Chương 98: Giao Phó
Giỏi quan sát như Địch Thanh Thiên sao có thể không nhận ra nụ cười gượng gạo trên mặt Hoàng Thái Sơ. Nếu là trước đây, hắn đã vặn hỏi cho ra lẽ, nhưng giờ đây, hắn tỏ ra vô cùng bình tĩnh.
Doãn Thiên Anh và hai huynh đệ hoàn toàn không hiểu hành động của đại nhân nhà mình. Vì sao trước khi đi Vân Châu lại nhất định phải tiêu hủy những đầu mối và vụ án đã tích cóp, mà còn hủy ngay trước mặt Hoàng Thái Sơ? Đây là nhượng bộ Hoàng Thái Sơ? Hay là ý gì khác? Dù không hiểu, họ cũng chưa từng chất vấn đại nhân, cho rằng đại nhân có lẽ muốn làm Hoàng Thái Sơ mất cảnh giác, hoặc có ý nghĩa sâu xa hơn.
“Đưa tiễn đi.”
Địch Thanh Thiên không định lãng phí thời gian ở đây chờ lửa tàn, bèn bảo Hoàng Thái Sơ tiễn hắn đến tận cửa thiên lao.
Hoàng Thái Sơ hiểu ý Địch Thanh Thiên muốn nói chuyện trên đoạn đường này, không từ chối, sóng vai cùng hắn bước đi. Cả hai đều vô cùng chậm rãi, ngay cả Doãn Thiên Anh hai huynh đệ cũng thức thời giữ khoảng cách mười mét mà theo sau. Doãn Thiên Anh còn như vậy, thì đám ngục tốt trong thiên lao càng không dám lộ mặt.
“Địch đại nhân, ngài là thần thám, xử án chưa từng thua. Hôm nay ngài lại hủy hết hồ sơ vụ án và manh mối, là muốn từ bỏ, hay là cúi đầu trước hung thủ của quỷ án đó? Nếu vậy, đây sẽ là thất bại duy nhất trong cuộc đời ngài, cuộc đời ngài sẽ không còn hoàn mỹ nữa.” Hoàng Thái Sơ khiêu khích. Trước khi Địch Thanh Thiên hoàn toàn ngả bài, hắn tuyệt đối không chủ động.
“Chịu thua ư?” Địch Thanh Thiên cười nhạt, “Sao có thể! Những hồ sơ vụ án và manh mối kia đều do ta viết ra, mọi thứ đều nằm trong đầu ta. Muốn viết lại thì có gì khó. Với lại, nào có ai có được cuộc đời hoàn mỹ, ai mà chẳng vấp ngã trên đường đời.” Đây là lần đầu tiên Địch Thanh Thiên nở nụ cười hiếm thấy trước mặt Hoàng Thái Sơ.
“Vậy sao ngài lại hủy chúng?” Hoàng Thái Sơ hỏi.
“Vì ta có tính chiếm hữu. Quỷ án này chỉ có ta phá được, và chỉ mình ta có thể phá. Hủy chúng là vì ta không muốn ai thừa lúc ta vắng mặt mà động vào.” Địch Thanh Thiên nói dối lòng mình.
“Thì ra là vậy, thật thất vọng. Ta còn tưởng ngài sẽ không ngừng cắn ta, hóa ra ngài vẫn còn thành kiến sâu sắc với ta, vẫn theo đuổi ta không buông.” Hoàng Thái Sơ ngoài miệng nói thất vọng, nhưng nụ cười càng đậm hơn.
“Nói nhảm! Ta là ai? Sao ta có thể để hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật? Ngươi chờ ta, ta sẽ trở lại. Chờ ta trở lại, ta nhất định tìm ra chứng cứ phạm tội của ngươi, đem ngươi ra trước công lý.” Địch Thanh Thiên đe dọa, nhưng lại mang vẻ thản nhiên, không còn lạnh lùng như trước.
“Chờ ngài trở về ư?” Hoàng Thái Sơ bật cười, “Ngươi cắm đầy cờ lên người mình như vậy, không sợ không về được sao?”
Kỳ lạ là Địch Thanh Thiên không phản bác, hắn im lặng.
“Sao không nói gì? Có phải ngài dự cảm mình không về được nên mới thiêu hủy hết hồ sơ vụ án liên quan đến ta?” Hoàng Thái Sơ biết rõ còn cố hỏi.
“Ngươi muốn ta trở về, hay không muốn ta trở về?” Địch Thanh Thiên hỏi.
“Ngươi hỏi đột ngột vậy khiến ta khó trả lời quá. Để ta nghĩ đã. Ngươi không về được thì chẳng ai cản, muội muội ngươi sẽ là của ta. Nhưng nếu ngươi thật sự không về, ta có thể sẽ mất đi một ‘bằng hữu’, Đại An vương triều sẽ mất đi một người thú vị. Thật mâu thuẫn, vừa muốn ngươi trở về, lại không muốn ngươi trở về.” Hoàng Thái Sơ vờ xoắn xuýt.
“Ngươi thích muội muội ta?” Địch Thanh Thiên, kẻ cuồng muội muội, lại không nổi giận mà hỏi ngược lại.
“Thích.”
“Nếu ta không có ở đây, ngươi sẽ thay ta bảo vệ muội muội ta, không để muội muội ta chịu nửa điểm ủy khuất chứ?”
“Khoan đã, sao ta cảm giác ngươi muốn giao muội muội ngươi cho ta vậy?”
“Đừng ngắt lời, trả lời ta, có thể bảo vệ tốt muội muội ta không?”
“Có thể.” Vì giữ vững hình tượng nhất kiến chung tình, Hoàng Thái Sơ chỉ còn cách trả lời “có thể”.
“Tốt.” Địch Thanh Thiên nói, “Nếu ta có thể trở về, sau khi ta và Bình Dương công chúa kết hôn, ta sẽ lập tức an bài cho ngươi và muội muội ta thành thân. Nếu ta không về được, ngươi tự xem mà liệu.”
“Uy uy… Cái này không đúng nha. Vừa nãy ngươi còn bảo chờ ngươi trở về sẽ cắn ta không tha, sao giờ lại muốn gả muội muội cho ta? Ngươi mâu thuẫn quá đấy.” Hoàng Thái Sơ cũng dừng bước, đối diện với Địch Thanh Thiên.
Địch Thanh Thiên hỏi, “Ngươi không phải nói thích muội muội ta sao?”
Hoàng Thái Sơ nhắm mắt lại, “Thích mà.”
Địch Thanh Thiên nói: “Vậy còn gì để nói? Thích thì cưới thôi. Nếu ngươi không cưới thì chứng tỏ ngươi giả tạo, ngươi không hề thích muội muội ta, ngươi tự biên tự diễn tất cả chỉ để ác tâm ta.”
Hoàng Thái Sơ cạn lời. Hắn biết Địch Thanh Thiên chỉ muốn tìm cho muội muội một chỗ dựa nếu mình không thể trở về. Đáng ghét nhất là Địch Thanh Thiên không chỉ bán muội muội mà còn tính kế hắn. Thật hèn hạ. Địch Thanh Thiên đổi chiêu, gả muội muội cho hắn để hắn bị trói buộc. Muốn biến một kẻ phóng khoáng như hắn thành người của mình. Hoàng Thái Sơ khịt mũi coi thường loại người muốn làm đại cữu ca này.
Có điều… Địch Thanh Thiên đi một nước cờ sai lầm rồi. Nước cờ này chỉ khiến hắn tầm thường đi mà thôi.
“Sao không trả lời? Lẽ nào ta nói trúng tim đen, ngươi thích muội muội ta chỉ là giả?” Địch Thanh Thiên từng bước ép sát.
“Sao lại thế được? Ta thích thật lòng đó. Ngươi cứ yên tâm đi, ta nhất định sẽ tranh thủ lúc ngươi vắng nhà mà thân thiết với muội muội ngươi. Vạn nhất tình sâu nghĩa nặng, nàng mang thai cốt nhục của ta thì đó chẳng phải là đại hỷ sự sao?” Trước sự ép sát của Địch Thanh Thiên, Hoàng Thái Sơ sao có thể nhịn nhục, cố ý nói ra những lời muốn làm ô uế danh tiết muội muội Địch Thanh Thiên.
“Ngươi…” Nghe Hoàng Thái Sơ muốn làm ô uế danh tiết muội muội mình, Địch Thanh Thiên tức giận. Nhưng nghĩ lại, hắn biết Hoàng Thái Sơ chỉ phản kích lại mình mà thôi.
“Thích là tốt rồi, ta coi như ngươi đã đồng ý. Chờ ta trở lại, ta sẽ an bài cho các ngươi thành thân.” Địch Thanh Thiên tươi cười trở lại.
“Hừ, chờ ngươi sống sót trở về rồi nói.” Thấy Địch Thanh Thiên đổi sắc mặt nhanh như vậy, Hoàng Thái Sơ khó chịu, hất mặt đi. Nhìn thấy Hoàng Thái Sơ khó chịu, Địch Thanh Thiên đắc ý ra mặt, như thể đã thắng Hoàng Thái Sơ nửa nước cờ.
Tiễn người đến cửa thiên lao, Hoàng Thái Sơ không nói một lời, nhìn Địch Thanh Thiên đi xa.
“Đại nhân, vì sao…?” Trên đường trở về, Doãn Thiên Anh hai huynh đệ cuối cùng không nhịn được, muốn hỏi vì sao đại nhân lại quyết định gả muội muội cho Hoàng Thái Sơ. Lẽ nào chuyến đi Vân Châu này lành ít dữ nhiều?
“Không cần hỏi gì cả, cũng đừng nhắc đến chuyện này nữa. Chuyến đi Vân Châu này, các ngươi ở lại giữ nhà.” Địch Thanh Thiên bình tĩnh nói.
Nghe vậy, Doãn Thiên Anh hai huynh đệ cuống lên, “Đại nhân, nếu ngài không cho chúng ta đi theo, chúng ta sẽ kể hết cuộc đối thoại của ngài với Hoàng Thái Sơ cho tiểu thư và Bình Dương công chúa biết.”
Ôi chao, bị uy hiếp rồi.
Để muội muội và công chúa khỏi lo lắng, Địch Thanh Thiên đành đồng ý.
Trở lại phủ công chúa, Địch Thanh Thiên không nán lại lâu, chỉ dặn dò muội muội và Bình Dương công chúa vài câu rồi dẫn quân lên đường.
Khi họ ra khỏi cửa thành, bóng dáng Hoàng Thái Sơ xuất hiện trên tường thành. Dù là binh lính canh gác trên tường thành hay dân chúng ra vào cửa thành, không ai nhận ra sự tồn tại của Hoàng Thái Sơ, hoặc có lẽ là không nhìn thấy.
“Đi rồi à…” Đợi bóng dáng Địch Thanh Thiên khuất hẳn nơi cuối chân trời, Hoàng Thái Sơ lẩm bẩm, rồi biến mất khỏi tường thành.
Bình luận cho Chương 98 Giao phó