Chương 732 kính chiếu yêu
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 732 kính chiếu yêu
Chương 732: Kính Chiếu Yêu
Khách sạn chìm trong tĩnh lặng.
Phú Nan đang ngồi trên ghế trò chuyện rôm rả với Bạch Cao Hưng bỗng ngưng bặt, lặng lẽ thu chân đang bắt chéo lại.
Hồ Mẫu Viễn đang mải mê tán tỉnh cũng dừng lời, quay đầu nhìn Dư Sinh đang đứng dậy, hỏi: “Chưởng quỹ, sao vậy, cãi nhau à?”
“Không có gì.” Dư Sinh phủi nhẹ bụi trên mông, “Có chút không thoải mái.”
Hắn ngẩng đầu hỏi hai người Hồ Mẫu Viễn: “Các ngươi có lúc nào thấy khó chịu không?”
“Không có.” Hồ Mẫu Viễn lắc đầu.
“Vậy c·ôn trùng cô nương có hôn môi ngươi không?”
“Không có.”
“Có lỡ lời gì khiến c·ôn trùng không vui không?”
“Không có.” Hồ Mẫu Viễn vẫn lắc đầu.
“Vậy các ngươi có bất đồng ý kiến bao giờ không?” Dư Sinh hỏi dồn.
“Không có.” Hồ Mẫu Viễn vẫn lắc đầu như cũ.
“Vậy thì tình yêu của các ngươi chưa trọn vẹn rồi.” Dư Sinh dứt lời, “Đăng đăng” chạy lên lầu.
Hồ Mẫu Viễn và Quái Tai đưa mắt nhìn nhau, tình yêu của bọn họ chưa trọn vẹn ư?
“Đừng nghe chưởng quỹ nói bậy.” Diệp Tử Cao dọn dẹp bát đũa đi tới, “Hắn chỉ muốn vớt vát chút mặt mũi thôi, lừa các ngươi đấy.”
“Ha ha, cái tên Dư chưởng quỹ này, thật xấu tính.” Hồ Mẫu Viễn chợt hiểu ra.
Bọn họ đứng dậy giúp Diệp Tử Cao dọn dẹp bát đũa, lau sạch bàn.
Đợi mọi thứ đâu vào đấy, thấy trong khách sạn không có động tĩnh gì khác, xem chừng Nông Thần không đến, mấy người bèn lên ván cửa trên lầu nghỉ ngơi.
Dư Sinh đi đến trước cửa lầu các gõ cửa. Thành chủ đang nói chuyện với Lỗ Tu bên trong, biết rõ còn cố hỏi: “Ai đấy?”
“Ta, Dư Sinh.” Dư Sinh ôn tồn đáp.
“Làm gì?” Thành chủ hỏi, giọng không vui.
“Đem nước tắm cho hai người.” Dư Sinh đáp.
“Kẹt kẹt,” cửa lầu các mở ra, thành chủ thấy hai tay hắn trống trơn, nhướng mày: “Nước đâu?”
“Ta phải khiêng thùng gỗ ra trước, rồi mới xách nước vào.” Dư Sinh nói.
Hắn theo thành chủ đi vào, thấy hai người vẫn chưa nghỉ ngơi, đang ngồi bên bàn trò chuyện.
Dư Sinh đem thùng tắm đặt giữa lầu các, rồi xuống xách mấy thùng nước nóng, thử nhiệt độ xong xuôi, hắn nói với hai người đang trò chuyện: “Nước tắm xong rồi, lão… Thanh nhi, nàng tắm rửa thay quần áo trước đi.”
Hai người bị cắt ngang câu chuyện đứng dậy, Thanh dì trừng Dư Sinh: “Ngươi còn không mau ra ngoài?”
“Vậy đủ cho một người tắm thôi, tiểu nha đầu, mau ra đây.” Dư Sinh gọi Lỗ Tu.
Trong lòng hắn thầm may mắn đã nghe lời thành chủ, không đổi cái thùng gỗ đủ cho hai người tắm chung.
Thành chủ bảo Lỗ Tu cùng Dư Sinh ra ngoài chờ, có một tiểu cô nương ở đây, tắm rửa cũng có chút bất tiện.
Dư Sinh dẫn Lỗ Tu ra ngoài, vừa nhã nhặn khép cửa lại, quay người đã ôm chầm lấy Lỗ Tu, tiện tay bịt miệng nàng.
Đi khỏi lầu các chừng mười bước, Dư Sinh mới buông tiểu cô nương ra.
“Ngươi làm gì?!” Lỗ Tu lùi lại, trừng mắt đề phòng nhìn Dư Sinh.
“Ta hỏi ngươi, ngươi có phải là cô nương không?” Dư Sinh đánh giá từ trên xuống dưới, chỉ là tiểu cô nương phát triển không tốt lắm, nhìn không ra.
Lỗ Tu hiểu sai ý Dư Sinh, nàng ôm ngực, càng thêm cảnh giác: “Đừng tưởng ngươi là con trai Đông Hoang Vương thì muốn làm gì thì làm.”
“Ngươi cũng là khuê nữ Nam Hoang Vương đấy thôi, ta làm gì được ngươi?” Dư Sinh chế nhạo.
“Được rồi, thả lỏng chút đi, nhìn bộ dạng ngươi thế này, ta có hứng thú chắc?” Dư Sinh bảo nàng thoải mái tinh thần.
“Đừng quên, ta còn là tiểu di phu của ngươi đấy, lão bà ta còn xinh đẹp hơn ngươi nhiều.”
Tiểu cô nương vẫn cảnh giác: “Vậy, vậy ngươi hỏi ta có phải cô nương có ý gì?”
“Vớ vẩn, tự dưng lòi ra một cô nương muốn cùng… mẹ ngươi ngủ, cha ngươi không tra lai lịch nàng à?” Dư Sinh nghi ngờ nhìn Lỗ Tu.
“Lai lịch của ta chẳng phải đều nói cho ngươi rồi sao?” Lỗ Tu nói.
“Ai biết ngươi có lừa ta không, nhỡ đâu là yêu quái biến thành thì sao?” Cứ liên quan đến người trong lòng, Dư Sinh lại sinh tính đa nghi.
“Ngươi mới là yêu quái, cả nhà ngươi…” Lỗ Tu ngập ngừng, nghĩ đến mẹ hắn là Đông Hoang Vương, “Chính là ngươi là yêu quái.”
Dư Sinh khoát tay: “Đừng nói mấy cái vô dụng đó, ngươi nói cho ta, ngươi có phải là cô nương không?”
“Ta là!” Lỗ Tu chắc nịch đáp, nhìn thẳng Dư Sinh.
“Chứng minh thế nào?” Dư Sinh hỏi ngay.
“Ta…” Lỗ Tu cứng họng, chứng minh thế nào được?
“Biết ngay là ngươi không chứng minh được.” Dư Sinh lấy từ trong ngực ra một chiếc gương, đắc ý lắc lắc: “Dùng gương này của ta mà đo, ngươi là người, là yêu, hay là nhân yêu, kính chiếu yêu của ta chiếu một cái là biết ngay.”
Đây là hắn nghĩ ra được, nếu không chờ Lỗ Tu nghĩ ra cách nghiệm chứng khác, hắn sẽ thành cặn bã mất.
“Kính chiếu yêu?” Lỗ Tu tò mò nhìn chiếc gương.
Nàng vừa thấy Dư Sinh dùng gương này cứu người, nghĩ là một kiện pháp bảo lợi hại.
“Đo thì đo,” Lỗ Tu không chút do dự đáp ứng, “Ta thân ngay thẳng, không sợ giày lệch.”
“Phải là thân ngay thẳng không sợ bóng nghiêng, chân chính không sợ giày lệch.” Dư Sinh giơ gương về phía Lỗ Tu.
“Ta nói tắt đấy.” Lỗ Tu nói, đưa đầu đến trước gương, nhất thời nhảy dựng lên cao ba trượng: “Má ơi!”
Chỉ thấy bên trong là một cái đầu lâu, nhìn xuống nữa thì thấy ngũ tạng lục phủ, bạch cốt và huyết sắc lẫn lộn, vô cùng đáng sợ.
“Sao vậy?” Thành chủ nghe thấy từ trong lầu các.
“Không, không có gì, nàng gặp quỷ.” Dư Sinh thu gương lại, xem ra tiểu cô nương này đích thực là tiểu cô nương.
“Kia, đó là cái gì?” Lỗ Tu hỏi, thân thể vẫn còn run rẩy.
“Là chính ngươi.” Dư Sinh đổi giọng, ôn nhu nói: “Dùng gương này chiếu ngũ tạng lục phủ, có thể đánh tan mọi ám tật.”
Dư Sinh vỗ nhẹ vai tiểu cô nương: “Ngươi đi đường mệt nhọc, lại quá lo lắng, ta sợ ngươi thương thân thể, nên mới dùng hạ sách này giúp ngươi chiếu chiếu, ngươi đừng trách oan tiểu di phu.”
“Nha, được đấy, Dư chưởng quỹ, mấy ngày nay tài ăn nói dối tăng trưởng ghê.” Hệ thống lên tiếng trong đầu Dư Sinh.
“Đúng thế, sĩ biệt tam nhật phải lau mắt mà nhìn, không, với tiến bộ của ta, ngươi phải móc mắt ra mà nhìn mới đúng.” Dư Sinh đắc ý đáp trong đầu.
“Còn móc mắt nhìn nhau, chờ ngươi xấu hổ chết đi rồi nói.” Giọng hệ thống lạnh lùng, tràn đầy trào phúng.
“Nói dối giỏi hơn, mà trí thông minh không tăng, ngươi dùng luôn cớ đó lấy gương ra chiếu có phải tốt hơn không, đỡ phải bị hiểu lầm.” Hệ thống nói.
Dư Sinh khẽ giật mình, ý kiến hay vậy, sao hắn không nghĩ ra?
Nhưng muộn rồi, Lỗ Tu mặt mày không tin: “Còn nhỏ dượng, ta thật không hiểu Thanh dì coi trọng ngươi ở điểm gì.”
“Không đúng, chẳng lẽ ngươi dựa vào mẹ ngươi là Đông Hoang Vương, dùng thế lực ép người, để Thanh dì đồng ý?” Lỗ Tu giật mình.
Như vậy thì giải thích được hết.
“Đi, nói bậy bạ gì đó, ta với Thanh dì là tình yêu đích thực, không hề có tạp chất.” Dư Sinh nói.
Lỗ Tu không tin, đang định nói gì đó thì thành chủ đẩy cửa ra, cắt ngang lời nàng.
Nàng mặc toàn thân áo trắng, lau tóc, bảo Dư Sinh đổ nước tắm, rồi thay cho Lỗ Tu.
“Được rồi.” Dư Sinh đi đến trước cửa, vung tay lên, nước trong thùng gỗ tự động bay qua đầu đổ vào hồ.
Đợi chuẩn bị xong nước tắm, Lỗ Tu đi vào, Dư Sinh vừa định nói gì đó thì bị thành chủ đá cho một cái.
“Cả ngày nghĩ lung tung cái gì, suýt chút nữa dọa tiểu cô nương sợ.” Thành chủ nói, Lỗ Tu đã kể hết mọi chuyện cho nàng nghe.
“Ta chẳng phải lo cho nàng sao.” Dư Sinh tiến lên một bước nắm tay thành chủ, “Hay là ta thu xếp cho nàng một gian phòng, ta sợ nàng ngủ ở đây không tiện.”
“Không cần, ta thấy rất tiện, ta cũng vừa vặn nghỉ ngơi cho tốt.” Thành chủ nói.
“Nghe cứ như ta không cho nàng nghỉ ngơi vậy.” Dư Sinh đi đến sau lưng nàng, giúp nàng lau tóc.
Thành chủ im lặng, nhắm mắt tận hưởng.
Đợi Dư Sinh lau khô tóc cho nàng, hai người âu yếm một lát, Lỗ Tu liền tắm xong.
Dư Sinh đành phải chia tay thành chủ, đổ nước tắm xong, buồn bực xuống lầu, gặp con chó đang cắn đuôi ở chỗ Mộc Thê.
Hắn túm lấy con chó: “Được, mày đi theo giúp ta đi. Hôm nay chúng ta là rồng khốn bãi cát, hổ lạc đồng bằng…”
“Không đúng, mày là chó, khi dễ hổ cái gì, chúng ta vẫn là giai cấp địch nhân.” Dư Sinh gõ đầu con chó.