Chương 42: Đại ca, huynh thật giảo hoạt!
Thanh lâu.
Đây đã là tòa thanh lâu thứ ba mà Hoàng Thái Sơ đổi, không phải vì hắn không hài lòng mà đổi.
Chỉ là, hắn ở mỗi tòa thanh lâu chờ đúng 3 ngày, cảm giác mới mẻ qua đi thì lại đổi.
Mấy ngày nay, hắn tuy hưởng lạc nhưng vẫn không ngừng dùng góc nhìn của Thượng Đế để quan sát tình hình bên ngoài.
Hắn thấy đường đệ đáng thương của hắn đang ra sức tôi luyện trong võ quán.
Quả thật, cừu hận thúc đẩy người ta trưởng thành.
Thằng nhóc đứng trung bình tấn đến mức hai chân run rẩy, vung quyền đến nỗi tay rút gân, mồ hôi mỗi ngày đầm đìa nhưng vẫn cắn răng kiên trì.
Hắn cũng thấy Mãnh Hổ bang đánh cho Phi Ưng bang liên tục bại lui.
Thậm chí, muội muội còn luyện võ, đột phá tới nhị lưu võ giả, thật là lợi hại, 13 tuổi đã là nhị lưu võ giả, trâu bò hết chỗ nói!
Quả nhiên, người trùng sinh thích dùng hack.
Chẳng phải sao, dưới góc nhìn của Thượng Đế, Hoàng Thái Sơ thấy muội muội lén chuồn ra khỏi phủ, đi tìm người của Phi Ưng bang để dùng độc thuật khống chế.
Tại một con hẻm vắng vẻ nào đó.
Hoàng Dư đội mũ rộng vành, che mặt bằng lụa mỏng, lạnh nhạt nhìn một người đàn ông đang tiến đến.
Gã ta mặt mũi tràn đầy vẻ đau đớn, mỗi bước đi dường như phải chịu vạn kim đâm vào người.
Hắn lảo đảo vịn tường, cắn răng lê từng bước về phía Hoàng Dư.
“Cho… cho ta giải dược…”
Gã này chính là người bị Hoàng Dư dùng độc thuật khống chế.
Hắn không hiểu sao mình lại xui xẻo đến vậy, bị yêu nữ này chọn trúng.
“Trả lời câu hỏi của ta trước đã, thiếu bang chủ của các ngươi trốn đi đâu?”
Đây là điều Hoàng Dư muốn biết nhất. Từ khi Mãnh Hổ bang và Phi Ưng bang khai chiến, Phi Ưng bang liên tục bại lui, thiếu bang chủ Tôn Bình của Phi Ưng bang cũng ít xuất hiện hẳn.
Đến cuối cùng thì biến mất luôn, rõ ràng là thấy tình hình không ổn nên đã bỏ trốn.
“Thiếu bang chủ… ở thiên lao…”
Gã kia không dám giấu diếm nửa lời, khai ra tất cả những gì mình biết.
“Cái gì? Ở thiên lao?”
“Thiên lao nào?”
Hoàng Dư nghe thấy hai chữ “thiên lao” thì ánh mắt căng thẳng hẳn lên, vội hỏi.
“Thành… thành nam thiên lao, cái thiên lao bị nguyền rủa kia…”
Đau đớn từ cơ thể truyền đến khiến mặt gã ta méo mó, nhưng hắn vẫn cố nén, cắn răng trả lời.
Hoàng Dư nghe xong thì trong lòng kinh hãi, sao quanh đi quẩn lại lại trở về điểm xuất phát thế này?
“Chuyện gì xảy ra vậy? Dù trốn cũng không nên trốn vào cái thiên lao bị nguyền rủa đó chứ.”
Hoàng Dư hiếu kỳ hỏi.
“Bang chủ thấy tình thế bất lợi nên đã cho thiếu bang chủ vào nha môn, trốn tạm trong phòng giam.”
“Nhưng thiếu bang chủ bình thường đắc tội nhiều người quá…”
“Trong nha môn không biết ai đã tiết lộ tin tức thiếu bang chủ trốn trong nhà giam cho Mãnh Hổ bang biết.”
“Mãnh Hổ bang biết tin, lập tức giở trò, vu cho thiếu bang chủ tội danh, tống vào thiên lao.”
“Nói… ta nói hết rồi! Mau… mau cho ta giải dược…”
Gã kia đau khổ cầu xin.
Hoàng Dư tiện tay ném cho hắn một viên đan dược.
Gã vội vàng nuốt vào, sắc mặt có phần tốt hơn. Nhưng đang lúc hắn định đứng lên thì trời đất bỗng quay cuồng.
“Ngươi… ngươi…”
Gã ta uất ức nhìn Hoàng Dư, đây không phải giải dược, rõ ràng là độc dược!
“Làm đủ chuyện xấu, c·hết như vậy là còn quá nhẹ!”
Hoàng Dư thản nhiên nói.
Gã kia cuối cùng tắt thở trong uất hận.
“Không ngờ kiếp này, hắn vẫn bị nhốt trong thiên lao của đại ca.”
“Phi Ưng bang đang bị Mãnh Hổ bang từng bước tiêu diệt, không có Phi Ưng bang, Tôn Bình chỉ có thể cả đời bị nhốt trong thiên lao, không ra được.”
“Nhưng như vậy vẫn tiềm ẩn nguy cơ, hắn vẫn có thể gây hại cho đại ca, không thể để chuyện cũ lặp lại. Hắn vẫn phải c·hết!”
“Nhân tiện đi thiên lao xem, xem cái thiên lao bị nguyền rủa kia là thế nào.”
Hoàng Dư lên đường đến thiên lao.
Đến cửa thiên lao, nàng nói rõ ý định và đứng chờ.
Hoàng Thái Sơ mặt mày đen sì đi tới, vẻ mặt như muốn nói “Loại địa phương này không phải chỗ ngươi nên đến”.
“Muội làm sao vậy? Vừa khỏe lên đã chạy một mình đến đây?”
“Có biết đây không phải chỗ người không phận sự có thể đến gần không?”
Hoàng Thái Sơ giận dữ nói.
“Đại ca, muội đến là có nguyên nhân. Muội đã mơ một giấc mơ rất dài…”
Hoàng Dư dùng chiêu lừa gạt Tam ca lên người đại ca.
“Muội nói trong mơ, ta bị người ta đ·ánh c·hết, là do thiếu bang chủ Phi Ưng bang chê đồ ăn trong ngục khó nuốt, nên sai người bên ngoài vào đ·ánh c·hết ta?”
“Mà bây giờ thiếu bang chủ Phi Ưng bang đang bị nhốt trong thiên lao?”
Hoàng Thái Sơ trầm ngâm một hồi, ánh mắt nghiêm túc nhìn muội muội, dò hỏi.
“Đại ca, muội biết huynh không tin, nhưng giấc mơ quá chân thực, muội không thể không…”
“Ta tin!”
Hoàng Dư còn chưa nói xong thì Hoàng Thái Sơ đã bảo rằng hắn tin.
“Hả?”
Hoàng Dư cứ tưởng phải lừa gạt một hồi lâu thì đại ca mới tin, ai ngờ huynh ấy tin ngay lập tức.
Ngoài ý muốn này đến quá bất ngờ, khiến nàng kinh ngạc.
“Đại ca, huynh thật sự tin?”
Hoàng Dư trừng mắt nhìn đại ca, liên tục xác nhận.
“Không phải muội muốn ta tin muội gặp ác mộng sao? Sao ta tin rồi muội lại chần chừ?”
Hoàng Thái Sơ xoa đầu muội muội, nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
“Không phải, muội chỉ hiếu kỳ sao đại ca lại tin ngay như vậy?”
Hoàng Dư thấy đại ca làm rối tóc mình thì cũng không gạt tay huynh ấy ra, mà hiếu kỳ hỏi.
“Bởi vì đại ca cũng mơ thấy phụ thân, không, phải nói là phụ thân báo mộng cho ta.”
“Phụ thân nói muội là người được chọn, bảo ta tin lời muội nói.”
Hoàng Thái Sơ cười nói.
Người được chọn?
Ta là người được chọn?
Hoàng Dư ngẩn người. Đại ca đang nghiêm túc sao?
Thật sự là phụ thân báo mộng, phụ thân thật sự nói nàng là người được chọn?
Này… cái này…
Sao cảm giác thế giới quan của nàng sắp sụp đổ vậy?
Toàn gặp phải những chuyện loạn lực quái thần.
Hoàng Dư: “Đại ca, muội…”
Hoàng Thái Sơ: “Không cần nói gì cả, đại ca tin muội là được.”
“Nói đi, muội tìm ta, chắc không chỉ để kể chuyện này đơn giản vậy đâu.”
Hoàng Dư: “Muội muốn vào trong gặp hắn, không biết đại ca có thể dẫn muội vào không?”
Hoàng Thái Sơ: “Một bữa sáng là đủ. Muội cứ đi theo ta, không ai dám ngăn cản muội.”
Hoàng Dư bán tín bán nghi: “Đại ca, huynh chắc chắn là không ai ngăn cản muội chứ?”
Hoàng Thái Sơ không nói gì, trực tiếp nắm tay muội muội đi vào trong.
Hoàng Dư quan sát thì thấy quả thật không ai dám cản nàng.
Điều này khiến nàng thấy kỳ lạ. Dù sao đây cũng là thiên lao.
Đại ca chỉ là một ngục tốt nhỏ bé, sao có thể dễ dàng dẫn nàng vào như vậy?
“Đại ca, sao bọn họ không cản huynh?”
Không nghĩ ra thì nàng hỏi thẳng.
“Chẳng phải đã nói với muội rồi sao? Trong thiên lao xảy ra quỷ án, mọi người đều cho là do cha ta làm.”
“Vì sợ hãi nên họ coi cha ta là Quỷ Vương, ta đương nhiên trở thành Quỷ Vương chi tử!”
“Vậy nên địa vị của ta trong thiên lao cũng giống như Diêm Vương, muốn làm gì thì làm thôi.”
“Chỉ cần không làm quá đáng thì người khác sẽ làm ngơ cho qua.”
Hoàng Thái Sơ cười nói.
Hoàng Dư chớp mắt liên hồi, chẳng lẽ mả tổ nhà Hoàng gia bốc khói xanh thật rồi?
Đầu tiên là đại bá hiển linh, giúp Tam ca giải quyết mọi phiền phức.
Giờ đến đại ca thì lại có phụ thân hiển linh.
Thế nào, đại bá và phụ thân đều thành tiên thành phật hết rồi à?
Chẳng lẽ việc nàng sống lại kiếp này cũng là do đại bá và phụ thân giúp sức?
Hoàng Dư đột nhiên lắc đầu, xua tan những ý nghĩ rối rắm trong đầu.
“Đại ca, muội có thể vào xem bên trong không?”
Hoàng Dư vừa đi vừa nhìn những phạm nhân ốm yếu, thiếu sức sống trong ngục lao, muốn vào trong kiểm tra xem sao.
Nếu là do người gây ra thì trước mặt nàng, không thể nào không phát hiện ra được.
“Không vấn đề.”
Hoàng Thái Sơ đưa tay ra, một ngục tốt cung kính đặt chìa khóa vào tay huynh rồi mở cửa nhà lao, ra hiệu cho muội muốn xem thế nào cũng được.
Hoàng Dư không sợ bẩn, sợ thối. Kiếp trước nàng đã chữa trị cho không biết bao nhiêu bệnh nhân, dơ bẩn, thối tha hơn nàng cũng từng thấy qua rồi.
Sau một hồi kiểm tra, mặt Hoàng Dư trầm tư. Vậy mà nàng không tra ra được gì cả.
Không tin tà, nàng lại đến các nhà tù khác, tìm phạm nhân khác kiểm tra, kết quả cũng tương tự.
“Không phải trúng độc, không phải do người gây ra… Chẳng lẽ là do quỷ lực của phụ thân?”
Hoàng Dư chấn động trong lòng, cũng may nàng là người trùng sinh, có thể nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.
“Đại ca, huynh nói xem phụ thân có phải đã hóa thành Quỷ Vương, ở trong thiên lao bảo vệ huynh không?”
Hoàng Dư hỏi.
“Ai mà biết được.”
Hoàng Thái Sơ nghe vậy thì nhếch miệng cười đầy thần bí.
“Đại ca, huynh thật giảo hoạt!”
Hoàng Dư thấy nụ cười trên mặt đại ca thì biết huynh ấy chắc chắn biết một số chuyện, chỉ là không muốn nói với nàng thôi.
Bình luận cho Chương 42 Đại ca, ngươi thật giảo hoạt