Chương 62: Vô Cùng Kỳ Diệu (Cầu Nguyệt Phiếu)
“Sao? Ngươi nổi danh lắm à?” Hoàng Thái Sơ hỏi ngược lại.
“Không, chỉ là cái hư danh khiến người ta buồn nôn thôi.” Hạ Triêu Quân nghe Hoàng Thái Sơ hỏi vậy, không khỏi tự giễu nở nụ cười, “Hơn 20 năm trước, ta là đại sư huynh của Thần Kiếm sơn trang…”
Thời gian trôi qua lâu như vậy, người trong giang hồ chắc sớm đã quên hắn rồi, hắn còn có danh tiếng gì nữa chứ. Vậy là Hạ Triêu Quân bắt đầu kể về quá khứ của mình.
Nghe xong, Hoàng Thái Sơ cảm thấy đây đúng là một cốt truyện cẩu huyết. Hơn 20 năm trước, Hạ Triêu Quân có thể nói là người xuất sắc nhất, niềm tự hào của Thần Kiếm sơn trang. Hắn là người phóng khoáng, thực lực cường đại, hồng nhan tri kỷ vây quanh, được người giang hồ xưng tụng là Quân Tử Kiếm. Đã từng có người nói, hắn là kỳ tài ngàn năm có một, không chỉ có tư chất tông sư, còn có thể phá vỡ lời nguyền sau 50 tuổi mới có thể bước vào Tông Sư cảnh. Bởi vì từ 800 năm trước, những cường giả bước vào Tông Sư cảnh đều ở sau 50 tuổi mới đột phá thành công. Dưới 50 tuổi, tuyệt nhiên không ai vượt qua giới hạn này để thành tựu chí cường tông sư. Nếu có người phá được lời nguyền này, vô số người tin rằng kẻ đó rất có thể bước vào cảnh giới trong truyền thuyết: Đại Tông Sư cảnh.
Vô số người xem trọng hắn, ngay cả Thần Kiếm sơn trang cũng suýt chút nữa vì hắn mà sửa lại môn quy. Thần Kiếm sơn trang họ Tạ, đời đời trang chủ đều họ Tạ, đây là môn phái cha truyền con nối. Nhưng vì hắn có thiên phú dị bẩm, hơn nửa số trưởng lão trong sơn trang đều đề nghị để hắn làm trang chủ đời tiếp theo. Chỉ là hắn cố hết sức từ chối, nên việc này mới không đi đến đâu.
Tiếp đó là màn kịch cẩu huyết. Hắn nói không muốn làm trang chủ, nhưng người thừa kế họ Tạ vẫn không yên lòng. Vậy là xuất hiện màn đổ tội hãm hại, tiểu sư muội bị h·iếp d·âm g·iết, một đống lớn chứng cứ đều chỉ hướng hắn. Bảo vật trong sơn trang bị trộm, cũng chỉ hướng hắn. Thôn trang dưới núi bị tàn sát, hắn cũng có hiềm nghi… Cuối cùng, vào cái ngày Thần Kiếm sơn trang phát sinh sự kiện trúng độc tập thể, Ma giáo đột kích, người ta khẳng định hắn cấu kết với Ma giáo để hủy diệt Thần Kiếm sơn trang. Hắn liền trở thành kẻ vong ân bội nghĩa trong miệng mọi người, bị truy g·iết, bị phỉ nhổ… Cuối cùng, hắn rơi xuống vách núi, tàn phế.
Hắn không phải là chưa từng nghĩ đến báo thù, nhưng sư đệ tốt của hắn, cũng chính là Trang chủ Tạ Vô Kiếm của Thần Kiếm sơn trang bây giờ, đã sớm thành tựu tông sư chí cường. Hắn chỉ là một kẻ tàn phế ngồi xe lăn, sống lay lắt qua ngày, lấy gì mà báo thù? Người đã tàn phế, cảnh giới cũng mất.
“Ngươi cũng quá thất bại, tiền kỳ cầm kịch bản nhân vật chính.” Hoàng Thái Sơ nói, “Ai ngờ lại quẳng xuống vách núi, không giống nhân vật chính khác gặp họa được phúc, tích lũy cơ duyên trưởng thành, ngươi thì ngược lại, té gãy chân.” Hoàng Thái Sơ thật không biết nên đánh giá Hạ Triêu Quân thế nào.
Hạ Triêu Quân nghe vậy chỉ thấy bất đắc dĩ, cuộc đời người khác thì phất lên nhanh chóng, còn hắn chỉ có lao dốc, hắn biết làm sao đây?
“Các ngươi có muốn thần phục ta không?” Hoàng Thái Sơ nhìn Du Huyền và đám người, hỏi.
“Bái kiến Quỷ Đế.” Du Huyền liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng quỳ nửa xuống, biểu thị nguyện ý thần phục.
Hoàng Thái Sơ nghe bọn họ gọi mình là Quỷ Đế thì cũng lười sửa, đây là chợ quỷ, gọi hắn là Quỷ Đế cũng không sai.
“Còn ngươi?” Hắn lườm Hạ Triêu Quân, thấy y không trả lời.
“Ta tuổi này sống được mấy năm nữa đâu, lại thêm thân tàn phế, ta đối với các hạ chẳng có chút tác dụng nào cả.” Hạ Triêu Quân nói, “Các hạ sao không buông tha ta, để ta an hưởng tuổi già.”
Hạ Triêu Quân cảm thấy đời mình cứ vậy là xong, cần gì phải giày vò thêm nữa.
“Ngươi rõ ràng có một tương lai tốt đẹp hơn, lại bị Tạ Vô Kiếm hại thành thế này, ngươi chắc chắn có thể nuốt trôi cục tức này mà nhắm mắt xuôi tay sao?” Hoàng Thái Sơ hỏi ngược lại.
“Không báo phục, ta từ nhỏ đã là cô nhi, Thần Kiếm sơn trang nuôi ta khôn lớn, họ có ân dưỡng dục với ta.” Hạ Triêu Quân lắc đầu, “Chưa kể bây giờ ta đã thành ra thế này, dù ta không tàn phế đi chăng nữa thì cùng lắm ta đòi một câu trả lời hợp lý thôi, lẽ nào ta còn có thể hủy diệt Thần Kiếm sơn trang hay sao?” Khóe miệng Hạ Triêu Quân đắng chát, tìm cho mình một lý do để không báo thù.
“Nếu như ngươi có thể đứng lên một lần nữa thì sao?” Hoàng Thái Sơ lại hỏi.
“Ngươi nói gì?” Hạ Triêu Quân khẽ giật mình, hoãn thần lại, có chút không biết làm sao mà hỏi.
“Ta có thể để ngươi đứng lên một lần nữa, cũng không can dự vào chuyện giữa ngươi và Thần Kiếm sơn trang, ngươi có nguyện ý thần phục ta không?”
“Ách, cái này…”
“Không cần lo lắng về vấn đề tuổi thọ, Tăng Thọ Đan ta vẫn có thể luyện.” Hoàng Thái Sơ giống như ma quỷ dụ dỗ.
“Nằm sấp!”
Hạ Triêu Quân ngã khỏi ghế xe lăn, không phải vì không cẩn thận mà là vì quá kích động.
“Ngươi… Ngươi nói thật?” Dù biết Quỷ Vương chi tử trước mắt nắm giữ năng lực quỷ thần, nhưng nghe đến việc mình không chỉ có thể đứng lên mà còn có thể tăng thêm tuổi thọ, Hạ Triêu Quân vẫn lo lắng bất an, bán tín bán nghi mà hỏi.
“Nếu ta làm không được, ta thu ngươi một tên phế nhân về làm gì, lãng phí lương thực à?” Hoàng Thái Sơ thản nhiên nói.
Nghe vậy, Hạ Triêu Quân dùng hai cánh tay khô gầy chống đất, quỳ xuống, rưng rưng lão lệ, thành khẩn dập đầu với Hoàng Thái Sơ, “Bái kiến Quỷ Đế.”
Giọng nói già nua khàn khàn, vừa khát vọng tân sinh, vang vọng trong không khí thật lâu.
Hoàng Thái Sơ vốn định lát nữa sẽ chữa trị cho Hạ Triêu Quân, nhưng thấy y khóc lóc thảm thiết quá, đành phải để Tham Lam Phệ Thế Cổ trong cơ thể y vận chuyển. Tham Lam Phệ Thế Cổ có thể c·ướp đoạt sinh mệnh năng lượng trả lại cho Hoàng Thái Sơ, hắn tự nhiên có thể thông qua nó mà truyền sức mạnh, mượn dùng, ban cho người bị ký sinh.
Hạ Triêu Quân đang quỳ dưới đất khẽ lơ lửng, khiến y cả kinh, nhưng biết đây là thủ đoạn của Quỷ Đế nên không phản kháng. Du Huyền và đám người trợn tròn mắt nhìn, bọn họ biết rõ nửa người dưới của Hạ Triêu Quân đã bị thương vĩnh viễn, không thể chữa trị được. Quỷ Đế nói có thể trị, vậy thì họ muốn chứng kiến kỳ tích này.
Hạ Triêu Quân còn đang tò mò không biết Quỷ Đế sẽ dùng thủ đoạn gì để trị liệu cho mình, thì bỗng nhiên một nguồn sinh cơ bừng bừng, năng lượng dồi dào hiện lên trong cơ thể ông ta, không ngừng cọ rửa kinh mạch toàn thân và chữa trị thương tích, ám tật…
“Ân…” Hạ Triêu Quân không khỏi phát ra một tiếng rên nhẹ vì quá thoải mái.
“Thêm năng lượng kìa, đừng lãng phí.” Hoàng Thái Sơ nhắc nhở.
Nghe vậy, Hạ Triêu Quân vội vàng vận chuyển công pháp hấp thu năng lượng hàm súc trong người. Thoáng chốc, chân khí tiêu hao của ông ta không chỉ khôi phục mà năng lượng dư thừa còn giúp ông ta trở lại Tiên Thiên hậu kỳ.
Ông ta chậm rãi từ giữa không trung bay xuống, khi hai chân vững vàng chạm đất, cả người ngẩn người, có chút không thể tin được mình cứ vậy mà khôi phục. Ông ta lại đứng thẳng lên được rồi.
So với Hạ Triêu Quân còn lâu mới bình tĩnh lại được, Du Huyền và đám người đơn giản là há hốc mồm, phảng phất như vĩnh viễn không khép lại được nữa. Bọn họ vừa chứng kiến cái gì vậy? Hạ Triêu Quân không chỉ khôi phục mà còn trẻ ra nữa!
Đúng, chính là trẻ ra. Trước khi khôi phục, Hạ Triêu Quân nhìn thế nào cũng có dáng vẻ già nua của ông lão tám chín mươi tuổi. Nhưng sau khi khôi phục, tóc bạc chuyển đen, khuôn mặt không chỉ hồng hào mà nếp nhăn cũng mờ đi. Bây giờ nhìn thế nào cũng chỉ hơn 50 tuổi thôi.
Đây quả thực là vô cùng kỳ diệu!
Trước đây, năm người bọn họ thần phục Hoàng Thái Sơ là do bị ép buộc, còn bây giờ không hề có sự bức bách nào, chỉ có sự thật tâm, thành ý thần phục và cúng bái.
Hạ Triêu Quân đi đi lại lại hai bước, rồi lại tại chỗ nhảy lên, xác định mình không nằm mơ. Nước mắt của ông ta lại trào ra, đây là khóc vì vui mừng.
Cảm nhận được cơ thể tràn trề sức sống, lại nhìn thấy ánh mắt khác lạ của Du Huyền và đám người, ông ta vớ lấy một vò rượu, hắt xuống đất. Nhờ ánh phản quang của rượu trên mặt đất, ông ta thấy tóc mình đã đen trở lại, khuôn mặt cũng trẻ ra. Ông ta có chút không biết làm sao mà đưa tay sờ lên mặt mình.
“Tạ Quỷ Đế đại nhân ân tái tạo, về sau ta sẽ là thanh kiếm sắc bén nhất trong tay Quỷ Đế.” Hạ Triêu Quân quỳ hai đầu gối xuống trước mặt Hoàng Thái Sơ, trang trọng bộc lộ sự trung thành.
“Ngươi có nhiều kinh nghiệm giang hồ, sau này có thể cần ngươi lợi dụng câu chuyện của mình để bán thảm, dụ dỗ một người.” Hoàng Thái Sơ nói, “Bây giờ còn quá sớm, khi nào cần ngươi ra trận ta sẽ cho ngươi biết.”
Bình luận cho Chương 62 Vô cùng kì diệu ( Cầu nguyệt phiếu )