Chương 785 nước trời một chỗ
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 785 nước trời một chỗ
Chương 785: Nước trời một chỗ
“Thật đúng là thiên sinh lệ chất, được người thích nha.” Thấy Hắc Nữu còn sợ hãi, Dư Sinh cười trên nỗi đau của người khác.
Hắc Nữu không vui liếc Dư Sinh, “Cao hứng cái gì, đừng quên, ngươi cũng là rồng, cẩn thận nó gặm đấy.”
“Không sợ, con trai nó ở trong tay ta, nó mà dám cắn ta, ta đem Mao Mao làm th·ịt lừa hỏa thiêu.”
Dư Sinh vừa nói vừa thèm thuồng, “Trên trời th·ịt rồng, dưới đất th·ịt lừa, th·ịt lừa thế nhưng là mỹ vị khó kiếm.”
“Ngươi sao có thể đem rồng chúng ta cùng con lừa đ·ánh đồng.” Hắc Nữu không phục, “Th·ịt rồng so với th·ịt lừa ngon hơn nhiều.”
Lời vừa thốt ra, những người ngồi đó đều kinh hãi, “Ngươi nếm qua rồi?” Dư Sinh kinh ngạc nhìn nàng.
“Chẳng phải có câu tục ngữ, “Chưa ăn th·ịt heo, còn chưa thấy heo chạy” sao? Ta thấy rồng chạy nhiều rồi, nên cũng biết một hai về mùi vị th·ịt rồng.”
Hắc Nữu nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, tuyệt nhiên không đề cập tới chuyện nàng từng đ·ánh nhau với kẻ cướp Long cung, lúc rồng cắn rồng đã nếm được mùi vị kia.
“Ha ha, còn nói ta, ngươi còn giỏi hơn, trực tiếp đem rồng cùng heo đ·ánh đồng.” Dư Sinh không vui nói.
Nói nhiều như vậy, Dư Sinh lại quay về chuyện cũ, “Từ khuyển đâu?”
“Nhìn cái tên ngươi đặt kìa.” Thành chủ liếc Dư Sinh, “Mẹ của Mao Mao từ trong thành chạy tới, đang bốn phía tìm nó tính sổ đấy.”
“Tìm nó?”
“Cái thằng này trước kia bỏ rơi mẹ con Mao Mao, không nói một lời liền đi, giờ mẹ Mao Mao muốn tìm nó tính sổ.” Thành chủ nói.
Sáng nay, Từ khuyển vừa thấy mẹ Mao Mao, liền co cẳng bỏ chạy.
“Trốn cái gì, bồi cho người ta một lễ, xin lỗi, rồi cùng nhau sinh thêm mấy đứa con lừa thì tốt biết bao.” Dư Sinh nói.
Nếu lại sinh thêm mấy đứa em cho Mao Mao, Dư Sinh có thể đem đi bán.
Con lừa này chạy nhanh như vậy, nhất định bán được giá hời.
“Ai dám nuôi chứ?” Chu Cửu Phượng nói, trước kia Mao Mao còn được nuôi ở nhà bọn họ, ăn ngon uống sướng, cung phụng đầy đủ mà có cưỡi được đâu.
“Không bán được thì giữ lại khách sạn kéo xe cũng tốt.” Dư Sinh nói, đợi thương lộ mở ra, dùng anh em Mao Mao kéo xe thì còn gì bằng.
Có lẽ là do Dư Sinh khơi gợi, Hắc Nữu im lặng một hồi rồi đột nhiên hỏi: “Này, các ngươi có thấy Từ khuyển với mẹ Mao Mao ở chung có gì kỳ quặc không?”
“Có gì kỳ quặc?” Dư Sinh không hiểu.
“Trên trời th·ịt rồng, dưới đất th·ịt lừa. Cái thằng này ăn không được th·ịt rồng, thế là tìm mẹ Mao Mao, sinh con lừa để ăn th·ịt lừa.” Hắc Nữu nói chắc như đinh đóng cột, cứ như thật vậy.
“Hổ dữ còn không ăn th·ịt con, cả ngày nghĩ lung tung cái gì đấy, mau, giúp Côn Trùng nấu cơm đi.” Dư Sinh xua nàng đi.
Hắc Nữu lại học được tinh túy lười biếng của Diệp Tử Cao, đứng im một chỗ, “Không cần, có người môi giới dễ tính từ Cô Tô thành đến rồi mà.”
“Vậy ngươi giúp Lỗ Tu làm trâu gỗ đi.” Dư Sinh thấy nàng vẫn không nhúc nhích, “Tiền c·ông…”
“Nhắc đến tiền là tổn thương t·ình cảm, ta đi ngay đây.” Hắc Nữu đứng dậy liền đi.
Nhìn theo bóng lưng nàng, Dư Sinh quay đầu nhìn mặt nước, “Đôi khi, ta còn tưởng nàng là khuê nữ của Nam Hoang Vương ấy chứ.”
“Ta lại thấy nàng là tỷ muội của ngươi thì có, đều là một phường ái tài.” Chu Cửu Phượng hỏi hắn, “Này, ngươi nói xem, có phải tất cả các vương đều yêu tiền không?”
Nam Hoang Vương như thế, Đông Hoang Vương cũng vậy.
“Nói gì vậy, cái gì mà tỷ muội của hắn đều là một phường ái tài, ngươi coi ta là gì?” Dư Thi Vũ không vui nói.
“Đi đi, ngươi là con vợ lẽ, ta là con vợ cả.” Dư Sinh không khách khí cãi lại.
Dư Thi Vũ nhíu mày, định nói gì đó thì bị Dư Sinh nháy mắt ra hiệu ngăn lại.
Dù không hiểu ý Dư Sinh, Dư Thi Vũ vẫn thuận theo ý hắn mà đấu khẩu, “Rõ ràng mẹ ngươi là bé, ta mới là đích nữ.”
“Mẹ ta trước mẹ ngươi đã cấu kết với lão Dư rồi, mẹ ngươi…”
“Được rồi, thôi đi, tranh cái gì.” Thành chủ cũng không biết Dư Sinh định làm gì, liền ngắt lời bọn họ.
Nàng quay sang phân phó Chu Cửu Phượng, “Ngươi về nhận người đi, ngày mai khách sạn khởi c·ông.”
“Vâng.” Chu Cửu Phượng đứng dậy rời đi.
Ngồi thêm một lát, hai vị Mộc huynh cũng đến khách sạn dùng trà.
Thành chủ buông việc trong tay, “Lão Dư không phải muốn đi sao, sao lại cãi nhau rồi?”
Dư Sinh nhìn mặt hồ sóng sánh, “Càng nghĩ, ta càng thấy để Chúc Âm chỉ truy sát mình ta là thỏa đáng nhất.”
“Ồ, Tiểu Ngư Nhi khi nào lại có đảm đương thế.” Dư Thi Vũ nhìn hắn, “Sao, ngươi sợ ta bị Chúc Âm giết à?”
“Không phải, ta muốn các ngươi ở lại Dương Châu.” Dư Sinh nói, “Như vậy, Dương Châu thành, trấn nhỏ cũng có thể bảo toàn.”
“Không được, đi thì cùng đi.” Thành chủ nói chắc như đinh đóng cột.
Nàng sớm biết Dư Sinh có ý định bỏ trốn, hiện tại Đông Hoang Vương vừa đi, thân phận con trai Thí Thần Giả mà bại lộ, sẽ có rất nhiều người đến giết hắn.
“Chúng ta cùng đi, Dương Châu thành trong chớp mắt sẽ đổi chủ.” Dư Sinh nói.
Vu Viện không phải loại lương thiện gì, hiện tại thực lực của gã hoang sĩ kia còn trên cả thành chủ, chỉ cần thành chủ vừa rời đi, Dương Châu thành có thể lập tức đổi chủ.
“Khổ cực dựng lên khách sạn, các ngươi nhẫn tâ·m nhìn nó thành v·ật trong túi người khác sao?” Dư Sinh lại hỏi.
Thành chủ quả thực không đành lòng, nhưng tách khỏi Dư Sinh là điều không thể, nàng vẫn quyết giữ ý mình, Dư Thi Vũ cũng đồng ý với thành chủ.
“Được rồi, việc này để sau bàn lại.” Thấy tranh cãi không dứt, Dư Sinh khoát tay, dù sao thời gian còn dài.
Chúc Âm dù có chiếm được vị trí Đông Hoang Vương, cũng phải mất một phen giày vò mới có thể nắm giữ tứ hải, muốn đến tìm hắn gây sự còn phải một thời gian nữa.
Thành chủ và Dư Thi Vũ liếc nhau, rồi ai bận việc nấy.
Ánh nắng ấm áp, rơi trên người thật dễ chịu, Dư Sinh ngồi tĩnh tọa một hồi, dần dần ngủ gật.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Dư Sinh chỉ cảm thấy thân thể nghiêng đi, “Ùm” một tiếng rơi xuống nước.
Rơi xuống nước, Dư Sinh không hề hoảng hốt, mà như trở về vòng tay mẫu thân, rong chơi trong nước, lười biếng không muốn nhúc nhích.
Hắn trôi theo dòng nước, thỉnh thoảng ngắt vài cọng cỏ lau, làm thành sáo thổi, thổi đến trời tối, thấy sao trời rơi xuống nước, bị hắn đặt dưới thân.
Dần dà, vậy mà không biết mình đang ở trong nước hay trên trời, hay là nước trời một chỗ.
Tung bay, tung bay, nước thành một bộ phận thân thể Dư Sinh, bọn họ trông thấy trời xanh, mây trắng, còn có cá bơi dưới đáy nước.
Nhiệt độ nước ấm áp, buông lỏng, Dư Sinh thậm chí cảm thấy nước nâng hắn bay lên.
Bay qua Thiên Sơn, bay qua vạn dòng sông, gặp phải mưa rơi trên mặt hồ, tóe lên từng đóa từng đóa Thủy hoa trong suốt.
Gặp một con Thương Long, lóe lên ánh sáng xanh thẳm, từ trong mây chui vào trong hồ, mang theo đóa đóa bọt nước.
Dư Sinh phiêu đãng trong nước, chỉ cảm thấy m·ông lung phiêu diêu dài như cả đ·ời, nghe tiếng hải âu gọi, nghe vị mặn của sóng biển.
Ng·ay khi hắn nghĩ mình sẽ cứ thế này trôi mãi, “Dư Sinh, Dư Sinh?” Hắn nghe thấy Tiểu dì gọi mình.
“Chết rồi, quên Tiểu dì.” Dư Sinh nhớ đến thành chủ, liều mạng bơi trở lại.
Nhưng trời nước một màu, không thấy bến bờ, không thấy đường về, Dư Sinh liều mạng quay lại nhưng dường như vẫn dậm chân tại chỗ.
“Dư Sinh?” Thành chủ sốt ruột, lay mạnh thân thể Dư Sinh đang ngồi trên ghế.
“Thanh, Thanh tỷ.” Dư Thi Vũ chỉ vào mặt hồ, kinh ngạc gọi thành chủ.
Thành chủ nhìn theo, chỉ thấy ở cuối tầm mắt, từng đợt bọt nước cao hơn đợt trước đang dời về phía khách sạn.
Bọt nước đến quá nhanh, đợi đến gần thì đã cao như tường thành.
“Dư Sinh!” Thành chủ vội vàng đẩy Dư Sinh, Dư Sinh đang ngồi trên ghế bỗng bừng tỉnh.
“Ta, ta…” Dư Sinh mở mắt, thấy mình vẫn ngồi trên ghế, có chút kinh ngạc.
Thành chủ và Dư Thi Vũ càng kinh ngạc hơn, ngay khi Dư Sinh tỉnh lại, bọt nước cao như tường thành “Ầm” một tiếng rơi xuống hồ.
Dư chấn tràn vào bụi cỏ lau, chậm rãi lắng xuống.
“Ta không có rơi xuống nước?” Dư Sinh thở phào, hóa ra tất cả chỉ là một giấc mộng, nhưng giấc mộng này quá chân thực.
“Vừa rồi ngươi làm sao vậy?” Thành chủ ân cần nhìn hắn, chẳng lẽ lúc nãy bị thương đầu óc rồi?
“Không có gì, chỉ là một giấc mộng, mộng thấy ta trôi trên mặt nước, làm thế nào cũng không tìm thấy các ngươi.” Dư Sinh nắm chặt tay thành chủ, lòng còn sợ hãi nói.
“Được rồi, hai người đừng có buồn nôn nữa, mau ăn cơm trưa thôi.” Dư Thi Vũ thu hồi thạch cá, ngắt lời bọn họ.