Chương 100: Lại tiễn một người
“Chúc phúc gì cơ?”
Hoàng Thái Sơ ngồi xuống, vờ như không biết hai em đang nói đến chuyện chúc phúc.
Hoàng Dư cảm thấy đại ca chắc chắn biết nhiều hơn bọn họ, bèn liếc mắt ra hiệu cho tam ca giải thích.
“Đại ca, muội muội có thể mơ thấy tương lai, còn ta luyện võ lại đột nhiên tiến bộ vượt bậc…”
Hoàng Vân Du cẩn thận kể lại những điểm kỳ lạ của mình và muội muội, nghi ngờ rằng đây là phụ thân và nhị thúc ban phúc cho bọn họ.
“Thì ra ý của các ngươi về chúc phúc là như vậy.”
Hoàng Thái Sơ nghe xong, bừng tỉnh ngộ ra, tỏ vẻ đã hiểu.
“Đại ca, vậy huynh thì sao? Huynh có được chúc phúc gì không?”
Thấy đại ca đã hiểu, Hoàng Vân Du vội vàng hỏi.
“Ta chẳng nhận được chúc phúc gì cả.”
Hoàng Thái Sơ bình tĩnh đáp.
“Không thể nào! Phụ thân và nhị thúc tuyệt đối công bằng, hai chúng ta đều nhận được, theo lý mà nói, bốn huynh muội đều phải có mới đúng.”
Hoàng Vân Du không tin đại ca lại không có gì.
“Đại ca, huynh nói phụ thân báo mộng cho huynh, bảo huynh rằng muội là người được chọn, thêm cả việc huynh thay đổi lớn như vậy, huynh đừng hòng bảo muội tin là huynh không nhận được chúc phúc.”
Hoàng Dư cũng không tin.
“Việc phụ thân báo mộng cho ta có tính không? Nếu không tính thì ta thấy mình chẳng có gì đặc biệt cả.”
Hoàng Thái Sơ tỏ vẻ mình không có gì khác thường.
Hoàng Vân Du hỏi: “Nhị thúc báo mộng cho đại ca mỗi tháng mấy lần?”
Hoàng Thái Sơ đáp: “Mỗi tháng mấy lần á? Ngươi nghĩ gì vậy? Từ khi phụ thân mất đến giờ, tổng cộng cũng chỉ báo mộng cho ta hai, ba lần thôi.”
Hoàng Dư ngạc nhiên: “Mới có hai, ba lần thôi á?”
“Vậy những giấc mộng đó có gì khác biệt không? Ví dụ như phụ thân có dạy huynh cách chưởng khống quỷ thần chi lực hay sai khiến tiểu quỷ không?”
Hoàng Thái Sơ lắc đầu: “Không có. Phụ thân chỉ bảo ta đừng can dự vào chuyện của các ngươi, nói các ngươi có con đường riêng phải đi. Còn nói ta ở trong thiên lao tuyệt đối an toàn, hết.”
Hoàng Dư vẫn không tin: “Chỉ vậy thôi á?”
Hoàng Thái Sơ khẳng định: “Chỉ vậy thôi.”
Hoàng Vân Du và Hoàng Dư nhìn nhau, luôn cảm thấy đại ca chưa nói thật.
Tuy nhiên, nghe đại ca nói ở trong thiên lao tuyệt đối an toàn thì cũng an tâm phần nào.
“Đại ca, sáng sớm mai ta sẽ đi đăng ký làm người làm thay, sau đó rời kinh đi lịch luyện.”
Hoàng Vân Du nói ra ý định của mình.
Hoàng Dư ra sức nháy mắt với Hoàng Thái Sơ, muốn đại ca khuyên nhủ tam ca, đừng để huynh ấy đi làm người làm thay.
“Cẩn thận an toàn.”
Hoàng Thái Sơ làm ngơ trước ánh mắt của muội muội, thản nhiên nói.
Điều này khiến Hoàng Dư bĩu môi bất mãn, ca ca nào cũng vậy, chẳng ai chịu nghe lời khuyên cả.
Đại ca thì không màng thế sự.
Nhị ca vì lập công danh mà nhất quyết đi tòng quân.
Tam ca vì báo thù cho phụ thân mà nhất định phải đi làm người làm thay.
Không ai để cho nàng bớt lo cả.
“Tam ca, khi làm người làm thay phải liệu sức mình, chọn nhiệm vụ cũng phải chọn những t·ội p·hạm truy nã yếu hơn huynh một cảnh giới.”
“Nếu như trong lúc làm nhiệm vụ mà đụng phải t·ội p·hạm truy nã khác thì nhất định phải làm lơ đi.”
“Ở bên ngoài, tài không nên khoe ra, cũng đừng tin bất kỳ ai.”
“Nhất là những kẻ tỏ ra quen biết, bọn chúng tiếp cận huynh đều có mục đích, không lợi dụng huynh giúp chúng làm việc thì cũng là nhắm vào thứ gì đó trên người huynh.”
“Còn nữa, đừng xen vào chuyện bao đồng, huynh vào giang hồ chắc chắn sẽ thấy nhiều chuyện bất công.”
“Loại chuyện này không quản hết được, cũng không ai quản nổi đâu, huynh ngàn vạn lần đừng tự rước họa vào thân.”
“Người giang hồ chuộng nhất là danh, lợi và mỹ nhân.”
“Nhất là cửa ải mỹ nhân, không biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt ngã ngựa, muội sợ tam ca huynh tuổi trẻ khí thịnh, sẽ…”
Khuyên không được thì Hoàng Dư bắt đầu truyền thụ kinh nghiệm.
Hoàng Vân Du thấy muội muội bé tí mà đã ra dáng người lớn truyền thụ kinh nghiệm cho mình thì thấy kỳ lạ hết sức.
Nhưng huynh ấy biết muội muội là vì tốt cho mình nên nghiêm túc lắng nghe, cố gắng ghi nhớ hết những lời muội muội nói.
Nói một hồi lâu, khát nước, Hoàng Dư uống một chén trà rồi từ tốn nói tiếp.
“Đại ca, huynh tuy không phải người trong giang hồ, nhưng trong thiên lao giam giữ không ít người giang hồ đấy, thông qua những người đó chắc huynh cũng biết giang hồ hiểm ác đến mức nào.”
“Nói vài câu, nhắc nhở tam ca một chút đi.”
Hoàng Dư nhìn về phía đại ca vẫn đang cắm cúi ăn cơm, muốn huynh ấy nói vài lời.
“Có gì mà phải nói chứ, nhân giáo nhân, dạy mãi cũng chỉ có thế, chuyện dạy người một lần là đủ rồi.”
“Đợi hắn bị đấm đá vài trận thì tự khắc sẽ hiểu thôi.”
Hoàng Thái Sơ thờ ơ đáp.
Nghe đại ca nói những lời vô lương tâm như vậy, Hoàng Vân Du và Hoàng Dư đều cạn lời.
“Các ngươi cứ từ từ ăn, chậm rãi trò chuyện, đợi ngày mai huynh ấy ra khỏi thành, ta sẽ đến tiễn.”
Hoàng Thái Sơ ăn no liền đi, hệt như một người anh vô trách nhiệm.
Hoàng Dư thấy đại ca đi rồi thì thu tầm mắt lại, tiếp tục dặn dò tam ca những điều cần chú ý khi xông pha giang hồ.
Nói xong những điều đó, Hoàng Dư liền hỏi thăm tam ca về điểm dừng chân đầu tiên khi làm người làm thay, cũng như tất cả dự định của huynh ấy.
Hỏi rõ ràng rồi thì nàng sẽ phái người của Bạch Liên giáo tìm đến tam ca, âm thầm bảo vệ huynh ấy.
Chớp mắt đã đến ngày hôm sau.
Hoàng Vân Du đến trấn Vũ Ti đăng ký làm người làm thay.
Người làm thay có 5 cấp bậc:
Thực tập người làm thay.
Thiết bài người làm thay.
Đồng bài người làm thay.
Ngân bài người làm thay.
Kim bài người làm thay.
Người có thể tay không tấc sắt đối phó ba, năm người bình thường thì có thể đăng ký làm thực tập người làm thay.
Thực tập, kỳ thực là làm việc vặt.
Thiết bài người làm thay tương ứng với nhập lưu võ giả và tam lưu võ giả.
Đồng bài người làm thay tương ứng với nhị lưu võ giả và nhất lưu võ giả.
Ngân bài người làm thay tương ứng với Hậu Thiên võ giả.
Kim bài người làm thay tương ứng với Tiên Thiên võ giả.
Bắt t·ội p·hạm truy nã không chỉ có tiền thưởng mà còn có điểm tích lũy tương ứng.
Điểm tích lũy có thể dùng để đổi tài nguyên, bí tịch võ công ở trấn Vũ Ti, quan trọng nhất là để thăng cấp.
Ví dụ, ngươi là thiết bài người làm thay, ngươi đã từ tam lưu bước vào nhị lưu, không có nghĩa là ngươi có thể trở thành đồng bài người làm thay.
Thực lực của ngươi là đủ, nhưng điểm tích lũy của ngươi không đủ, không thể thăng cấp.
Phải đủ cả thực lực và điểm tích lũy mới đạt tiêu chuẩn.
Đồng bài người làm thay muốn thăng lên ngân bài người làm thay cũng vậy.
Chỉ có kim bài người làm thay là trường hợp đặc biệt.
Chỉ cần đột phá tới Tiên Thiên, hoặc Tiên Thiên cường giả đăng ký làm người làm thay thì đều một bước lên mây, trở thành kim bài người làm thay.
Bởi vì tông sư không xuất hiện, Tiên Thiên cường giả là chúa tể một phương, mỗi người đều là nhân vật danh chấn giang hồ.
Bọn họ dù khai sơn lập phái hay trở thành cung phụng thì đều tốt hơn là làm người làm thay.
Dù sao người làm thay cũng là kẻ đầu đường xó chợ.
Tiên Thiên cường giả hạ mình trở thành người làm thay có thể nói là vinh hạnh của hàng ngũ người làm thay.
Tổ chức người làm thay không phải cơ quan chính quy, nó nương tựa vào trấn Vũ Ti mà tồn tại, người ta hay bảo nó là cơ quan cấp hai dưới trướng trấn Vũ Ti.
Trấn Vũ Ti còn thiếu Tiên Thiên cường giả, Tiên Thiên cường giả lại chạy tới làm người làm thay, trấn Vũ Ti đương nhiên sẽ không để Tiên Thiên cường giả chịu thiệt.
Đăng ký làm người làm thay, một bước lên thẳng kim bài người làm thay, chính là phúc lợi mà trấn Vũ Ti dành cho Tiên Thiên cường giả.
Hoàng Vân Du nhớ lời muội muội, làm người phải biết giấu dốt, nhất là trên giang hồ, vĩnh viễn đừng để người khác biết thực lực thật sự của mình.
Thực lực có thể giấu bớt phần nào hay phần đó, bình thường thể hiện ra thực lực thấp hơn thực tế một cảnh giới.
Cẩn thận hơn thì thấp hơn hai cảnh giới, càng ổn thỏa.
Hoàng Vân Du không phải lão Lục, không có giả heo ăn thịt hổ, giả heo chỉ khiến bản thân chịu thiệt thôi, huynh ấy thể hiện ra dáng vẻ vừa mới trở thành nhập lưu võ giả.
Bởi vì Hoàng Vân Du thân thế trong sạch nên huynh ấy đăng ký thành công ngay lập tức.
Có điều huynh ấy là người mới, không có điểm tích lũy nên chỉ có thể làm thực tập người làm thay.
Đợi khi nào tích đủ điểm thì tự nhiên sẽ thăng lên thiết bài người làm thay.
Đăng ký xong, huynh ấy trở lại Hoàng trạch lấy hành lý thì thấy đại ca và muội muội đều đang đợi mình.
Phúc lão đã chuẩn bị sẵn xe ngựa, ba huynh muội cùng lên xe, hướng cửa thành mà đi.
Trên xe ngựa, Hoàng Dư càng dặn dò nhiều hơn, Hoàng Vân Du không hề mất kiên nhẫn mà nghiêm túc lắng nghe.
Rất lâu sau, xe ngựa ra khỏi cửa thành, ba huynh muội xuống xe, Phúc lão dắt ra một con ngựa tốt từ phía sau xe ngựa.
Hoàng Vân Du thuận thế leo lên ngựa.
“Đại ca, Dư nhi, bảo trọng!”
Hoàng Vân Du chắp tay nói.
Hoàng Thái Sơ đáp: “Ừ, nhớ viết thư về đấy.”
Hoàng Dư dặn: “Tam ca, vạn sự cẩn thận, làm việc không nên cậy mạnh, nên nhẫn nhịn thì cứ nhẫn nhịn.”
Hoàng Vân Du đáp: “Biết rồi.”
Lời tạm biệt kết thúc, Hoàng Vân Du cưỡi ngựa biến mất ở chân trời.
“Lại tiễn thêm một người.”
Hoàng Thái Sơ lẩm bẩm trong lòng, chẳng vui cũng chẳng buồn.
Bình luận cho Chương 100 Lại đưa đi một cái