắc Đình, phụng mệnh đến đây, xin vị đại nhân này mời Tô Giáo Úy ra đây, chúng tôi sẽ giao tận tay cho hắn.”
Người dẫn đầu kia lễ phép nhưng kiên quyết nói.
“Tô Mục không có ở đây.”
Lâm Thất Huyễn nghi ngờ nói, “Hắn ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, chưa về.
Vị này là vị hôn thê của Tô Mục, giao cho nàng cũng như nhau.”
Tô Mục có quan hệ gì với Bắc Đình?
Lâm Thất Huyễn tràn đầy nghi vấn.
Bắc Đình cách Võ Lăng hơn vạn dặm, Tô Mục muốn đi Hổ Cứ Quan, sao lại cùng Bắc Đình có liên hệ?
Người Bắc Đình đưa gì cho hắn?
“Nếu vậy cũng được.”
Người dẫn đầu Bắc Đình suy tư một lát, ánh mắt rơi vào Lạc An Ninh, nói.
Hắn vỗ tay, lập tức có mấy người đi lên phía trước.
“Đây là 100.000 lượng bạch ngân, là ngân phiếu thông dụng của Đại Huyền, có thể đổi ngân lượng.”
Người dẫn đầu Bắc Đình lấy từ tay thủ hạ một hộp gỗ lim, mở ra, bên trong là một chồng ngân phiếu, phô bày một chút rồi lại đóng hộp, đưa lại cho thủ hạ, sau đó lại lấy ra một hộp khác.
“Đây là đặc sản lưu hỏa ngân của Bắc Đình, dùng để rèn đúc huyền binh là vật liệu thượng hạng.”
Trong hộp thứ hai có một khối đá lớn cỡ nắm tay người trưởng thành, toàn thân đỏ rực, tản ra khí tức nóng bỏng.
Vẻ mặt bình tĩnh của Lạc An Ninh cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Những người xem náo nhiệt xung quanh xôn xao bàn tán.
Có người không biết lưu hỏa ngân là gì, nhưng cũng có kẻ thích thể hiện sự hiểu biết, mở miệng giải thích.
“Lưu hỏa ngân của Bắc Đình giá trị liên thành, ta từng thấy một mẩu nhỏ bằng đầu ngón tay đã bán được ngàn lượng hoàng kim!
Khối lưu hỏa ngân lớn như vậy, e là phải đáng giá mấy vạn lượng hoàng kim?”
Một người dân Võ Lăng nói, “Hừ, cái gì mà Ngô Gia Đại Thiếu, còn coi thường Tô Giáo Úy, so với khối lưu hỏa ngân này thì hắn có đáng là gì?”
Những người dân Võ Lăng lộ vẻ khinh bỉ.
Bọn họ mặc kệ Ngô Gia Đại Thiếu là ai, trong lòng họ Tô Mục mới là người nhà.
Vừa rồi bọn họ đã thấy Ngô Gia Đại Thiếu khó ưa, giờ càng không khách khí châm chọc.
Mặt Ngô Nhất Phàm trở nên khó coi, thầm mắng. Đám người Bắc Đình này từ đâu chui ra vậy?
Lúc này, người dẫn đầu Bắc Đình đã lấy ra hộp gỗ thứ ba.
Hộp gỗ này hình dài, mở ra bên trong là một thanh trường kiếm.
“Kiếm này tên Thái Sơ.”
Người dẫn đầu Bắc Đình nói, “Nó từng va chạm với Long Ngâm Đao, xếp thứ bảy trong bảng thần binh lợi khí của Đại Huyền, và không hề thua kém.”
Hắn lộ vẻ kiêu ngạo.
Ý của những lời này rõ ràng là thanh kiếm này ít nhất cũng ngang hàng với Long Ngâm Đao trong bảng xếp hạng thần binh lợi khí của Đại Huyền.
Đám đông vây xem lại hít vào một ngụm khí lạnh.
Ngay cả Ngô Nhất Phàm cũng nhíu mày.
Bắc Đình điên rồi sao?
Tô Mục là cha của bọn chúng à?
Đồ tốt như vậy sao lại đưa cho Tô Mục?
Trong mắt Ngô Nhất Phàm lộ vẻ ghen ghét, thần binh lợi khí Top 10, Ngô gia hắn cũng không có nhiều.
Thứ đồ tốt này không phải có tiền là mua được, còn phải xem cơ duyên.
Thanh Thái Sơ kiếm này, hắn Ngô Nhất Phàm dùng còn xứng hơn!
Đám mọi rợ Bắc Đình lại đem thứ này đưa cho một kẻ nhà quê?!
Giới thiệu xong Thái Sơ kiếm, người dẫn đầu Bắc Đình lại mở những hộp gỗ còn lại, lần lượt giới thiệu.
Danh nhân tranh chữ, trân ngoạn đồ cổ, đều là những vật giá trị liên thành.
Nhưng so với lưu hỏa ngân và Thái Sơ kiếm thì có chút lu mờ.
Dù không đáng chú ý thì cũng đủ nghiền nát “lễ mọn” của Ngô Nhất Phàm thành cặn bã.
Nhìn những món đồ Bắc Đình đưa đến trước mặt, dù Lạc An Ninh xuất thân phú quý cũng có chút động lòng.
Những thứ này ngay cả Lạc gia cũng chưa chắc có thể lấy ra được.
“Vị tiên sinh này, ta có thể hỏi một chút, đây là ai tặng cho…”
Lạc An Ninh dừng lại một chút, gò má ửng hồng, “phu quân ta sao?”
“Không có gì không thể nói.”
Người dẫn đầu Bắc Đình cười nói, “Tô đại nhân đã cứu một nhân vật lớn của Bắc Đình chúng tôi ở Yêu Đình, những thứ này là lễ tạ ơn mà vị đại nhân kia tặng cho Tô đại nhân.”
“Đồ đã đưa đến, tại hạ xin cáo từ.”
Đoàn người Bắc Đình đặt đồ xuống rồi tiêu sái xoay người rời đi.
Khung cảnh lập tức trở nên lúng túng.
Giao đấu bị người đánh gãy, lễ vật mình mang tới lại bị người khác hạ thấp.
Bên tai văng vẳng tiếng cười nhạo của đám dân quê Võ Lăng, sắc mặt Ngô Nhất Phàm đen như đáy nồi.
Trong nhất thời, hắn có chút tiến thoái lưỡng nan.
Đáng chết Tô Mục, người còn chưa lộ diện đã khiến hắn mất mặt như vậy, ngươi chờ đó cho ta!
“Hừ, Lạc tiểu thư, hôm nay đến đây thôi, ta sẽ trở lại.”
Ngô Nhất Phàm hừ lạnh nói.
“Dừng lại!”
Lạc An Ninh nói, “Ta nói, xin lỗi, hoặc là chết!”
Nàng nắm chặt trường kiếm, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
“Xin lỗi?”
Ngô Nhất Phàm giận quá hóa cười, “Bảo ta xin lỗi hắn, Tô Mục? Hắn xứng sao?”
Oanh!
Khí tức Chân Nguyên Cảnh bùng nổ, quần áo trên người hắn phảng phất như bị cuồng phong thổi bay.
Hắn tức giận đến mức không thể kiềm chế, ép hắn quá đáng, hôm nay hắn sẽ bắt Lạc An Ninh về, giải quyết tại chỗ!
Thể chất của Lạc An Ninh có lẽ có thể giúp hắn đột phá Kết Đan Cảnh, đến lúc đó hắn còn sợ Thái Bình Ti sao?
“Hắn xứng.”
Ngô Nhất Phàm còn chưa dứt lời, bỗng nhiên một giọng nói vang lên.
Giọng nói ấy dễ dàng lấn át tiếng ồn ào trên phố dài.
Chỉ thấy hai người cùng nhau đi tới từ cuối con đường.
Trấn Phủ Sứ Võ Lăng Thái Bình Ti Triệu Phá Nô, Thành chủ Võ Lăng Thành Lạc Ngọc Hiên.
Hai nhân vật lớn của Võ Lăng cùng nhau xuất hiện.
“Đại Huyền Thái Bình Ti, Trấn Phủ Sứ Tô Mục, đừng nói là ngươi, Ngô Nhất Phàm, ngay cả gia chủ Ngô gia ngươi xin lỗi, hắn cũng xứng.”
Triệu Phá Nô nhanh chân đi tới, dừng lại trước mặt Ngô Nhất Phàm một trượng, mới nói.
“Ngô Nhất Phàm, Lạc gia ta là nhà nghèo, ngươi ức hiếp thì thôi đi.”
Lạc Ngọc Hiên cũng đi đến bên cạnh Triệu Phá Nô, vẻ mặt trầm thống nói, “Nhưng hiền tế của Lạc gia ta là Trấn Phủ Sứ trẻ tuổi nhất của Đại Huyền Thái Bình Ti, mang năm công tích đặc thù, ngươi vũ nhục hắn là vũ nhục anh hùng đổ máu vì Đại Huyền.
Việc này, ta Lạc Ngọc Hiên nhất định không bỏ qua cho ngươi!”
Triệu Phá Nô há hốc mồm, liếc nhìn Lạc Ngọc Hiên, thầm khinh bỉ.
Lão già này còn diễn kịch à?
Ta nhổ vào! Cũng chỉ có ngươi mới thế thôi, sinh được con gái tốt, nếu không Tô Mục có quan hệ gì tới ngươi?
Đó là ánh sáng của Võ Lăng Thái Bình Ti ta!
“Trấn Phủ Sứ?”
Lâm Thất Huyễn mở to mắt, Trương Thần Thần và những người khác cũng ngây người.
Còn dân chúng Võ Lăng vây xem thì càng thêm sôi trào.
Tô Giáo Úy thăng chức rồi sao?
Tô Mục là truyền kỳ của Võ Lăng, từ một kẻ lưu dân trở thành thái bình giáo úy chỉ trong vài năm ngắn ngủi, còn dẫn dắt Võ Lăng chống lại yêu triều cấp năm.
Không biết bao nhiêu thanh niên Võ Lăng coi Tô Mục là thần tượng, mơ ước được như Tô Mục.
Nhưng khi nghe tin Tô Mục thăng Trấn Phủ Sứ, mọi người vẫn có cảm giác như đang mơ.
Dù là dân thường cũng biết thái bình giáo úy và Trấn Phủ Sứ khác nhau thế nào.
Tô Giáo Úy mới bao nhiêu tuổi mà đã thăng Trấn Phủ Sứ?
Nếu không phải lời này từ miệng Triệu Phá Nô nói ra, mọi người còn không dám tin.
“Trấn Phủ Sứ?”
Ngô Nhất Phàm miệng đắng lưỡi khô, cảm thấy như muốn phát điên.
Tô Mục từ một kẻ nhà quê biến thành Trấn Phủ Sứ của Đại Huyền Thái Bình Ti?
Sao có thể như vậy?
Nếu nói thái bình giáo úy không có tư cách ngồi ngang hàng với Ngô Nhất Phàm thì Trấn Phủ Sứ đã miễn cưỡng có tư cách đó.
Hơn nữa, Trấn Phủ Sứ trẻ tuổi nhất của Đại Huyền Thái Bình Ti thì giá trị lại càng lớn.
Tô Mục mới hơn 20 tuổi đã là Trấn Phủ Sứ, ai dám nói tương lai hắn sẽ đạt đến trình độ nào?
Người như vậy ngay cả Ngô gia cũng không dám tùy tiện đắc tội.
Sắc mặt Ngô Nhất Phàm biến đổi, tiến thoái lưỡng nan.
Lạc An Ninh chắc chắn không thể động vào, nhưng bảo hắn Ngô Nhất Phàm xin lỗi Tô Mục…
Hắn Ngô Nhất Phàm còn mặt mũi nào?
“Xin lỗi!”
Lạc An Ninh chỉ kiếm vào Ngô Nhất Phàm, nghiêm túc nói.
“Các ngươi đừng quá đáng!”
Ngô Nhất Phàm mặt âm trầm, lạnh lùng nói, “Ta Ngô Nhất Phàm nói đều là sự thật, nếu các ngươi muốn ỷ thế hiếp người thì đã chọn nhầm người, Ngô gia ta chưa chắc đã sợ Thái Bình Ti!
Ta Ngô Nhất Phàm không vi phạm luật pháp Đại Huyền, Thái Bình Ti các ngươi thật là uy phong, ức hiếp dân lành, hay là có quan thân lương thiện, các ngươi cho rằng Đại Huyền này là của Thái Bình Ti các ngươi sao?
Triều đình và bệ hạ để ở đâu?”
Triệu Phá Nô và Lạc Ngọc Hiên đều nhíu mày, nói cho cùng thì Ngô Nhất Phàm cũng chưa làm gì quá đáng.
Nếu thật sự làm lớn chuyện thì đám quan văn trong triều lại ồn ào.
“Hôm nay ta Ngô Nhất Phàm nhường một bước, không so đo với các ngươi, chúng ta sau này còn gặp lại!”
Ngô Nhất Phàm hất tay áo, quay người muốn đi.
“Ngươi đi không được.”
Hắn vừa bước ra hai bước, bỗng nhiên cuồng phong gào thét, một bóng người theo gió từ trên trời giáng xuống.
Canh 1