Chương 4 Tương Ngộ
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 4 Tương Ngộ
Chương 4: Tương Ngộ
“Là Huệ Nương.”
Trần Khánh hơi bất ngờ.
Hàn thị vội vàng đứng dậy, kéo cánh cửa khoang thuyền đang kẽo kẹt mở ra. Dương Huệ Nương đứng ngoài cửa, gương mặt nhỏ nhắn đông cứng đỏ bừng, chiếc váy lụa cũ màu xám nhạt bị gió sông thổi dính chặt vào người.
“Huệ Nương! ?”
Hàn thị kinh ngạc nghiêng người tránh ra, “Mau vào, mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Ánh mắt Dương Huệ Nương nhanh chóng lướt qua bát hồ loãng trên bàn, trong mắt nàng thoáng qua một tia xót xa. Nàng từ trong lòng lấy ra một gói vải nhỏ, cẩn thận mở ra: “Đây là đậu ngũ cốc ta vừa làm. . .”
“Thế này sao được. . .” Hàn thị từ chối, nhưng mắt lại không kìm được liếc nhìn chỗ đậu.
“Dì đừng khách sáo.” Dương Huệ Nương đẩy gói đồ đến trước mặt Hàn thị.
Trần Khánh chú ý thấy những vết chai trên ngón tay nàng, mấy năm nay cuộc sống của nhà đại cô cũng chật vật.
Hàn thị cắn môi, “Được, ta cất chỗ đậu ngũ cốc này đi đã.” Nàng nắm chặt gói vải, xoay người chui vào khoang trong.
Dương Huệ Nương nhìn về phía Trần Khánh, hỏi: “A Khánh, sau này ngươi có tính toán gì không?”
Trần Khánh đáp: “Cứ đi một bước tính một bước vậy.”
Dương Huệ Nương im lặng một lát, bỗng nhiên lại từ trong lòng lấy ra một chiếc túi thơm màu đỏ đã bạc màu, nhét vào tay Trần Khánh.
“Đây là. . .”
Trần Khánh nghi hoặc nói.
“Đây là tiền riêng ta dành dụm hai năm, vốn dĩ định để sắm sửa của hồi môn cho mình.” Gương mặt Dương Huệ Nương hơi ửng hồng.
Trần Khánh hơi sững sờ, nói: “Biểu Tỷ, thế này sao được. . . Đây là của ngươi. . .”
“Sao? Sợ học võ không thành? Không trả được cho ta sao?” Dương Huệ Nương chớp chớp mắt, “Đến lúc đó ta nhưng sẽ thu lợi tức đấy.”
Trần Khánh cảm nhận hơi ấm còn vương lại trên chiếc túi thơm, nghiêm túc nói: “Ta nhất định sẽ trả lại ngươi, cả gốc lẫn lãi.”
“Ta nói đùa thôi.”
Dương Huệ Nương “phì” một tiếng cười, sau đó đứng dậy nói: “Trời sắp tối rồi, ta phải về đây. . .”
“Ta tiễn ngươi.”
Trần Khánh theo nàng bước ra khỏi thuyền ô bồng.
Hai người đi trên bờ sông, gió sông lạnh buốt gào thét. Hoàng hôn in bóng Ác Tử Loan lên nền đất bùn, những mảnh sành vỡ và vảy cá giành giật chút ánh sáng cuối cùng trong mương nước thải.
Nhà họ Dương ở hẻm Bách Hoa, con hẻm hẹp như một đoạn ruột gầy gò, quanh co chen chúc ở góc tây ngoại thành. Con đường lát đá xanh đã nứt nẻ từ lâu, cỏ dại chui ra từ kẽ nứt, những bức tường đất hai bên hẻm loang lổ, có vài nhà dùng mảnh ngói vỡ vá lại những lỗ hổng tường bị gió lùa.
So với những chiếc thuyền chông chênh ở Ác Tử Loan, những ngôi nhà gạch ngói ở đây ít nhất cũng có thể che mưa chắn gió.
Hai người trò chuyện về thời thơ ấu, Dương Huệ Nương cũng kể một vài chuyện vụn vặt trong tiệm vải.
Dương Huệ Nương nhìn Trần Khánh, “Biểu đệ, ngươi dường như đã thay đổi.”
Trần Khánh khẽ cười một tiếng, “Có sao?”
“Nhưng rất tốt.”
Dương Huệ Nương gật đầu, “Ngươi của trước kia hơi ngốc nghếch. . .”
Nói đến đây, sắc mặt nàng hơi ửng hồng.
Hai người không hay biết đã đến cửa nhà họ Dương.
Dương Huệ Nương nhẹ giọng nói: “Ta về đây, ngươi cũng về sớm đi.”
Trần Khánh gật đầu, nói: “Được.”
Dương Huệ Nương về nhà không lâu, trong nhà truyền đến một giọng nói chói tai.
“Lần này không giống! Cha hắn là người mổ heo, bữa nào cũng có thịt mỡ!”
“Ngươi đó, chính là còn quá trẻ, không biết củi gạo đắt đỏ!”
“Nương, sao ta lại không biết được. . .”
Đây chính là giọng của đại cô Trần Kim Hoa.
Trần Khánh hít sâu một hơi, bước nhanh về phía Ác Tử Loan, bởi vì trời tối, lúc này người đi đường đã rất thưa thớt.
“Mau đuổi! Đừng để lũ tạp chủng của Ngũ Độc Bang chạy thoát!” Đột nhiên, từ xa truyền đến tiếng gầm rống như dã thú. Ngay sau đó, mấy chục tên hán tử tay cầm lợi nhận, sát khí đằng đằng từ đầu hẻm phía trước xông ra chém giết. Ánh đao trong bóng tối bắn ra những tia sáng lạnh buốt thấu xương.
Xoảng xoảng! Rầm rầm! Cư dân xung quanh lập tức tái mặt, hoảng sợ đóng chặt cửa nẻo, chỉ sợ bị vạ lây.
“Không hay rồi!” Lòng Trần Khánh thắt lại, lập tức né người rụt vào bóng tối của góc tường gần nhất, nín thở.
Khi làm người xử sự, hắn có ba nguyên tắc lớn. Không gây chuyện, không sợ chuyện, gặp chuyện thì chạy.
Mãi cho đến khi tiếng la giết chóc và tiếng binh khí va chạm hoàn toàn biến mất vào sâu trong hẻm, hắn mới cẩn thận thò đầu ra, rồi lập tức cất bước chạy như điên, lao về phía những con thuyền.
“Hộc. . . hộc. . .” Xông vào khoang thuyền, Trần Khánh vịn đầu gối thở hổn hển, lòng còn kinh hãi.
Thế đạo này quá hỗn loạn. Nhất là khi trời tối, lại càng đáng sợ.
Trần Khánh trong lòng thầm nhắc nhở mình, nhất định phải cẩn thận, cẩn thận hơn nữa.
“Sao vậy?” Hàn thị thấy hắn bộ dạng này, sợ đến mặt tái mét, vội vàng lao tới sờ soạng khắp người, “Là bị cướp đường hay bang phái chém giết? Có bị thương chỗ nào không? Mau để nương xem!”
Trần Khánh xua tay, điều hòa hơi thở: “Nương, ta không sao, chỉ là. . . đi hơi vội một chút.”
“Thế thì tốt rồi.” Lòng Hàn thị đang treo ngược cành cây cuối cùng cũng được thả lỏng, nàng quay người đi về phía khoang trong.
Đi được nửa đường, nàng bỗng dừng bước, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói: “A Khánh, giờ con cũng đã lớn rồi. Bất kể con muốn làm gì, nương đều ủng hộ con.”
Nàng dừng lại một chút, trong giọng nói mang theo một sự kiên cường: “Ngày mai nương bắt đầu đan thêm vài tấm lưới, dù sao. . . cũng sẽ có cách thôi.”
Nói xong, nàng cúi đầu chui vào khoang trong.
Lòng Trần Khánh ấm áp, hắn đứng lặng hồi lâu tại chỗ, sau đó mới từ từ ngồi xuống.
Đêm dần khuya, bên ngoài gió lạnh buốt giá, phát ra từng trận gào thét. Ánh trăng trong vắt xuyên qua khe hở của ván thuyền, xiên xiên chiếu vào khoang thuyền.
Trần Khánh lấy chiếc túi thơm Dương Huệ Nương đưa ra, 5 lượng bạc vụn và mấy chục đồng tiền đồng lăn ra. Muốn học võ, ngoài gia truyền ra, chỉ có thể là bái sư. Bái sư đương nhiên cần có phí bái sư.
Trần Khánh khẽ tự nhủ: “Có số ngân tiền này, ta liền có cơ hội học võ.”
Đây đều là những gì Dương Huệ Nương vất vả tích cóp mà thành. Số bạc vụn trong túi thơm, còn trong trẻo hơn bất kỳ ánh trăng nào hắn từng thấy.
Sáng sớm hôm sau, sương dày gió lạnh. Trần Khánh ngồi xổm bên lò, nhìn bát hồ cám gạo đang sôi sùng sục trong nồi đất.
Trong góc, Hàn thị lưng còng, những ngón tay gầy guộc thoăn thoắt xuyên qua những tấm lưới đánh cá.
“Nương, ta ra ngoài đây.” Trần Khánh nuốt vội bát hồ loãng trong chén, quấn chặt chiếc áo rách vá chằng vá đụp.
Hàn thị không ngẩng đầu nói: “Về sớm nhé, đậu ngũ cốc trong nồi nương để dành cho con.”
“Biết rồi.” Trần Khánh nhảy xuống ván thuyền nhà mình, gió lạnh lập tức như dao cứa tràn vào cổ áo.
Con đường lát đá gập ghềnh, phủ đầy những hố sâu nông khác nhau. Rác rưởi vương vãi khắp nơi, những đống phế thải chất cao như núi tỏa ra mùi hôi thối kinh tởm.
Nước thải chảy giữa đường phố, tạo thành từng dòng suối nhỏ màu đen, bốc lên mùi hôi nồng nặc, ruồi muỗi bay vo ve loạn xạ trên đống rác.
Người trên phố vội vã qua lại, có người mặc quần áo cũ rách, vá víu khắp nơi; có người thì chân trần, lòng bàn chân dính đầy bùn đất.
Những dân nghèo trong các túp lều trên bờ này, cũng phải nộp “tiền nước mái hiên” , cuộc sống so với ngư dân mưu sinh trên mặt nước, cũng chẳng khá hơn là bao.
Trần Khánh cúi đầu, bước nhanh hơn. Chẳng mấy chốc, hắn dừng lại trước hai căn nhà cấp 4 thấp bé.
Cửa lớn mở rộng, trong nhà một nam nhân trung niên gầy gò đang cầm một chiếc tẩu thuốc lớn, chỉ thấy hắn rít một hơi mạnh, vẻ mặt lộ ra một tia hưởng thụ.
Trần Khánh gõ vào khung cửa, nói: “Tam gia, nhờ ngài làm một việc.”
Người này chính là nha nhân Trương Tam, bởi vì thành thật giữ chữ tín, làm việc dứt khoát, nên ở mấy con hẻm lân cận khá có tiếng tăm, người tìm hắn rất nhiều.
Muốn tìm người học võ, thì cũng phải xem gia thế bối cảnh, lai lịch có trong sạch hay không, bởi vậy cần nha nhân tiến cử.
Trương Tam đặt tẩu thuốc xuống, đứng dậy cười nói: “Khách sáo rồi, có việc gì cứ nói, Trương Tam ta có thể làm được thì tuyệt đối không mơ hồ.”
Trần Khánh lấy ra một xâu tiền đồng, trầm giọng nói: “Ta muốn học võ, chỉ là học phí võ quán thực sự quá đắt, không biết Tam gia có thể giúp ta tìm một con đường khác không?”
“Học võ?” Trương Tam đánh giá Trần Khánh một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng lại trên vạt áo đã bạc màu của hắn, “Tiểu tử, học võ khác với học thủ nghệ. Nếu học không thành, số tiền đó cũng như nước đổ đi, không thể thu lại được đâu.”
Hắn phải nói trước những lời khó nghe, tránh sau này dây dưa không rõ ràng.
Trần Khánh gật đầu nói: “Đã nghĩ kỹ rồi.”
“Được, để ta nghĩ xem.” Trương Tam nheo mắt suy nghĩ một lát, “Phố Trường Bình có một lão tiêu sư, từng làm việc ở tiêu cục, sau này vì tuổi cao, lại bị ám thương, nên đã rút khỏi tiêu cục. Hiện giờ ông ấy ở nhà thu nhận một số đệ tử để dạy dỗ, nếu ngươi có ý, ta bây giờ sẽ dẫn ngươi đi một chuyến.”
Trần Khánh hít sâu một hơi, gật đầu nói: “Được.”
“Lão tiêu sư này tên là Chu Lương, khi còn trẻ ông ấy là một cao thủ của tiêu cục, hiện giờ ở phố Trường Bình cũng khá có danh tiếng, mấy năm gần đây đã chiêu mộ không ít học trò.”
Trên đường, Trương Tam luyên thuyên giới thiệu về tính cách và quy tắc của lão tiêu sư, “Ngươi tuổi không lớn, chỉ cần trả được học phí, mười phần thì tám chín phần là thành công.”
Trần Khánh im lặng lắng nghe, khắc ghi từng lời của Trương Tam vào lòng.
Chẳng mấy chốc, hai người đã đến trước cổng sân nhà họ Chu trên phố Trường Bình.
(Hết chương này)
———-oOo———-