Chương 30: Người tung tóe thì vô địch
Doãn Thiên Anh nhìn thấy muội muội và tiểu thư cùng nhau xuất hiện ở đây, sắc mặt lập tức hoảng hốt. Đây là địa phương nào chứ?
Nơi này chính là thiên lao bị nguyền rủa!
Để muội muội và tiểu thư không bị nguyền rủa, Doãn Thiên Anh vội vàng tiến lên, ngăn cản họ đến gần thiên lao.
“Sao các ngươi lại tới đây?”
Giọng Doãn Thiên Anh mang theo một tia trách cứ, trách muội muội dẫn tiểu thư đến nơi này.
“Còn không biết xấu hổ hỏi chúng ta tới đây làm gì? Mấy người các ngươi đã mấy ngày không về.”
“Nếu không phải ta đến Đại Lý Tự hỏi thăm, thì ai biết các ngươi đang ở trong thiên lao này chứ.”
Doãn Lê nghe ra giọng đại ca có ý trách móc, tức giận nói. Nếu không lo lắng cho ba người bọn hắn, nàng đã chẳng tìm đến đây, lo lắng mà còn bị trách cứ, khiến nàng vừa ấm ức vừa bực bội.
“Muội à, ca nặng lời quá, để ca giải thích cho muội.”
“Chúng ta không về là có nguyên do cả. Lần này chúng ta gặp phải quỷ án, muội cũng biết rồi đấy, đâu phải một hai ngày là phá được.”
“Để có thể nhanh chóng phá án, chúng ta mới ở lại trong thiên lao.”
Doãn Thiên Anh thấy muội muội lộ vẻ ủy khuất thì biết mình sai rồi, vội vàng xin lỗi.
“Không về cũng phải phái người báo một tiếng chứ, hại bọn muội từ phủ đệ của Đồng Bằng công chúa trở về, cứ tưởng các huynh đã mất tích rồi.”
Doãn Lê bất mãn bĩu môi nói.
“Đều tại hai ca ca sai, mải mê tra án cùng Địch đại nhân, nhất thời quên mất.”
Doãn Thiên Anh đầy mặt áy náy nói.
“Hừ, lần nào các huynh tra án cũng vậy.”
Doãn Lê không trách việc tra án, chỉ trách Địch đại nhân và hai vị ca ca cứ mải mê tra án mà quên mất ở nhà còn có người lo lắng cho họ.
Thấy vậy, Doãn Thiên Anh không biết đáp lời thế nào, chỉ lúng túng gãi đầu.
“Mấy ngày không gặp ca rồi, tới đây rồi thì dẫn bọn muội vào gặp ca đi.”
Giọng Địch Lạc Vân ngọt ngào, như ánh nắng xuân sưởi ấm lòng người.
“Không được.”
Doãn Thiên Anh lập tức cự tuyệt.
“Đại ca, huynh làm sao vậy? Bọn muội chỉ muốn vào gặp Địch đại nhân thôi mà, huynh làm gì mà phản ứng thái quá vậy.”
“Chẳng lẽ bên trong có chuyện gì xảy ra? Hay Địch đại nhân bị thương nên huynh mới không cho bọn muội gặp?”
Thấy đại ca phản ứng mạnh mẽ như vậy, Doãn Lê liền suy diễn lung tung.
Nghe Doãn Lê nói vậy, vẻ mặt đáng yêu của Địch Lạc Vân cũng trở nên khẩn trương, sợ rằng những gì Doãn Lê nói là sự thật, ca ca nàng đã bị thương hoặc gặp chuyện không hay.
“Không phải, muội đừng có đoán mò lung tung. Trong thiên lao thì đại nhân làm sao gặp chuyện được.”
“Chỉ là trong thiên lao âm u ẩm ướt, lại là nơi người chết, uế khí xúi quẩy rất nhiều, các muội là con gái không tiện vào.”
Doãn Thiên Anh không dám nói ra chuyện vào thiên lao sẽ bị nguyền rủa, chỉ kiếm một lý do hợp lý hơn.
“Tiểu thư không tiện thì em không nói, chứ em thì có gì bất tiện? Em cũng là võ giả, thể chất còn khỏe hơn người bình thường gấp vạn lần.”
“Nói thật, ngoài Đại Lý Tự với mấy cái thiên lao nhỏ thì năm đại thiên lao ở kinh thành em chưa được vào đâu, em tò mò lắm.”
“Đại ca, hay là huynh dẫn em vào đi, cho em thỏa mãn chút lòng hiếu kỳ.”
Doãn Lê hiếu kỳ nói.
“Hồ đồ, tiểu thư không tiện vào thì muội định bỏ mặc tiểu thư ở bên ngoài rồi tự mình đi vào hả?”
“Có ai làm hộ vệ như muội không? Lỡ tiểu thư có chuyện gì thì muội gánh nổi không?”
Doãn Thiên Anh tức giận nói.
“Em… Em không có ý đó, em chỉ tò mò thôi, chứ đâu có bỏ mặc tiểu thư.”
“Không cho vào thì thôi, hung dữ cái gì?”
Doãn Lê ấm ức nói.
“Doãn Lê không có ý đó đâu, bọn muội cũng không định vào quấy rầy ca ca phá án, chỉ là mấy ngày không gặp, muốn biết ca ca thế nào thôi.”
Địch Lạc Vân bênh Doãn Lê.
“Ta biết rồi, ta vào trong thiên lao gọi đại nhân ra ngay.”
“Ở đây chờ ta, nhớ kỹ, tuyệt đối không được vào, không, ngay cả cửa thiên lao cũng đừng lại gần.”
Địch Lạc Vân và Doãn Lê thấy Doãn Thiên Anh mặt nghiêm túc thì gật đầu đồng ý.
Thấy tiểu thư và muội muội đồng ý, Doãn Thiên Anh mới yên tâm đi về phía cửa thiên lao.
“Nhìn cái gì đấy, nhìn nữa ta móc mắt ra đấy.”
Vừa đến cửa thiên lao, Doãn Thiên Anh thấy Hoàng Thái Sơ cứ nhìn chằm chằm tiểu thư nhà mình thì nổi nóng.
Hoàng Thái Sơ khẽ cười, thu lại ánh mắt, khiến Doãn Thiên Anh cho rằng hắn xấu hổ nên cười để che giấu sự vô lễ của mình.
“Không ngờ Địch đại nhân lại có muội muội trẻ như vậy, không biết tiểu thư đây tên gì?”
Hoàng Thái Sơ hỏi.
“Sao ngươi biết nàng là muội muội của đại nhân?”
Doãn Thiên Anh cẩn thận dò xét Hoàng Thái Sơ. Phải biết từ cửa thiên lao đến chỗ của muội muội và tiểu thư có một khoảng cách, cộng thêm xung quanh ồn ào náo nhiệt, người bình thường không thể nghe được hắn và các nàng nói chuyện. Đã không nghe được đối thoại, vậy Hoàng Thái Sơ làm sao biết tiểu thư là muội muội của đại nhân?
“Nói sao nhỉ, tuy nàng và Địch đại nhân không có tướng mạo giống nhau, nhưng y phục nàng mặc và y phục Địch đại nhân mặc… đều cùng một kiểu dáng vải vóc, chỉ khác màu thôi.”
“Không, là cả năm người các ngươi đều mặc y phục cùng một kiểu dáng vải vóc làm ra.”
“Cô nương có tư thái hiên ngang kia có vài phần giống ngươi, chắc là muội muội của ngươi rồi. Ngươi để muội muội đi theo bên cạnh, thái độ lại cung kính với nàng, cộng thêm cả năm người các ngươi đều mặc y phục cùng một kiểu dáng vải vóc làm ra… Vậy nàng chắc chắn là người nhà của Địch đại nhân.”
“Người thích phá án như Địch đại nhân chắc chắn có rất nhiều hồng nhan tri kỷ bên cạnh, nhưng người nghiêm túc như vậy thường có một tật xấu.”
“Đó là khó lấy vợ sinh con, hoặc là sợ yêu, sợ mất.”
“Người khó lấy vợ sinh con thì không thể có con gái mười bảy mười tám tuổi được, vậy nên đây là muội muội của Địch đại nhân.”
Hoàng Thái Sơ cười hì hì phân tích.
Doãn Thiên Anh nhìn Hoàng Thái Sơ như nhìn quái vật, giỏi lắm, hắn đoán trúng hết rồi. Bên cạnh đại nhân đúng là có rất nhiều hồng nhan tri kỷ, Đồng Bằng công chúa là một trong số đó. Hơn nữa Hoàng Thái Sơ phân tích rất chính xác, đại nhân nhà hắn đúng là sợ yêu, sợ mất. Ai bảo đại nhân thời trẻ đã từng có một đoạn……
“Ngươi không hề nhút nhát, ngược lại còn rất thông minh. Người như ngươi mà bảo không liên quan đến vụ quỷ án lần này thì ta không tin đâu.”
“Ngoài ra, ta sẽ đem những lời ngươi nói kể lại hết cho đại nhân, tin rằng đại nhân chẳng mấy chốc sẽ tóm được nhược điểm của ngươi thôi.”
Hoàng Thái Sơ nghe vậy thì cười cười, không hề quan tâm việc Doãn Thiên Anh sẽ thuật lại hết lời hắn cho Địch Thanh Thiên nghe.
“Đi, vào trong.”
Doãn Thiên Anh không dám rời mắt khỏi Hoàng Thái Sơ, đưa hắn về khu vực của mình rồi sai người canh chừng, như vậy hắn mới an tâm đi tìm đại nhân được.
“Người ta chỉ hỏi tên thôi mà, ngươi nói cho ta biết có sao đâu?”
Hoàng Thái Sơ vừa đi vừa ngoái đầu lại hỏi.
Chỉ là Doãn Thiên Anh im như đá, không nói một lời.
“Nói một chút thôi, ta đảm bảo không có ý gì với nàng đâu.”
Hoàng Thái Sơ nở một nụ cười mà hắn cho là chân thành.
“Ngươi còn dám có ý đồ với tiểu thư nhà ta hả?”
Sát khí bốc lên ngùn ngụt trên người Doãn Thiên Anh, từng chữ nghiến răng nghiến lợi phun ra.
“Bang”
Doãn Thiên Anh rút kiếm.
“Ngươi chỉ là một tên ngục tốt nhỏ bé mà cũng dám…”
Doãn Thiên Anh còn chưa dứt lời thì Hoàng Thái Sơ đã co cẳng bỏ chạy.
“Cứu mạng a, có người muốn g·iết người.”
Tiếng Hoàng Thái Sơ vang vọng trong lao.
Khóe miệng Doãn Thiên Anh giật giật, hắn chỉ muốn hù dọa Hoàng Thái Sơ, để hắn dẹp bỏ những ý niệm không nên có thôi mà, ai ngờ còn chưa kịp hù dọa thì Hoàng Thái Sơ đã chạy mất.
Việc này khiến hắn đuổi cũng không được, không đuổi cũng không xong.
“Ngươi câm miệng cho ta.”
Doãn Thiên Anh thấy Hoàng Thái Sơ cứ gào thét không ngừng thì không nhịn được đuổi theo.
Bình luận cho Chương 30 Người tung tóe thì vô địch