Chương 888 Đầu cá canh
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 888 Đầu cá canh
Chương 888: Canh Đầu Cá
Đại lộ dẫn đến cuối cùng là một cây cầu đá.
Cầu đá rất rộng, rất dài, đủ cho 4 cỗ xe ngựa song hành, bắc ngang qua một dòng sông lớn.
Cầu cũng rất cao, cao hơn mặt nước rất nhiều, nước sông cuồn cuộn chảy xiết dưới chân cầu.
Dù cho là cao thủ như Dư Sinh, đối diện với dòng sông rộng lớn, mãnh liệt như vậy, trong lòng cũng không khỏi sinh ra một tia kính ý.
Cầu lớn không phải hình vòm, mặt cầu được xây bằng đá vân xanh.
Mặt cầu lúc này bị mưa phùn làm ướt nhẹp, có chút trơn trượt, nhưng không hề gây trở ngại cho đám yêu quái qua lại trên cầu.
Phía đối diện cầu là vách núi cheo leo, chỉ chừa lại một cái đại môn giống như Thiên Môn Sơn, cao ngất đứng sừng sững, để cho yêu quái ra vào Hàn Sơn thành.
Hàn Sơn thành tọa lạc trên một hòn đảo, đảo nằm giữa dòng sông.
Thượng du đại giang mênh mông vô bờ, đến chỗ hòn đảo thì chia làm hai nhánh, một nhánh chảy về hướng đông, một nhánh chảy về hướng tây.
Hàn Sơn thành được bao bọc bởi nước, giờ phút này ẩn mình trong màn mưa bụi, chỉ lờ mờ thấy một đạo bóng xanh.
Mà ngay phía nam cầu là một thác nước.
Nước sông đổ xuống, va vào vách đá bắn tung tóe thành hơi nước, bị gió thổi tạt vào mặt, mát lạnh.
Thác nước thậm chí còn dài hơn cả cầu, đổ xuống hẻm núi sâu không thấy đáy, tạo thành một màn mưa mờ ảo dưới chân cầu, cảnh tượng vô cùng tráng lệ.
“Hoắc!”, Dư Sinh nhìn cảnh sắc hùng vĩ trước mắt, lòng dạ cũng không khỏi khoáng đạt, hào sảng hẳn lên.
“Nếu không phải mang theo mấy người các ngươi vướng víu, ta nhất định phải xuống dưới vẫy vùng một phen.” Dư Sinh dán người vào hàng rào cầu, thò đầu ra nhìn xuống phía dưới.
Cầu đã rất cao, mặt phía nam của cầu lớn lại nằm ngay phía trên thác nước, sát vách hẻm núi sâu không thấy đáy, bởi vậy càng lộ vẻ cao hơn.
Thò đầu ra ngoài, người ta có cảm giác như đang đứng trên tầng mây, khiến người sợ hãi đến choáng váng.
Tiếng nước đổ ầm ầm vang vọng, rung động cả mặt cầu, gõ vào trái tim, khiến người khó lòng chịu nổi.
Cũng chỉ có kẻ biết bay như Dư Sinh mới dám thò đầu ra ngoài như vậy.
Bạch Cao Hưng và Diệp Tử Cao chỉ dám thăm dò nhìn một chút rồi vội rụt lại, còn Phú Nan thì thậm chí không dám tới gần.
“Không được, ta sợ độ cao.” Phú Nan nói.
“Nhìn cái dạng nhát gan của ngươi kìa.” Dư Sinh đắc ý, nhô ra hơn nửa người, để hơi nước tạt vào mặt.
“Cẩn thận!” Dư Sinh vừa nhô người ra thì một bàn tay mạnh mẽ giữ chặt lấy hắn, kéo trở về.
Dư Sinh nhìn lại, thấy một con cá yêu đang nắm chặt lấy ống tay áo của hắn: “Huynh đệ, đừng nghĩ quẩn nha! Ngươi trên có già, dưới có trẻ, ngươi mà đi thì bọn họ biết làm sao đây? Nghĩ đến Lão Vương sát vách, lão tây đầu ngõ thành tây, ngươi không thể để con ngươi gọi bọn họ là cha được!”
“Đi đi!” Dư Sinh định hất tay hắn ra, “Ngươi là ai vậy? Lão Vương nào, lão tây nào?”
“Không có Lão Vương, lão tây, còn có cả lão Trương, lão Lý nữa. Tóm lại, ngàn vạn lần không được phí hoài bản thân mình a, huynh đệ!”
Con cá yêu chỉ tay ra giang sơn: “Thế giới rộng lớn như vậy, chẳng lẽ ngươi không muốn nhìn thêm vài lần sao?”
“Không phải, ai muốn phí hoài bản thân mình chứ!” Dư Sinh không hiểu ra sao, “Dù hồng thủy ngập trời, ta cũng không chết được.”
Đầu cá yêu vẫn không buông tha hắn: “Đến đây, theo ta niệm: Thế giới tuyệt vời như vậy, ta lại không trân quý, như vậy không tốt, không tốt.”
“Ngươi chút điểm này cũng không áp vận được có được hay không.” Dư Sinh nói, cự tuyệt niệm những lời kịch ngây thơ như vậy.
Đầu cá yêu không chịu buông tha: “Mau cùng ta niệm đi, niệm xong ngươi sẽ cảm thấy tinh thần sảng khoái, lại không còn ý định phí hoài bản thân mình nữa.”
Nể mặt hắn khuyên người ta không nên coi thường mạng sống, Dư Sinh quyết định không đánh hắn, nhưng hắn đã nói rõ là chỉ đùa thôi, con cá yêu này vẫn cứ khăng khăng.
Dư Sinh chỉ còn cách niệm theo, để nhịn xuống ý định động thủ: “Thế giới tuyệt vời như vậy, ta lại táo bạo như vậy, như vậy không tốt, không tốt.”
Đầu cá yêu hơi nghi hoặc một chút: “Lời này có gì đó không đúng, nhưng có tác dụng là được.”
“Huynh đệ, ngươi bây giờ cảm thấy thế nào?” Đầu cá yêu hỏi.
“Rất tốt, rất không tệ.” Dư Sinh nói, “Chỉ có một điều không tốt là ta bây giờ muốn uống canh đầu cá.”
“Ha ha!” Đầu cá yêu nhẹ nhõm hẳn đi, “Huynh đệ nói đùa thôi.”
Diệp Tử Cao bọn họ lúc này mới cười trên nỗi đau khổ của người khác, xúm lại trêu chọc: “Chưởng quỹ, bảo ngươi khoe khoang, bị yêu quái tưởng là muốn tự sát kìa.”
“Đi đi!” Dư Sinh hận không thể đánh cho đám bạn xấu này một trận, dám ở đó mà chế giễu hắn.
Đầu cá yêu nãy giờ chỉ để ý đến người định nhảy cầu, giờ mới nhìn rõ Phú Nan và những người khác, biết Dư Sinh không thực sự muốn nhảy cầu.
“Xin lỗi, huynh đệ, quen tay thôi.” Đầu cá yêu ngượng ngùng gãi đầu.
“Quen tay?” Dư Sinh và những người khác đi theo đầu cá về phía bên kia cầu, “Ngươi thường xuyên cứu người, không, cứu yêu trên cầu à?”
“Ừm, từ khi cây cầu đá này được xây dựng, rất nhiều yêu quái đều đến đây phí hoài bản thân mình, cầu đá thành thánh địa từ bỏ sinh mệnh của đám yêu quái.” Đầu cá yêu nói.
Đầu cá yêu mỗi ngày đều tuần tra trên cầu, gần như mỗi tháng đều gặp được mười mấy yêu quái muốn từ bỏ sinh mệnh.
“Cũng có người.” Đầu cá yêu nói, “Gần đây mới nhiều lên.”
Dư Sinh biết, chuyện buôn bán nô lệ của Đại Bi Sơn đang rất phát đạt ở toàn bộ Biên Hoang.
Đám yêu quái qua lại dường như đều quen biết đầu cá yêu, khi lướt qua hoặc đâm sầm vào hắn đều sẽ chào hỏi.
Cũng có kẻ không chào hỏi, ví dụ như mấy con yêu quái đang đi ngay sau lưng Dư Sinh.
Khi lướt qua, bọn chúng liếc nhìn đầu cá yêu: “Nha, đầu cá, lại mẹ nó xen vào chuyện người khác đấy à?”
Đầu cá yêu không để ý đến bọn chúng, mấy con yêu quái kia lại vênh váo đắc ý rời đi như thể vừa thắng trận lớn.
Sau khi bọn chúng đi khuất, Dư Sinh vừa định hỏi đầu cá yêu nguyên nhân cứu người thì “Hai!”, đầu cá yêu hét lớn một tiếng, lao về phía trước.
Phía trước, một con yêu quái béo tròn như một quả bóng đang bám vào thành cầu, chật vật giơ chân lên, chuẩn bị trèo qua.
Mấy con yêu quái vừa chế nhạo đầu cá yêu đang ồn ào bên cạnh: “Trứng Trứng, mẹ nó ngươi mau nhảy đi! Đầu cá sắp tới rồi kìa!”
“Có cần anh em giúp ngươi một tay không?”
“Muốn nhảy thì nhảy đi, đừng lằng nhà lằng nhằng, ngày nào cũng thử một lần, ngươi không thấy phiền à?” Một con yêu quái đi ngang qua nói.
Con yêu quái tên Trứng Trứng kia mặt mày bi thương, gần như không chút do dự trèo qua lan can, có điều thân thể quá béo nên có chút bất tiện.
Cũng may như vậy, đầu cá yêu kịp thời giữ chặt lấy hắn, kéo trở lại.
“Hứ!”, đám yêu quái xung quanh thất vọng, “Lại mẹ nó không nhảy thành.”
Đầu cá yêu không để ý đến bọn chúng: “Trứng Trứng, mau theo ta niệm một lần: Thế giới tuyệt vời như vậy, ta lại…”
Đầu cá yêu đối với viên cầu này thì đơn giản hơn một chút, đi thẳng vào vấn đề.
Viên cầu niệm theo một lần, vẻ mặt bi thương dịu đi rất nhiều, thậm chí còn nở một nụ cười: “Đầu cá, ta cảm ơn ngươi nhiều lắm.”
Đầu cá yêu ra hiệu không cần khách khí, vỗ nhẹ vai hắn, nhìn viên cầu rời đi.
“Chuyện gì thế này?” Dư Sinh đi tới hỏi.
“Hắn là người quen cũ, làm culi dưới trướng Hoa tộc, áp lực rất lớn, ngày nào cũng muốn sụp đổ. Ta cứu hắn nhiều lần rồi, dần dà, hắn chỉ cần niệm theo ta một lần mấy câu kia là sẽ dễ chịu hơn rất nhiều, nhưng chỉ cần không niệm thì hắn sẽ thực sự nhảy xuống.” Đầu cá yêu nói.
Có một lần hắn chậm chân một chút, chỉ kịp lôi kéo nửa bàn chân đã bước ra ngoài của viên cầu, phải bắt hắn niệm theo một lần mới dập tắt được ý định của hắn.
Dư Sinh nói: “Hắn đến chỗ ngươi để tìm kiếm tia thiện niệm cuối cùng của cuộc đời.”
“Đúng vậy, kỳ thực, đã từng ta cũng nghĩ đến chuyện kết thúc.” Đầu cá yêu nói: “Liền đứng ở chỗ này…”
Hắn chỉ vào một chỗ: “Nhưng bị một lão gia tử giữ lại, lúc ấy ông ấy hỏi ta: Ngươi đã từng đi qua tiên sơn, gặp qua Đại Hải chưa?”
“Thế giới này tuyệt vời như vậy, chẳng lẽ ngươi không thực sự muốn nhìn một chút sao?”
Dư Sinh và những người khác nghe xong đều bùi ngùi mãi thôi.
Duy chỉ có Phú Nan: “Chờ đã! Ngươi là một ngư yêu mà, chắc chắn nhảy xuống sẽ chìm chết à?”
“Ngã xuống mặt nước cũng chết.” Dư Sinh nói, tiện thể quay sang xin lỗi đầu cá yêu: “Đầu óc hắn không được tốt.”