Chương 62 Kẻ Điên
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 62 Kẻ Điên
Chương 62: Kẻ Điên
Trần Khánh rời Chu viện, dọc theo đường lát đá xanh đi về phía nam, rồi đến Nhân Hòa Đường.
“Chưởng quầy, cho ta ba viên Huyết Khí Hoàn.”
Hắn vén rèm cửa, mùi thuốc hòa lẫn hương vỏ quýt khô xộc thẳng vào mặt.
Phía sau quầy, chưởng quầy đang gảy bàn tính, ngẩng đầu thấy là hắn, bèn thu lại các hạt tính, hỏi: “Trần sư phụ, ba viên tháng trước đã đủ chưa?”
“Không đủ.”
Trần Khánh sờ ví, nói: “Tháng này chuẩn bị thêm cho ta.”
Giờ đây hắn đã đến ngưỡng Hóa Kình, nên hắn dự tính mua thêm dược bổ, mong sớm ngày đột phá.
Trần Khánh vừa định trả tiền, chưởng quầy đột nhiên hạ giọng, dùng khớp ngón tay gõ gõ quầy, hỏi: “Trần sư phụ đã nghe nói về Tụ Huyết Hoàn chưa?”
Vừa nói, y vừa lấy ra từ trong lòng một bình sứ nhỏ bằng lòng bàn tay, thân bình điêu khắc vân mây, rồi nói: “Nó mạnh hơn Huyết Khí Hoàn ba phần, mà giá chỉ bằng 7 phần thôi. Gần đây đệ tử mấy võ quán trong nội thành tranh nhau mua, chỗ ta sắp hết hàng rồi.”
Trần Khánh khẽ nhướng mày, nói: “Tụ Huyết Hoàn?”
Hắn chưa từng nghe qua tên đan dược này.
Chưởng quầy cười xòa nói: “Không ít khách quen đã dùng thử rồi, ai cũng khen tốt! Người quay lại mua rất nhiều. Ngài nếu lấy nhiều, ta còn có thể giảm giá thêm chút.”
Trần Khánh đẩy bình sứ trở lại, nói: “Để lần sau đi.”
Hắn nhớ lại trước đây có đệ tử Chu viện bệnh cấp loạn đầu y, đã dùng một loại đan dược không rõ nguồn gốc, nói là có thể giúp đột phá, kết quả lại khiến kinh mạch ứ tắc suốt nửa tháng.
Trên đời này nào có loại thuốc tốt vô duyên vô cớ như vậy?
Rời khỏi Nhân Hòa Đường, gió đêm mang theo mùi tanh của sông luồn vào cổ áo.
Trần Khánh vòng qua góc phố mua một miếng bánh đường, rồi mới về nhà.
Trong tiểu viện ngói xanh tường trắng, mùi gạo hòa lẫn hương củi đốt tỏa ra.
“Nương, con về rồi.”
Trần Khánh đẩy cánh cửa gỗ dày, mùi gạo và hương củi đốt thoang thoảng xộc thẳng vào mặt.
Trong một góc tiểu viện, Hàn thị ngồi trên ghế đẩu, nương theo ánh lửa chưa tắt trong lò, chuyên chú vá lại trang phục luyện công của Trần Khánh.
“Về rồi đó à?”
Nàng nghe tiếng bèn ngẩng đầu, ánh mắt dịu dàng, cười nói: “Mệt rồi phải không? Trên bếp đang hầm cháo đó, vẫn còn nóng hổi.”
Trần Khánh đi đến bên bếp đất đơn sơ, vén nắp nồi gốm, hơi nóng phả vào mặt, cháo so với trước đây đặc hơn nhiều.
Hắn múc đầy một bát, ngồi xuống ghế gỗ nhỏ cạnh nương, rồi uống từng ngụm lớn.
Hàn thị nhìn con trai uống cháo từng ngụm lớn, trong lòng vừa yên tâm lại vừa có cảm giác khó tả.
Nàng đặt y phục trong tay xuống, mang theo chút thăm dò cẩn thận:
“Chiều hôm nay, Trương thẩm nhà bên cạnh, chính là người nhà Triệu bộ đầu đó, có sang chơi, nói chuyện một lúc lâu.”
Nàng ngừng một lát, quan sát thần sắc của con trai, nói: “Thím ấy à, là người tốt bụng, nói là thấy con thành đạt rồi, dáng dấp cũng đoan chính, thân hình cũng rắn chắc, là một hạt giống tốt, nên mới nghĩ, muốn mai mối cho con.”
Động tác uống cháo của Trần Khánh chậm lại, hắn ngẩng mắt nhìn nương.
Hàn thị tiếp lời: “Thím ấy nói là con gái của Lưu chưởng quầy tiệm Hòa Ký ở đầu phố Đông, tên là Xảo Lan. Tuổi thì, nói là vừa tròn 16, còn nhỏ hơn con một chút. Trương thẩm khen cô bé ấy như hoa vậy, nói là dung mạo tốt, tính tình cũng ôn thuận, điều đáng quý nhất là. . . là biết chữ, học qua thư họa, còn biết gảy bàn tính ghi sổ sách nữa, trong nhà chỉ có mỗi cục cưng này thôi, hai vợ chồng Lưu chưởng quầy muốn tìm một thanh niên thật thà đáng tin cậy.”
Trần Khánh mở miệng nói: “Nương, việc này nương cứ tìm hiểu trước đã rồi nói.”
Gần đây không ít người mai mối đến tận cửa, nhưng đều bị hắn khéo léo từ chối.
Một là hắn cảm thấy căn cơ chưa vững, chưa có ý định lập gia đình, hai là việc xem mắt ở đời này khác với kiếp trước, hai bên vừa ý nhau thường là đính hôn ngay, thiếu đi quá trình tìm hiểu và hòa hợp.
Từ chối nhiều lần, Hàn thị thấy vậy trong lòng sốt ruột.
“Được! Ngày mai nương sẽ đi hỏi thăm!”
Thấy con trai dường như có vẻ xuôi lòng, Hàn thị lập tức mày nở mặt tươi.
Ngày hôm sau, sáng sớm.
Trần Khánh luyện xong Câu Thiềm Kình, thu công rồi bước vào Chu viện.
Vừa bước vào cổng viện, Tống Vũ Phong đã kinh hoàng thất thố chạy đến: “Trần sư huynh! Không hay rồi! Tần sư huynh. . . Tần sư huynh hắn phát điên rồi!”
Phát điên! ?
Trần Khánh nghe tiếng nhìn theo, chỉ thấy bên cạnh mai hoa cọc, một bóng người lảo đảo gào thét, y phục vải thô rách rưới như bông, dính đầy bùn đất và vết thuốc màu nâu sẫm.
Hắn chân trần giẫm trên mặt đất lạnh lẽo, hoàn toàn không hay biết.
Chính là Tần Liệt.
“Các ngươi có biết ta là ai không? Ta chính là Võ cử đó!”
Hắn gào thét khản đặc, trong sự hưng phấn pha lẫn vẻ điên cuồng đáng sợ.
Các đệ tử đều tránh xa, không dám đến gần.
Trần Khánh bước đến bên Tôn Thuận, khẽ hỏi: “Tôn sư huynh, rốt cuộc là. . .”
“Ta cũng không rõ lắm.”
Tôn Thuận cười khổ nói: “Đêm qua ta đưa hắn về nhà rồi đi. Sáng nay hắn lại xuất hiện ở đây, dáng vẻ thế này, e là. . . không chịu nổi, phát điên rồi.”
“Hỗn xược!”
Tần Liệt dường như nghe thấy lời Tôn Thuận, quát lên: “Ta là Võ cử, ngươi dám nói ta như vậy sao?”
“Thấy không? Đao pháp của ta! Hoành tảo thiên quân! Phù phù phù!”
Hắn đột ngột xoay người, cành khô quét ngang, như thể thực sự đã đánh gục vô số kẻ địch, trên mặt nặn ra một nụ cười đắc ý.
Giây tiếp theo, hắn bỗng lại ngã nhào xuống đất, mười ngón tay găm chặt vào đất lạnh, thân thể run rẩy dữ dội, gào thét thảm thiết: “Không! Gân lớn của ta! A! Tên khốn! Ám toán ta! Lôi đài. . . lôi đài không công bằng!”
Hắn đột ngột ngẩng đầu, dữ tợn nhìn lên bầu trời, trong mắt tràn đầy oán hận khắc cốt ghi tâm.
Chu Vũ nhìn Tần Liệt trước mặt, tâm trạng cũng vô cùng phức tạp.
Chuyện tình cảm, không thể miễn cưỡng.
Nàng không phải lòng dạ sắt đá, cũng từng vì những gì Tần Liệt gặp phải mà thở dài tiếc nuối, trong lòng tràn đầy lòng thương xót.
Các đệ tử trong viện, ai nấy đều lòng chấn động mạnh.
Tần Liệt phát điên rồi! ?
Vài tháng trước, hắn vẫn còn là thiên kiêu của Chu viện, hào quang vạn trượng.
“Chậc chậc chậc!”
Trịnh Tử Kiều cười lạnh, giọng điệu cũng vô cùng cay nghiệt: “Sớm biết có ngày hôm nay, hà tất ban đầu phải kiêu ngạo không coi ai ra gì như thế? Quả nhiên Thiên Đạo rõ ràng, báo ứng không sai.”
La Thiến bịt mũi đi về phía xa, nói: “Thối chết đi được!”
Thảm trạng của Tần Liệt lúc này đã hoàn toàn chứng thực sự đúng đắn của việc nàng ‘kịp thời dừng tổn thất’, cũng khiến tia hổ thẹn cuối cùng trong lòng nàng tan biến như mây khói, chỉ còn lại sự ghét bỏ không hề che giấu.
Các đệ tử trong viện cũng có thần sắc khác nhau.
Trần Khánh thu hết mọi chuyện vào mắt, thầm nghĩ: Tần Liệt này chắc là phát điên thật rồi.
Giả điên thì hắn không thể có diễn kỹ và tâm kế cao siêu đến vậy.
Diễn kịch thứ này phải xem thiên phú và kinh nghiệm.
Tần Liệt lẩm bẩm một mình vài câu kỳ lạ, đột nhiên lao về phía Trần Khánh.
“Đại nhân khai ân, đại nhân minh giám, ta sai rồi, ta thật sự biết mình sai rồi.”
Hắn khóc gào khản đặc, trán dùng sức đập xuống đất, phát ra tiếng ‘đông đông’, vầng trán dính đầy bùn đất và máu bẩn lập tức lại thêm vết thương mới.
Tần Liệt lúc thì khóc lớn, lúc thì cười lớn, rất nhanh đã kinh động đến Chu Lương ở hậu viện.
Y bước ra, thấy tình trạng của Tần Liệt như vậy, hơi sững sờ, một lúc lâu sau mới nói: “Tôn Thuận, bảo tỷ tỷ hắn đến đón hắn đi.”
“Vâng!” Tôn Thuận vâng lời mà đi.
Chẳng bao lâu, tỷ tỷ của Tần Liệt đã vội vã chạy đến.
Trần Khánh lần thứ hai gặp nàng, tuy đã thay một chiếc áo bông vải thô tươm tất hơn, nhưng sắc mặt lại còn tái mét hơn lần trước.
“Liệt nhi. . . Liệt nhi của ta. . . ô ô ô. . . sao lại thế này. . . sao lại thế này chứ. . . !”
Nàng nhìn Tần Liệt trước mặt, tiếng khóc xé lòng.
Song thân mất sớm, gia cảnh bần hàn, Tần Liệt là hy vọng duy nhất mà nàng đã một tay nuôi lớn.
Mọi người trong viện, ai nấy đều ảm đạm lắc đầu.
(Hết chương)
———-oOo———-