Chương 929 lão thành lời nói
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 929 lão thành lời nói
Chương 929: Lời nói của người từng trải
Mỏng xác chỉ có thể trực tiếp đổi từ hệ thống, mà Cửu Tằng Tháp lại càng vô cùng quý giá.
Ở Đại Hoang, Dư Sinh chưa từng nghe nói ai dùng loại hương thảo này để chế biến món ăn. Hắn đoán rằng món mỏng xác của mẹ lão phụ nhân có lẽ đã thêm loại hương thảo này, nên mới có hương vị đặc biệt, khiến lão gia tử và lão phụ nhân nhớ mãi không quên.
Thực tế chứng minh, mỏng xác và Cửu Tằng Tháp đích thực là tuyệt phối.
Mập mạp mỏng xác một khi kết hợp với Cửu Tằng Tháp thì hương vị tăng lên đáng kể, có thể xưng là tuyệt mỹ.
Để chắc chắn, sau khi đổi xong, Dư Sinh cố ý mang ra cho lão phụ nhân và lão gia tử xem.
Lão phụ nhân khẳng định, năm xưa mẫu thân bà dùng loại vỏ sò nhỏ này làm món nhắm kia, còn về loại cỏ kia thì bà không biết.
“Chỉ cần là mỏng xác là được.” Dư Sinh thở phào nhẹ nhõm, có nguyên liệu nấu ăn rồi thì khoảng cách thành công cũng không còn xa.
Khi hắn quay lại trù phòng thì thấy Diệp Tử Cao và Phú Nan đang hào phóng quyên tiền mua thuốc cho lão hòa thượng, Hồ Mẫu Viễn cũng góp mặt.
Lý Chính ngủ trưa xong, hai mắt tỉnh táo đi ngang qua trước cửa, liền ló đầu vào xem.
Hắn vốn định xem có ai đang ăn thịt heo hoặc uống rượu không để còn đến cọ một chút, ai ngờ lại thấy Diệp Tử Cao và đám người đang vây quanh lão hòa thượng.
Lý Chính vội vàng buông cuốc xuống, bước vào hỏi: “Mấy người đang làm gì đấy?”
Ở cái trấn này, hễ có chỗ nào náo nhiệt thì không thể thiếu Lý Chính hắn.
“Mua thuốc ấy mà.” Phú Nan vội vàng quay đầu đáp.
Lý Chính chậm bước, “Các ngươi có bệnh đâu mà mua thuốc?” Hắn hỏi.
“Lời này sai rồi, có bệnh thì chữa bệnh, không bệnh thì cường thân.” Diệp Tử Cao đem luôn lời quảng cáo của lão hòa thượng ra nói.
Phú Nan hùa theo: “Nếu không thì cứ để thuốc ở nhà, chờ có bệnh rồi dùng.”
Lý Chính ngơ ngác, hắn chỉ nghe nói phòng bệnh hơn chữa bệnh, chứ chưa nghe ai chờ bệnh rồi mới uống thuốc bao giờ.
“Nếu một mực không có bệnh thì sao?” Lý Chính hỏi lại.
Phú Nan nhất thời cứng họng, chỉ có thể nói: “Vậy thì chỉ có thể mong ngươi bị bệnh thôi, nếu không thì phí tiền mua thuốc.”
“Hắc!” Lý Chính chỉ vào Phú Nan, nói với Dư Sinh: “Thằng nhãi này có bệnh thật, đúng là phải mua chút thuốc uống.”
Hồ Mẫu Viễn vừa mua được một phần thuốc, quay đầu chào hỏi Lý Chính: “Trương thúc, bác cũng mua chút đi, Phật Tổ từ bi, mua thuốc rẻ lắm.”
Lý Chính vội xua tay: “Ta không có mua thuốc để mong có bệnh đâu.”
Hắn định đi thì bị Hồ Mẫu Viễn kéo lại, ghé vào tai nói nhỏ mấy câu.
“Cái gì? Tay đứa bé to như vậy á!?” Lý Chính kinh ngạc hỏi.
Hồ Mẫu Viễn gật đầu: “Thuốc này linh lắm, Diệp Tử Cao bọn họ tận mắt chứng kiến đấy.”
Lý Chính do dự một chút, rồi nghĩa chính ngôn từ nói: “Ấu tả đâu, thân thể tóc da thụ chi phụ mẫu, vừa phải là tốt rồi, mạnh mẽ quá làm gì?”
“Toàn làm chuyện chướng khí mù mịt, cẩn thận ăn bệnh vào người đấy.” Lý Chính trách cứ vài câu rồi lẩm bẩm bỏ đi.
“Nghe thấy chưa, đây mới là lời nói của người từng trải.” Dư Sinh nói xong liền quay về bếp.
Mỏng xác được đổi từ hệ thống nên có thể trực tiếp xào, không cần phải nhả hết bùn cát.
Nhưng trước khi xào, Dư Sinh phải chuẩn bị sẵn các nguyên liệu khác, vì xào mỏng xác là món ăn nhanh, phải dùng lửa lớn, nhiệt độ cao để xào nhanh, toàn bộ quá trình chỉ cần 3 phút, đến khi mỏng xác mở miệng là được, nếu không sẽ mất hết vị ngon.
Sau khi pha nước tương xong, Dư Sinh cho dầu vào nồi sắt, phi tỏi cho thơm, rồi cho ớt, mỏng xác, Cửu Tằng Tháp vào nồi theo thứ tự. Chỉ nghe “xèo xèo” hai ba tiếng, tay trái Dư Sinh xóc nồi, tay phải dùng xẻng đảo nhanh tay, rồi đổ nước tương vào, động tác nhanh nhẹn và thành thạo.
Rất nhanh, mùi tỏi phi thơm lừng hòa quyện với hương Cửu Tằng Tháp lan tỏa khắp nồi, phát ra âm thanh thanh thúy. Đến khi thấy mỏng xác trong nồi nở bung ra thì Dư Sinh tắt bếp, nhấc nồi xuống, một bàn mỏng xác xào thơm ngào ngạt đã hoàn thành.
Dư Sinh bưng mâm mỏng xác xào ra, mùi thơm lập tức hấp dẫn mọi người.
Ngay cả mấy người vừa mua thuốc, lão hòa thượng, đôi vợ chồng già, cùng lão ăn mày đang thăm dò ngấp nghé Kim Thương dược ở cửa cũng không hẹn mà cùng hướng mắt về mâm mỏng xác trên tay Dư Sinh.
“Món này…” Lão hòa thượng hít sâu một hơi, “Thơm quá!”
Lão ăn mày thì “ừng ực” nuốt nước miếng, tiện tay lấy bánh bao lạnh ra ăn kèm với hương thơm.
Dư Sinh bưng đồ ăn đến bàn của đôi vợ chồng già: “Nếm thử xem, xem có phải là món này không.”
Ánh mắt lão gia tử vừa nhìn xuống mâm đồ ăn thì đôi mắt đục ngầu lập tức sáng lên.
Món ăn này vỏ mỏng, thịt nhỏ, nhưng hạt nào hạt nấy đều mập mạp, bóng bẩy, nhìn thôi đã thấy thèm.
Lão gia tử nhìn lão phụ nhân một cái, cẩn thận nói: “Nhìn tướng mạo và mùi thơm thì không sai biệt lắm.”
Lão phụ nhân cũng gật đầu, hai người vội lấy đũa gắp mỗi người một con mỏng xác, cẩn thận nếm thử.
“A?” Lão gia tử phát ra tiếng nghi hoặc, rồi lại nếm thêm một miếng, phân biệt hồi lâu.
Ông mở mắt nói với Dư Sinh: “So với vợ ta làm thì ngon hơn, gần giống với nhạc mẫu ta làm, nhưng vẫn thiếu một chút gì đó.”
Lão gia tử dùng tay khoa tay một chút, có chút khó diễn tả: “Hương vị thì có rồi, nhưng chỉ thiếu một chút xíu nữa thôi là hoàn mỹ không tì vết.”
Lão phụ nhân lại đang trầm tư, lát sau bỗng nhiên nói: “Dầu, dầu dùng không đúng!”
Bà ngẩng đầu hỏi Dư Sinh: “Ngươi dùng dầu gì?”
“Dầu cải thông thường thôi.” Dư Sinh đáp.
“Là mỡ heo, mẹ ta dùng mỡ heo.” Lão phụ nhân nói, “Sau đó thêm loại hương này nữa là hoàn hảo.”
Dư Sinh giật mình: “Đúng vậy, hai vị chờ chút, ta đi làm lại một mâm khác.”
Dư Sinh vừa định bưng mâm đồ ăn về bếp thì bị lão hòa thượng ngăn lại: “Tiểu chưởng quỹ, mâm này không ai ăn thì tiếc lắm, chi bằng cho ta đi.”
“Được thôi.” Dư Sinh đáp, “Ngã Phật từ bi, ta bớt cho ông chút, hai mươi xâu.”
“Cái gì!?” Lão hòa thượng giật mình, “Ngươi cũng quá chặt chém rồi, lão hòa thượng ta tỉ mỉ điều chế một viên Kim Thương dược cũng chỉ có giá này thôi.”
“Đây là còn bớt đấy.” Dư Sinh nói.
Cửu Tằng Tháp, mỏng xác đều phải dùng công đức để đổi, mà điểm công đức của Dư Sinh đâu phải từ trên trời rơi xuống.
Lão hòa thượng do dự một chút: “Vậy được, mâm này ta lấy.”
Dư Sinh vừa định đặt xuống thì lão hòa thượng giơ tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một viên thuốc: “Đổi bằng viên Kim Thương dược này, thế nào?”
Dư Sinh bưng đồ ăn xoay người bỏ đi.
“Ấy, được được, ta trả tiền.” Lão hòa thượng vội gọi hắn lại, không tình nguyện đưa hai mươi xâu cho Dư Sinh, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Ngươi đúng là không biết hàng, thuốc của ta có thể bảo vệ ngươi cả đời hạnh phúc đấy, sao ngươi lại không biết tốt xấu thế này.”
Dư Sinh cười không đáp.
Dư Sinh hắn bây giờ thật sự không cần loại thuốc này, hiện tại đã giày vò Tiểu dì quá sức rồi.
Nếu lại ăn thêm loại dược này thì Tiểu dì chẳng phải sẽ chặt bỏ “vật kia” của hắn, rồi cùng hắn làm tỷ muội luôn sao.