Chương 774 mãng phu
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 774 mãng phu
Chương 774: Mãng Phu
“Dựa vào cái gì mà quyết định sinh tử của ta?” Dư Sinh không phục, “Nếu có quyết, thì cũng phải nhất quyết sinh tử mới đúng.”
Lão đầu mỉm cười, tay phất nhẹ lên bàn cờ, “Nếu nhất quyết sinh tử thì còn cần đến đánh cờ làm gì? Chiêu này, ngươi đỡ được không?”
Khi lão vừa thu tay lại, một mảng mây đen trên trời bị xua tan, một khoảng không gian đầy sao hiện ra trước mắt mọi người, lấp lánh vô cùng.
Đứng trên tường thành, nhìn xuống đạo quân thây khô như thủy triều ngoài thành, thành chủ cùng Dư Thi Vũ và vô số Cẩm Y Vệ đang chuẩn bị chiến đấu cũng chú ý đến dị tượng trên bầu trời.
Chỉ thấy trên khoảng trời sao kia, từng đạo ngân quang đột ngột xuất hiện, ngang dọc đan xen, phác họa nên một bàn cờ.
Tức khắc, tường thành vốn ồn ào và cả thành bên trong đều trở nên tĩnh lặng, mọi người ngơ ngác nhìn cảnh tượng này.
“Đây, đây là bàn cờ sao?” Khói thành chủ vừa lên tường thành liền hỏi.
Đám người im lặng, thành chủ nhìn lên bầu trời, lo lắng khôn nguôi, người có thể tạo ra động tĩnh lớn như vậy chắc chắn không phải tiên nhân tầm thường.
Dư Sinh đội trúc đình trên đầu nên không nhìn thấy.
Hắn chỉ liếc nhìn lão đầu, thấy lão ta đang mỉm cười tự tin, không khỏi trừng mắt, tiếp tục nhìn bàn cờ, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ ta không nhìn thấy?”
Không được, thua người chứ không thể thua trận!
Dư Sinh gật đầu, “Ừm, chiêu này quả thực không tệ, đường cong tung hoành thẳng tắp, xen kẽ nhau rất tinh tế, chắc tốn không ít tinh lực nhỉ?”
Lão đầu đắc ý vuốt râu, cười nói: “Công tử quá khen, làm cái này chẳng tốn bao nhiêu tinh lực, chỉ là tiện tay mà thôi. Giờ thì ngươi…”
Dư Sinh tưởng mình đoán đúng, gõ gõ lên bàn cờ, “Gỗ du à? Tay nghề của ông cũng không tệ, nhưng nó có liên quan gì đến quyết sinh tử?”
Biểu lộ của lão đầu cứng đờ, vẻ đắc ý trên mặt như đang chế giễu sự tự đa tình của lão.
“Phanh!” Lão đầu vỗ mạnh xuống bàn, chiếc trúc đình trên đầu Dư Sinh “Oanh” một tiếng nổ tan tành, lão đầu cũng không thèm ngẩng đầu, giận dữ nói: “Ta nói là trên trời kia!”
“Trên trời?” Dư Sinh ngước nhìn lên, bỗng nhiên tỉnh ngộ, “À, ông nói cái này à? Nói sớm thì tôi đã hiểu rồi.”
Lão đầu bày chiêu này, thừa sức chơi chết Dư Sinh.
Chưa đợi lão đầu nói gì, Dư Sinh đã đẩy bàn cờ, “Thôi, ông lợi hại, ông nói đi, chứ đánh cờ vây thì không được, tôi căn bản không biết chơi.”
Dư Sinh nhìn lão đầu, “Làm người phải có lương tâm, tôi không biết chơi, ông không thể khi dễ tôi được, đúng không?”
Nộ khí của lão đầu dịu đi đôi chút, lão ta mất kiên nhẫn nhìn Dư Sinh, “Vậy ngươi nói xem so cái gì?”
Nếu không sợ có chim sẻ nấp sau lưng, lão đầu đã sớm ra tay kết liễu Dư Sinh rồi, cần gì phải bày ra trận lớn như vậy.
“So cờ tướng.” Dư Sinh nói, luận cờ vây, Dư Sinh chỉ hơn được con chó một chút, hắn chỉ am hiểu mỗi cờ tướng.
“Cờ tướng?” Lão đầu nhíu mày, lão chưa từng nghe qua.
Lần này Dư Sinh có thêm vài phần thắng, “Đúng, chính là cờ tướng.” Dư Sinh vung tay lên, một cột nước từ trên trời đổ xuống như mưa.
Khi rơi xuống trước mặt hai người trên bàn đá, nước đã biến thành một khối băng ngay ngắn như bàn cờ.
Dư Sinh vạch những đường kẻ lên băng, rồi lại phất tay, những quân cờ tròn bằng băng không ngừng rơi xuống.
“Mã đi đường chữ nhật, tượng đi đường chéo, xe đi đường thẳng, pháo nhảy qua đầu, sĩ đi đường chéo bảo vệ tướng, tốt một đi không trở lại, đây chính là cờ tướng.” Dư Sinh chỉ vào bàn cờ, “Thế nào?”
Thấy lão đầu trầm mặc không nói, hắn cười nói: “Ông xem, tôi đây cũng biết mình không thông minh lắm, còn ông thì khác, ông là củ gừng già đa mưu túc trí.”
Thấy lão đầu vẫn còn trầm ngâm, Dư Sinh nắm chặt ô giấy dầu, “Nếu như vậy mà ông cũng không dám chơi, thì tôi cũng không miễn cưỡng, chúng ta trực tiếp so thực lực thôi, chỉ là sau này truyền ra ngoài thì… ai.”
Hắn thở dài một tiếng, “Thanh danh của ông sẽ không được tốt đâu, đừng quên, ông còn muốn trở thành người đàn ông của thiên đạo mà.”
“Hừ, đừng có khích tướng.” Lão đầu thu hồi ánh mắt khỏi bàn cờ, “Lão hủ chỉ là suy đoán một chút thôi, giờ thì đã hiểu rồi.”
Lão vung tay về phía rừng trúc, “Xoạt xoạt”, mấy bộ xương đùi của thây khô lập tức gãy lìa, bay đến bên cạnh lão đầu.
Xương trắng qua tay lão lập tức biến thành quân cờ đen, được lão đặt từng cái lên bàn cờ do Dư Sinh vạch.
Sau khi dọn cờ xong, lão đầu phất tay, bàn cờ trên trời biến thành bàn cờ tướng, quân trắng chữ đen, quân đen chữ trắng, ba mươi hai quân cờ đã sẵn sàng.
“Ngươi còn nhỏ tuổi, ngươi đi trước đi.” Lão đầu tự tin nói.
Dư Sinh lẩm bẩm trong lòng, thường nói cáo già, đa mưu túc trí, già gần giống yêu quái, già mà không chết là vì giặc, lão già này xem ra rất có nắm chắc nha.
“Khoan đã.” Hắn nói, “Chúng ta phải nói rõ ràng, nếu ông thắng, thiên đạo ý chí ông lấy đi; nếu tôi thắng, ông thả tôi đi, hơn nữa phải rút thây khô về Nam Hoang.”
“Một lời đã định.” Lão đầu tràn đầy tự tin.
“Lấy thiên đạo làm thề?”
“Lấy thiên đạo làm thề, nếu chúng ta vi phạm lời thề này, cam chịu thiên đạo trừng phạt.” Lão đầu cười rất tươi.
Hai người đều có ý trong lời nói, đều tính toán riêng, nên nhất thời không nghĩ tới mâu thuẫn trong lời nói của đối phương.
“Tốt, mời.” Dư Sinh vừa dứt lời, “Bốp”, đánh ngay một pháo.
Nam tử trung niên nhìn lên đỉnh đầu, thế cục trên trời cũng thay đổi, chỉ thấy pháo rơi xuống, tạo nên những vòng sóng tinh quang lan tỏa.
Lão đầu thong dong ứng phó, vừa đặt quân cờ xuống, Dư Sinh không cần nghĩ ngợi “Bốp”, một pháo gõ chết tốt của lão đầu.
Kiếp trước, Dư Sinh kỳ nghệ tinh xảo, có danh xưng “Hãn Tướng”, cái này không chỉ là tự phong, mà còn là người khác phong, đủ thấy Dư Sinh đánh cờ chém giết hung mãnh thế nào.
Đương nhiên, người khác đặt cho Dư Sinh ngoại hiệu là “Đi Lại Hãn Tướng”. Hắn không chỉ thường xuyên đi lại, mà còn hung mãnh khi đi lại cãi lộn, ít ai tranh lại hắn.
Ngoài ra, Dư Sinh còn am hiểu biến hóa bàn cờ phức tạp hóa, hư hư thật thật, không chỉ mê hoặc đối phương, đôi khi Dư Sinh cũng bị mê hoặc.
Nhưng lão đầu không biết, lão thấy Dư Sinh đánh cờ có âm thanh, sát phạt quyết đoán, nên bị hù dọa, vội vàng tập trung ý chí, trầm tĩnh ứng phó.
Trên tường thành Dương Châu, ban đầu thấy dưới trời sao là một bàn cờ vây, giờ lại biến thành một loại cờ không ai biết, đám người không khỏi nhìn nhau.
“Chắc chắn là chủ ý của Dư chưởng quỹ.” Diệp Tử Cao khẳng định.
Bọn họ thấy một pháo đánh vào tốt, con “Tốt” đen kia lập tức tan ra, bộc phát tinh quang như pháo hoa, hiệu quả vô cùng tốt.
Dư Sinh lại một pháo đánh chết một tốt, bị lão đầu dùng xe ăn lại, liền hỏi: “Lão đầu nhi, trước khi chết ông bao nhiêu tuổi?”
“Sáu mươi ba.” Lão đầu vuốt râu, tiểu tử này cũng không mạnh như vậy, “Ngươi hỏi chuyện này làm gì?”
“Tôi mới mười lăm, ông sáu mươi ba, ông có phải nên nhường tôi một chút không?” Dư Sinh nói, muốn thu hồi pháo đã đánh.
“Ai, lạc tử vô hối.” Lão đầu đè tay hắn lại.
“Ông già này không biết kính già yêu trẻ.” Dư Sinh vừa dứt lời, cũng dứt khoát bỏ quân, một pháo khác đối diện xuất kích.
“Ngươi cũng không hiểu.” Lão đầu không vui nói, tiểu tử này chẳng chút nào tôn trọng người già.
“Yêu trẻ là mỹ đức.” Dư Sinh xe ngựa toàn áp lên, quy mô tấn công.
Lão đầu không vội tấn công, triển khai liên hoàn mã, muốn cho Dư Sinh biết khó mà lui.
Nhưng danh xưng Hãn Tướng không phải tự nhiên mà có, Dư Sinh “Bốp”, trực tiếp một pháo đánh bay một con ngựa của đối phương.
Điều này khiến lão đầu hơi chần chờ, tiểu tử này thật sự đang quyết sinh tử sao? Sao lại võ đoán thế? Lão thấy pháo hữu dụng hơn ngựa chứ.
Lão suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy Dư Sinh có âm mưu, mới nửa tin nửa ngờ dùng ngựa đạp pháo.
Lão vừa đánh quân, Dư Sinh bên kia “Bốp”, một xe trực tiếp đè lên con ngựa bên cạnh lão, rõ ràng muốn lấy mạng con ngựa kia.
Lão đầu dùng xe che chở, “Bốp”, Dư Sinh không chút do dự đánh bay con ngựa, để hai xe gặp nhau.
Lão đầu không khỏi ngẩng đầu nhìn Dư Sinh, trong lòng dao động không ngừng, cảm thấy tiểu tử này hoặc là mãng phu, hoặc là có âm mưu.
Nhưng lão lại không biết, Dư Sinh căn bản không tin bàn cờ này có thể quyết định sinh tử của hắn, lấy thiên đạo làm thề thì sao chứ, hắn chỉ nói dâng thiên đạo ý chí, chứ đâu có nói dâng cả sinh mệnh.
Lại chần chờ nửa ngày, lão đầu mới cẩn thận ăn xe của Dư Sinh.
(Bên trên kéo tăng thêm tiếp theo chương s >