Chương 60: Ta bị cái gì tập kích?
“Tiểu thư…”
Tiễn Hoàng Thái Sơ đi, Nam lão trở về phòng Thượng Quan Vân Dao, ánh mắt đầy vẻ khó hiểu nhìn nàng.
Chẳng phải tiểu thư luôn lạnh lùng với đàn ông sao? Sao hôm nay lại khác thường vậy?
“Ta cũng không biết nữa. Ở cạnh hắn, ta thấy lòng mình tĩnh lại, còn có một cảm giác an toàn khó tả.”
Thượng Quan Vân Dao nói xong, bắt đầu tự hoài nghi. Chẳng lẽ nàng thật sự đã gặp đúng người, hắn thực sự là chân mệnh thiên tử của nàng?
Hoặc có lẽ Quỷ Vương chi tử này thực sự tà dị như lời đồn, mang theo nguyền rủa, nàng vô thanh vô tức bị nguyền rủa rồi cũng nên.
“Tiểu thư, thiên lao ở thành nam nghe đồn có bao nhiêu tà dị thì có bấy nhiêu.”
“Đây không phải mấu chốt. Mấu chốt là kinh thành này nước sâu lắm, sao có thể không ai sinh hiếu kỳ với hắn?”
“Nhưng hắn chỉ là một người bình thường, đối mặt với sự hiếu kỳ và nghi kỵ của thế gian, sao lại không gặp chút chuyện gì?”
“Chỉ riêng điểm này thôi, bản thân hắn đã có vấn đề lớn rồi.”
“Trên người hắn bí ẩn quá lớn, tiểu thư, ta sợ ngài sẽ thiêu thân.”
Nam lão lo lắng Thượng Quan Vân Dao chọn lầm người, cuối cùng lại tự làm hại mình.
“Ta cũng biết quyết định nhanh như vậy là không thích hợp.”
“Nhưng đã lựa chọn rồi, thì cứ đi từng bước xem sao. Biết đâu ta lại chọn đúng người thì sao?”
Thượng Quan Vân Dao suy xét một lát, vẫn quyết định đánh cược một lần.
…
Rời khỏi Xà Lâu, Hoàng Thái Sơ tiếp tục dạo chơi ở chợ quỷ đến tận khi màn đêm buông xuống, hắn mới đi về hướng Minh Tâm Các.
Chợ quỷ chủ yếu do tam đại thế lực và vô số thế lực nhỏ quản lý.
Mấy thế lực nhỏ thì không cần phải nhắc đến, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Tam đại thế lực, thứ nhất, Minh Tâm Các.
Minh Tâm Các do Quan ải ngũ hùng sáng lập:
Lão đại Du Huyền, Tiên Thiên trung kỳ.
Lão nhị Phùng Tử Quý, Tiên Thiên sơ kỳ.
Lão tam Đái Vũ, Hậu Thiên đỉnh phong.
Lão tứ Vương Thiếu Minh, Hậu Thiên đỉnh phong.
Lão ngũ Đỗ Vĩnh Thanh, Hậu Thiên đỉnh phong.
Thứ hai, Tinh Hỏa, thế lực sau lưng là tể tướng phủ.
Thứ ba, Trèo Lên Ngày, thế lực sau lưng là Thất hoàng tử.
Hắn chọn Minh Tâm Các vì bên trong có ba “người quen”.
Đến cổng Minh Tâm Các, Hoàng Thái Sơ thấy đây là một đình viện vô cùng rộng lớn.
Hắn bước vào, mấy tên lính canh cửa làm như không thấy, tùy ý để hắn đi vào.
Trong đại đình, vì Đái Vũ thành công đột phá lên Tiên Thiên sơ kỳ, bốn người còn lại đang mở tiệc ăn mừng cho hắn.
“Tam ca, huynh nhanh hơn ta một bước rồi, nhưng ta sẽ nhanh chóng đuổi kịp thôi.”
“Nào, uống!”
Lão tứ Vương Thiếu Minh vừa uống rượu vừa nói.
“Vậy thì nhanh lên đi. Lão ngũ nữa, như vậy Quan ải ngũ hùng chúng ta sẽ toàn là cao thủ Tiên Thiên.”
Đái Vũ nâng bát rượu, cười ha hả nói.
“Uống vui vẻ thật. Bỗng nhiên xen ngang, chắc các vị không thấy phiền chứ?”
Hoàng Thái Sơ ngoài miệng nói ngại, nhưng chân bước vào cứ như không quen ai.
Đang uống rượu vui vẻ, bỗng nhiên có khách không mời mà đến, khiến Du Huyền năm người tỉnh cả rượu.
Một nửa còn lại thì bị bọn hắn dùng nội lực hoặc chân khí ép xuống, để đại não hoàn toàn tỉnh táo.
“Là ngươi!”
Phùng Tử Quý, Vương Thiếu Vũ và Đỗ Vĩnh Thanh đã từng gặp Hoàng Thái Sơ.
Bọn hắn nhớ rõ dáng vẻ Hoàng Thái Sơ vì hắn đã để lại ấn tượng sâu sắc.
“Đúng, là ta. Xem ra các vị không vui khi thấy ta cho lắm.”
Hoàng Thái Sơ cười nói.
Du Huyền và Đái Vũ được Đỗ Vĩnh Thanh nhắc nhở thì biết người trước mặt chính là người mà Phùng Tử Quý ba người đã gặp đêm đó.
Điều này khiến sắc mặt Du Huyền ngưng trọng. Lão nhị từng nói người này mang theo khí phách của loài săn mồi đỉnh cấp, mạnh hơn cả lão nhị.
Theo lý thuyết, người này ít nhất cũng phải là Tiên Thiên trung kỳ!
Điều khiến hắn bất an nhất là người của Minh Tâm Các đâu?
Đối phương đã xuất hiện rồi, chẳng lẽ bọn thủ hạ đều điếc, hay mù hết cả rồi hả, sao không một ai ra vây quanh đối phương?
Thậm chí, hắn còn thấy mấy tên hộ vệ gần đó đứng im như phỗng, mặt ai nấy đều sợ hãi và không biết phải làm sao.
Chuyện gì thế này?
Bị khống chế rồi ư?
Không thể động đậy?
“Tiểu Tân, Long Nhị, mấy người sao vậy?”
Phùng Tử Quý cũng phát hiện sự bất thường của bọn hộ vệ, vội hỏi.
Nhưng bọn hắn không nhận được hồi đáp nào, chỉ thấy bọn hộ vệ đồng loạt lộ vẻ mặt sợ hãi, khó hiểu.
“Là ngươi! Ngươi đã làm gì?”
Thấy Hoàng Thái Sơ cười tủm tỉm, Du Huyền biết ngay là hắn giở trò quỷ.
Điều này khiến bọn hắn tò mò, không hiểu Hoàng Thái Sơ đã làm thế nào.
“Ta không làm gì cả, chỉ là không muốn có quá nhiều người lăm lăm vũ khí chĩa vào ta thôi.”
Hoàng Thái Sơ cười nói.
“Minh Tâm Các có hơn nghìn người, ngươi đã làm cách nào mà khiến nhiều người như vậy thành ra thế này?”
Du Huyền cùng những người khác bắt đầu thấy lo lắng. Chứng kiến cảnh tượng quỷ dị này, họ đều nghi ngờ Hoàng Thái Sơ không phải là người.
“Ta làm thế nào không quan trọng. Các vị không tò mò mục đích ta đến đây sao?”
Hoàng Thái Sơ hỏi ngược lại.
“Xin hỏi các hạ vì sao lại đến?”
Du Huyền hiếu kỳ hỏi.
“Chợ quỷ do nhiều thế lực cùng quản lý, quá phiền phức. Cho nên ta đến.”
Hoàng Thái Sơ đáp.
“Ngươi muốn trở thành người nắm quyền chợ quỷ!?”
Du Huyền nhíu mày càng sâu.
Hoàng Thái Sơ hỏi lại: “Sao? Chẳng lẽ ta không thể?”
Du Huyền: “Vậy ngươi đến đây không phải để g·iết chúng ta, mà là để thu phục chúng ta?”
Hoàng Thái Sơ: “Chẳng phải quá rõ ràng rồi sao? Nếu muốn g·iết các ngươi, ta đã không phí lời.”
Du Huyền thấy sắc mặt các huynh đệ sa sầm, khó chịu ra mặt. Bọn hắn đang sống yên ổn, bỗng nhiên có người muốn bắt họ làm trâu làm ngựa, ai mà chịu cho được.
Nhưng để phòng ngừa bất trắc, Du Huyền vẫn ra hiệu cho các huynh đệ bình tĩnh lại.
“Ngươi là Tiên Thiên hậu kỳ, hay là Tiên Thiên hậu kỳ trở lên?”
Muốn phản kháng, trước hết phải biết thực lực của đối phương.
Nếu đối phương quá mạnh, bọn hắn chỉ có thể chấp nhận số phận.
Nếu chỉ là Tiên Thiên hậu kỳ, bọn hắn có ba người đạt Tiên Thiên, một người trung kỳ, hai người sơ kỳ.
Thêm vào đó, bọn hắn phối hợp ăn ý, uy lực tăng lên một bậc, không phải là không thể đối kháng Tiên Thiên hậu kỳ.
“Các vị cứ thử xem chẳng phải sẽ biết.”
“Yên tâm, ta cần người giúp ta xử lý công việc và quản lý chợ quỷ, sẽ không g·iết các ngươi đâu.”
Hoàng Thái Sơ vẫy tay, ra hiệu Du Huyền cứ việc lên. Hắn sẽ không g·iết người, nhưng sẽ đánh người.
“Đại ca…”
Du Huyền nhìn ánh mắt của các huynh đệ, biết ý của bọn họ, chính là phải thử một lần.
“Bá!”
Năm người đều rút vũ khí ra. Hoàng Thái Sơ dám ngạo mạn như vậy, chắc chắn thực lực còn mạnh hơn bọn hắn tưởng tượng.
Để không phải làm trâu ngựa, bọn hắn nhất định phải toàn lực ứng phó.
Bọn hắn tản ra, vây Hoàng Thái Sơ vào giữa.
“Vèo!” x5
Bọn hắn không hẹn mà cùng động thủ, từ bốn phương tám hướng tấn công Hoàng Thái Sơ.
Khi bọn hắn cách Hoàng Thái Sơ chỉ 2m, hắn động. Tất cả như chậm lại.
Không, phải nói tốc độ của Hoàng Thái Sơ quá nhanh.
Hắn lướt sang bên trái, đến trước mặt Phùng Tử Quý.
Hắn đã ở trước mặt Phùng Tử Quý, còn Phùng Tử Quý vẫn còn giữ tư thế dùng kiếm đâm về phía tàn ảnh của Hoàng Thái Sơ.
Hoàng Thái Sơ chỉ nhẹ nhàng gõ lên trán hắn một cái, rồi lại di chuyển đến trước mặt Du Huyền.
Du Huyền là Tiên Thiên trung kỳ, miễn cưỡng nhận ra động tác của Hoàng Thái Sơ, nhưng cơ năng thân thể không theo kịp.
Hoàng Thái Sơ cũng nhẹ nhàng điểm lên trán hắn một cái.
Ngay sau đó, hắn lại chạy đến trước mặt ba người còn lại, cũng “ưu ái” họ như vậy.
Điểm xong, Hoàng Thái Sơ đứng về vị trí cũ.
Hắn búng tay một cái.
Năm người đang tấn công Hoàng Thái Sơ như bị b·ạo h·ành, bay ra mỗi hướng.
Chờ họ đập xuống đất, lăn vài vòng, dừng lại.
“Phụt!” x5
Không hẹn mà cùng hộc máu.
Nôn ra máu, ai nấy đều dùng ánh mắt kinh hoàng nhìn Hoàng Thái Sơ.
“Ngươi đã làm gì?”
“Ngươi dùng thủ đoạn gì vậy?”
“Ta bị cái gì tập kích?”
“Rõ ràng ngươi không hề động, sao ta lại bị thương thành ra thế này?”
Du Huyền còn chưa kịp lên tiếng, bốn người khác đã nhao nhao hỏi.
Bình luận cho Chương 60 Ta bị cái gì tập kích