Chương 73: Lá mặt lá trái
Hoàng Thái Sơ rất thích kiểu người này. Nếu chỉ sợ hắn, không dám tương tác thì thà tìm mấy cô nương trong thanh lâu còn hơn.
Thượng Quan Vân Dao cũng biết chừng mực, hiểu rằng nam nhân nhà mình đang làm chuyện đứng đắn, không thể quấy rối, làm mất mặt hắn. Nàng thu tay ngọc về, ngoan ngoãn như mèo nhỏ nép vào người Hoàng Thái Sơ.
“Ngươi nói đúng, ngươi cũng hơi già rồi, bán mạng cho ta được mấy năm nữa đâu,” Hoàng Thái Sơ thản nhiên nói.
Liễu Thải Nguyệt nghe vậy thì trong lòng căng thẳng, tưởng rằng mình không mau chóng đồng ý nên chọc Quỷ Đế không vui, giờ lại không muốn thu nhận nàng.
“Ta cho ngươi thêm mấy năm tuổi thọ, cho ngươi một tia hy vọng, để sau này ngươi có thể bán mạng cho ta hơn nữa, vì có thể nhận được càng nhiều tuổi thọ ban thưởng.”
Gì cơ?
Ban thưởng tuổi thọ?
Ta không nghe lầm chứ?
Đây là tiếng lòng của Liễu Thải Nguyệt. Nàng vốn tưởng Quỷ Đế sẽ làm khó dễ, ai ngờ không những không làm khó mà còn ban thưởng tuổi thọ cho nàng.
Nhưng thứ tuổi thọ này…
Hạ Triêu Quân đã trải qua việc này nên không hề kinh ngạc. Du Huyền và năm người kia cũng được chứng kiến, vẻ mặt ngoài mặt thì vẫn rất bình tĩnh.
Trừ mấy người họ ra, những người khác đều xao động trong lòng, ngay cả Thượng Quan Vân Dao đang nép trong ngực Hoàng Thái Sơ cũng động dung.
“Nếu Quỷ Đế đại nhân muốn ban thưởng cho lão thân Tăng Thọ Đan thì không cần đâu ạ,” Liễu Thải Nguyệt nghĩ rằng Quỷ Đế biết luyện đan, có thể luyện chế Tăng Thọ Đan nên định ban thưởng cho nàng.
Nhưng nàng không hề kích động.
Nàng là truyền nhân cuối cùng của Dược Vương cốc, sao có thể không có bí phương Tăng Thọ Đan, sao có thể không luyện được Tăng Thọ Đan?
Chỉ là Tăng Thọ Đan nàng luyện chế nhiều nhất cũng chỉ tăng được hai, ba năm tuổi thọ.
Hơn nữa, Tăng Thọ Đan ăn nhiều cũng không cộng dồn tuổi thọ, bởi vì điều đó phi lý.
Đối với người bình thường, viên Tăng Thọ Đan đầu tiên có hiệu quả, viên thứ hai sẽ không có tác dụng.
Chỉ có số rất ít người ăn viên thứ hai mới tăng thêm được nửa năm, một năm tuổi thọ.
Mà nàng chính là số ít đó, hai viên Tăng Thọ Đan đã cho nàng thêm bốn, năm năm tuổi thọ.
Nàng đã kháng thuốc với Tăng Thọ Đan.
Dù Quỷ Đế có tài luyện đan cao minh hơn nàng, luyện ra loại đan dược có thể tăng năm, sáu năm tuổi thọ thì cũng vô dụng với nàng thôi.
“Ta biết luyện chế Tăng Thọ Đan, nhưng phương pháp tăng tuổi thọ trên đời đâu chỉ có mỗi việc dùng Tăng Thọ Đan.”
“Ngươi chọn đi, muốn trẻ lại mấy tuổi hay là trên tuổi thọ hiện tại, thêm mấy năm?”
“À, ta hồ đồ rồi, ngươi là nữ nhân, mà đã là nữ nhân thì ai chẳng thích làm đẹp, hình dạng có thể biến trẻ thì sao còn chọn cái khác.”
Hoàng Thái Sơ dùng năng lực cụ hiện hóa lấy ra một chiếc gương công nghệ hiện đại.
Hắn ném cho Liễu Thải Nguyệt, để nàng soi gương. Không gì rung động hơn việc tận mắt thấy mình trẻ ra mấy tuổi, nhất là đối với phụ nữ.
Liễu Thải Nguyệt nhận lấy chiếc gương công nghệ hiện đại, vô cùng kinh diễm.
So với gương đồng thời này thì chiếc gương này đơn giản là tiên kính.
Tinh xảo không chê vào đâu được.
Ngoại trừ Hạ Triêu Quân, ánh mắt của những người khác đều dồn vào mặt Liễu Thải Nguyệt, phảng phất đang chờ đợi nàng biến trẻ ra.
Hoàng Thái Sơ không để đám người chờ lâu, thông qua niệm thú để Liễu Thải Nguyệt trẻ ra mấy tuổi.
Dù mấy tuổi không thể khiến dung mạo Liễu Thải Nguyệt thay đổi nhiều, nhưng nàng thật sự trẻ ra mấy tuổi.
Cảm giác cơ thể tràn đầy sức sống hơn.
Liễu Thải Nguyệt không thể không tin Quỷ Đế thật sự có thể ban thưởng tuổi thọ cho người khác.
Giờ khắc này, không chỉ nàng kích động mà những người khác cũng kích động.
Dù sao đó là tuổi thọ, ai mà cưỡng lại được sức hút của thời gian, có thể sống lâu thêm mấy năm, ai lại từ chối?
Lục Thiên Dịch thở mạnh hơn, hắn đã coi Quỷ Đế đại nhân là trích tiên nhân rồi.
Có thể tăng tuổi thọ cho người thì việc giúp người bị hủy dung khôi phục như ban đầu chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?
Thượng Quan Vân Dao còn kích động hơn ai hết, bởi vì nàng là phụ nữ, hiểu rõ phụ nữ như hoa, đẹp chỉ nở rộ một thời, không thể mãi mãi thanh xuân.
Nàng sợ một ngày kia mình sẽ tàn phai, ít bướm ong ve.
Nhưng khi thấy nam nhân nhà mình có thể khiến phụ nữ trẻ ra thì nàng càng ôm chặt Hoàng Thái Sơ, sợ hắn chạy mất.
Nàng biết rõ đây là phúc vận mấy đời nàng tích được mới khiến nàng gặp được Hoàng Thái Sơ.
“Đừng mừng vội, tuổi thọ có thể tăng nhưng có giới hạn.”
“Ví dụ như Tiên Thiên cường giả có thể sống hai giáp, ta nhiều nhất thêm cho hắn hai giáp tuổi thọ, thêm hai, ba mươi năm nữa.”
“Thêm nữa thì không được.”
“Bởi vì con người có giới hạn, cưỡng ép thêm thì bản thân cũng không chịu nổi.”
“Muốn sống lâu hơn thì vẫn phải đột phá cảnh giới võ đạo của bản thân.”
Hoàng Thái Sơ thấy đám người hưng phấn như vậy thì vẫn nhắc nhở bọn họ một tiếng.
Nghe nói tăng tuổi thọ có giới hạn, mọi người mới dần bình tĩnh lại.
Liễu Thải Nguyệt dù thích chiếc tiên kính, nhưng nàng biết đây không phải vật phàm trần, không phải thứ một phàm nhân như nàng nên có.
Nàng chuẩn bị trả lại tiên kính cho Quỷ Đế đại nhân.
“Cứ giữ lấy đi, chiếc gương này sẽ tồn tại mười năm, đến thời gian, nó sẽ tự biến mất.”
Một món đồ công nghệ hiện đại thôi, Hoàng Thái Sơ không cần thu lại.
Bởi vì tấm gương là do niệm biến thành, chút niệm lượng này nhiều nhất cũng chỉ tồn tại mười năm, sau mười năm niệm tan biến thì tấm gương đương nhiên cũng không còn.
“Tạ Quỷ Đế đại nhân ban thưởng.”
Liễu Thải Nguyệt nghe xong thì kích động cất tiên kính đi.
Hoàng Thái Sơ bảo Liễu Thải Nguyệt cất kỹ nửa bản Ngự Dược Bảo Điển và những vật phẩm khác, bảo nàng lui sang một bên rồi gọi Lục Thiên Dịch và Mai Tiểu Xảo tiến lên.
Lục Thiên Dịch đang suy tư xem nên cống hiến thế nào mới đổi được Quỷ Đế đại nhân ra tay chữa trị mặt cho hắn, để hắn khôi phục dáng vẻ ban đầu.
Không chỉ hắn mà cả Mai Tiểu Xảo cũng vậy. Nàng là tiểu cô nương, càng cần hơn.
Chỉ là hắn lại sợ Quỷ Đế đại nhân là một thủ lĩnh không đứng đắn, không có mục tiêu, không có nhiệm vụ cho bọn họ làm.
Không có nhiệm vụ thì nói gì đến cống hiến.
Không có cống hiến thì sao dám cầu Quỷ Đế đại nhân ban ân?
Hắn đang suy nghĩ lung tung thì thấy Quỷ Đế đại nhân gọi hắn và Mai Tiểu Xảo tiến lên.
Hắn cho rằng Quỷ Đế đại nhân có nhiệm vụ cho bọn họ.
Trong lòng vui mừng, vội vàng dẫn Mai Tiểu Xảo tiến lên, quỳ nửa xuống, chờ Quỷ Đế đại nhân phân phó.
“Ở đây thì hai người các ngươi là bẩn thỉu nhất, ảnh hưởng mỹ quan nhất.”
“Thôi, để tránh các ngươi kéo thấp hình tượng đội ngũ thì ban thưởng cho các ngươi khôi phục như ban đầu.”
Nghe vậy, Lục Thiên Dịch khỏi phải nói là kích động thế nào.
Hắn cứ tưởng phải cống hiến rất nhiều mới được Quỷ Đế đại nhân ban ân.
Ai ngờ kinh hỉ lại đến bất ngờ như vậy.
Không cần trả giá mà vẫn đạt được điều mình mong muốn.
Đột nhiên hắn cảm thấy thủ lĩnh không đứng đắn cũng rất tốt.
Một giây sau…
Mặt hắn ngứa ngáy khó nhịn, khiến người ta không khỏi muốn gãi, nhưng hắn nhịn được.
Vết thương nhanh chóng tự chữa lành, ai mà đi gãi trong lúc này thì đúng là ngốc.
Khi hắn thấy Mai Tiểu Xảo không nhịn được muốn gãi thì liền túm lấy hai tay nàng để nàng không gãi.
Hai tay bị giữ lại, Mai Tiểu Xảo lập tức ngoan ngoãn.
Cứ như vậy, lớp da khô từ từ bong ra khỏi mặt Lục Thiên Dịch, lộ ra dung mạo hơi tuấn tú, dễ nhìn.
Mai Tiểu Xảo cũng vậy, khi những vết sẹo chằng chịt trên mặt biến mất thì nàng hiện ra vẻ xinh xắn, đáng yêu.
Không chỉ khuôn mặt khôi phục, mà những vết sẹo trên người do chém g·iết trong đấu thú trường để lại cũng biến mất hết.
Mạc Phi Ngư như chưa từng trải sự đời, ngơ ngác nhìn mọi thứ.
Về thủ đoạn của Quỷ Đế đại nhân, hắn chỉ chứng kiến việc Quỷ Đế đại nhân vô thanh vô tức giúp Vương Thiếu Minh và Đỗ Vĩnh Thanh đột phá lên Tiên Thiên.
Những lúc khác thì hắn chạy đi cứu bọn trẻ và mời cổ y cùng Hồng Phi nên chưa từng thấy thủ đoạn khác của Quỷ Đế đại nhân.
Bây giờ hắn đã thấy rồi.
Những thủ đoạn thần kỳ này khiến trong lòng hắn vang lên một giọng nói:
Quỷ Đế đại nhân là tại thế tiên nhân!
Tại thế tiên nhân!
Hắn uống rượu ngon với Hồng Phi, nhưng trong lòng lại ưu sầu.
Không phải vì bản thân, rượu ngon khiến người ta đắc ý, hắn có phiền não gì đâu.
Hắn lo cho Địch Thanh Thiên. Dù sao Địch Thanh Thiên cũng là bạn của hắn.
Khốn nỗi bạn hắn lại phải đối mặt với loại đối thủ không thể dùng lẽ thường ước thúc này.
Vậy thì chơi kiểu gì?
Chẳng phải sẽ thành đối tượng bị đùa bỡn sao?
Hắn đã dự đoán được kết cục của Địch Thanh Thiên.
Mất cả chì lẫn chài!
Vừa bồi thường muội muội lại còn bị Hoàng Thái Sơ dắt mũi.
Nếu chỉ bị dắt mũi thì Hồng Phi cho rằng vấn đề không lớn.
Hắn chỉ sợ Hoàng Thái Sơ lật bàn, bỏ chơi.
Liễu Thải Nguyệt có ý lá mặt lá trái, nhưng liên tiếp chứng kiến năng lực không thể tưởng tượng nổi của Quỷ Đế, có cảm giác như đã lên thuyền giặc, không xuống được nữa.
Lục Thiên Dịch thấy Mai Tiểu Xảo nhìn mặt hắn, phảng phất như ngây người.
Hắn cười thầm trong lòng, đúng là tiểu cô nương, không giấu được chuyện, ý nghĩ trong lòng đều viết hết lên mặt.
Hắn buông tay Mai Tiểu Xảo ra, dập đầu với Quỷ Đế đại nhân.
“Tạ Quỷ Đế đại nhân ân tái tạo.”
Bình luận cho Chương 73 Lá mặt lá trái