Chương 708 các huynh đệ xông nha!
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 708 các huynh đệ xông nha!
Chương 708: Các huynh đệ, xông lên!
Lão Dư từng nói, thư pháp có bốn cảnh giới: nhất viết thường danh, nhị viết hằng tên, tam viết vô danh, tứ viết không nói gì.
Hiện tại, Dư Sinh viết ra những chữ quỷ quái này, dường như chính là “không nói gì” mà viết.
Cảm ngộ sự biến hóa của gió, đem những cảm thụ khó tả của đại đạo gửi gắm vào từng nét bút. Không có bút pháp, không có câu thúc, chỉ bằng cảm thụ mà tùy tâm viết nên, đạo lý không thể diễn tả thành lời cuối cùng lại thành ra thứ quỷ văn này.
Đương nhiên, những chữ quỷ quái này vốn là do tiền nhân viết ra, chỉ là Dư Sinh từng viết chữ “gió”, có chút cảm ngộ, nên mới cộng hưởng với chữ này, tạo ra động tĩnh như hiện tại.
“Thật không ngờ những chữ quỷ quái này lại là do tiên hiền triết nhân cảm ngộ sự biến hóa của thiên địa mà viết ra, chỉ có thể cảm ngộ chứ khó mà diễn tả bằng lời.” Dư Sinh cao hứng nói.
Hắn cẩn thận tỉ mỉ vẽ lại những chữ quỷ quái này, đợi gió ngừng thì cẩn thận leo lên Vui Vẻ sơn.
Vui Vẻ sơn giống như tổ ong, có vô số cửa hang, sinh trưởng một ít cỏ cây, phần lớn thấp bé, chủ yếu là bụi cây, rất thưa thớt, không liên miên.
Có điều, trên Vui Vẻ sơn này lại có một loại nguyên liệu nấu ăn đặc biệt, tên là tiệp phủ, trong « Đại Hoang Ăn Đơn » chính là thụy cỏ.
Loại cỏ này cũng rất độc đáo, mọc thành hình hoa sen, nhiều nhánh ít lá, lá to như quạt hương bồ. Gió nhẹ thổi qua, lá sẽ xoay chuyển ít nhất nửa canh giờ, mang đến làn gió mát kéo dài.
Lá của loại cỏ này dùng làm đồ ăn cũng cực tốt, khi trộn salad chỉ cần thêm một chút sẽ khiến món ăn có một hương vị the mát như bạc hà.
Điểm khác biệt là so với bạc hà, tiệp phủ mang lại cảm giác ngon miệng hơn một chút.
Khi Dư Sinh hái được loại cỏ này, hệ thống liền ban thưởng một tấm thẻ bị phong ấn.
Dư Sinh không chỉ hái vài lá mà thôi, hắn còn cùng Diệp Tử Cao mang theo cuốc đào mấy gốc cây về.
Hắn chuẩn bị trồng một ít ở khách sạn, không chỉ có thể làm đồ ăn mà còn có thể quạt gió vào những ngày hè, nhất cử lưỡng tiện.
Khi bọn họ trở lại khách sạn thì trời cũng gần tối.
Thành chủ và Hắc Nữu đã trang trí rất nhiều hoa trắng và lá xanh ở trước sạp trà và bên cạnh chiêu bài. Các nàng còn trồng một cây ảnh mộc, chỉ là không biết có sống được hay không.
Dư Sinh làm bữa tối đơn giản, ba món ăn và một bát canh là xong.
Vừa lúc màn đêm buông xuống, bóng của cây ảnh mộc dần biến mất, từng đóa hoa trắng chậm rãi phát ra ánh sáng trắng muốt, giống như ánh sao trời.
Phóng tầm mắt nhìn ra xa, trên bờ hoang mạc mênh mông, một cái cây thẳng tắp đứng sừng sững dưới bầu trời trống trải, lù lù bất động, chậm rãi nở rộ ánh sáng của mình.
Đêm qua cũng vậy, năm ngoái cũng vậy, trăm ngàn năm trước cũng vậy, nó lặng lẽ tỏa ra ánh sáng rực rỡ nhất trong đêm, dù không ai thưởng thức, không ai hỏi han, mỗi ngày chỉ có gió táp từ dưới chân vách đá lướt qua.
Dư Sinh thấy mà đau lòng cho cái cây này.
Bọn họ ngồi dưới quán trà của khách sạn, vừa ăn vừa uống rượu, ngắm hoa đến tận khi trời gần sáng mới thu dọn bát đũa trở vào khách sạn.
Khi mặt trời vừa nhô lên khỏi đường chân trời, luồng ánh sáng đầu tiên chiếu xuống ngọn cây, cá ướp muối cất cánh, bọn họ lại tiếp tục lên đường.
Nhìn những bông hoa ảnh mộc dưới chân thu lại sợi bạch quang cuối cùng, trở nên yên ắng, Dư Sinh khẽ nói với thành chủ: “Thế giới xinh đẹp này ta đã đến rồi, thật tốt.”
…
Thiếu gió cốc tặng người một đoạn đường, so với lần trước, lần này sẽ tốn không ít thời gian.
Cũng may Dư Sinh vùi đầu vào thư pháp, chữ quỷ quái và các loại hoa cỏ, thời gian trôi qua gần như trong vô thức.
Một buổi chiều, Dư Sinh đang tưới nước có linh lực cho cây ảnh mộc và tiệp phủ thì Diệp Tử Cao chạy vào báo: “Thấy núi tuyết rồi!”
Thấy núi tuyết có nghĩa là di tích Cự Nhân cổ thành sắp đến, cũng sắp ra khỏi Đông Hoang.
“Tốt lắm.” Dư Sinh tiếp tục cúi đầu tưới hoa, “Bảo cá ướp muối tối nay không nghỉ lại, tăng tốc hành trình.”
“Vâng ạ,” Diệp Tử Cao ra ngoài báo cáo.
Bạch Cao Hưng ngồi bên cạnh, “Chưởng quỹ, nhìn núi mỏi cả mắt, thấy núi tuyết rồi nhưng đến nơi còn lâu lắm.”
“Đến sớm được ngày nào hay ngày đó.” Dư Sinh có chút nóng lòng, hắn vẫn luôn nhớ đến đống hoàng kim mình để lại trong Thần Điện Cự Nhân.
Hiện tại có khách sạn và cá ướp muối, đủ sức chở đi một ít.
Thời tiết ngày càng nóng, vừa nói chuyện, Dư Sinh vừa hái một ít lá tiệp phủ, coi như bạc hà để pha trà, uống vào thời tiết này thì thật tuyệt.
Hắn còn chuyển một chậu tiệp phủ ra ngoài quán trà của khách sạn, chỉ cần thổi nhẹ, lá sẽ xoay không ngừng, thổi đến những làn gió mát dịu.
Diệp Tử Cao chạy về, ngồi xuống bên cạnh Dư Sinh, uống một ngụm trà bạc hà, hướng về phía tiệp phủ phe phẩy áo, cả người sảng khoái dễ chịu.
“Cỏ này không tệ, chúng ta nên dời thêm chút nữa về trồng.” Diệp Tử Cao nói.
“Ngươi tự mà chăm sóc đi.” Dư Sinh đáp, những danh hoa dị thảo này muốn sống được thì nhất định phải dùng nước chứa linh lực để tưới.
Nếu không phải vợ chồng Tây Môn gia không ngừng giết thây khô, mang đến cho hắn rất nhiều điểm công đức, e rằng doanh thu mỗi ngày của Dư Sinh giờ đã âm rồi.
Dù vậy, điểm công đức cũng có chút không đủ dùng. Hắn chỉ mong sớm đến được Trung Hoang, kiếm thêm chút điểm công đức trong sự hỗn loạn ở đó.
Chớp mắt ba ngày đã trôi qua, núi tuyết cuối cùng cũng gần ngay trước mắt.
Dư Sinh không đi tìm những sơn dân đã được an trí ở cửa ra vào di tích Cự Nhân, mà men theo núi tuyết đi về phía bắc. Sau hai ngày, bọn họ tìm được miếu sơn thần cũ nát kia.
Long Đầu Sơn Thần đã theo các thôn dân rời đi, chỉ để lại một gian miếu sơn thần lụi bại.
Đi xuống thôn trang từ miếu sơn thần, dù thi cốt đã được dân chúng chôn cất từ lâu, nhưng nhìn những đám cỏ khô thấm đẫm máu, những vết đao búa phòng tai họa, Diệp Tử Cao vẫn cảm thấy rợn người, da đầu tê dại khi nhớ lại vụ án bóng đen giết người xảy ra vào cuối thu năm ngoái.
“Chưởng, chưởng quỹ, chúng ta thật sự muốn vào cái hang núi kia sao?” Diệp Tử Cao có chút không tình nguyện, nghe Dư Sinh nói, những bóng đen giết người kia đều từ trong sơn động đó mà ra.
“Đúng, sao, sợ rồi à?” Dư Sinh dẫn đường ở phía trước hỏi.
Trong tay hắn xách theo cá ướp muối, trên lưng cá ướp muối có một khách sạn thu nhỏ. Dư Sinh phát hiện dùng cá ướp muối làm vũ khí vẫn rất tiện tay.
“Ta sợ cái gì.” Diệp Tử Cao mạnh miệng nói, hắn liếc nhìn Phú Nan, “Là Phú Nan sợ.”
“Nói bậy, ta lúc nào sợ!” Phú Nan đang nghiêm túc đi đường ngẩng đầu lên, phẫn nộ nói.
“Đúng đấy, với trí thông minh của Phú Nan, hắn biết sợ hãi là gì?” Dư Sinh nói, dừng bước, “Cẩn thận, bóng của chúng ta có quỷ!”
“Cái gì?!” Phú Nan và Diệp Tử Cao cúi đầu xuống, bất chấp tất cả vung đao chém lên bóng của mình.
“Ha ha, còn bảo không sợ.” Dư Sinh cười khoái trá.
Chưa dứt tiếng cười, thành chủ đã đá một cú vào mông hắn, “Rảnh rỗi sinh nông nổi, mau đi đường đi.”
Vừa rồi nàng cũng bị dọa cho giật mình.
Trong đám người và động vật này, đoán chừng chỉ có ba người không sợ, một là Dư Sinh, hai là cẩu tử và từ khuyển.
Tiểu Bạch Hồ cẩn thận đi theo sau lưng thành chủ, toàn thân đề phòng, sẵn sàng trốn vào bụi cỏ nếu thấy tình hình không ổn.
Dư Sinh đi ở phía trước, dẫn theo cẩu tử Cùng Kỳ không rời nửa bước, từ khuyển ở phía sau yểm trợ, bọn họ vượt mọi chông gai, theo ký ức đi đến sơn động trước khe núi.
Cửa hang vẫn kín mít như khi Dư Sinh che lại lúc rời đi vào mùa thu năm ngoái, hiển nhiên không có bóng đen nào chui ra ngoài.
Hắn thả lỏng trong lòng, bảo Diệp Tử Cao lùi lại một bước, co tay lại rồi vung ra một chiêu Ngư Long Bách Biến.
“Oanh”, đất đá phong bế cửa động nổ tung.
Bụi đất tan đi, một cửa hang đen ngòm, phả ra hơi lạnh xuất hiện trước mặt mọi người.
Dư Sinh quay đầu định gọi mọi người theo sát, mơ hồ nghe thấy có người hô: “Nhanh, cửa hang mở rồi, các huynh đệ, xông lên!”
Dư Sinh vội quay đầu lại, chỉ thấy trong bóng tối của cửa động có những vặn vẹo mơ hồ, dường như ẩn giấu thứ gì đó.
“Cẩn thận!” Dư Sinh tiến lên một bước, chưa kịp có động tác gì thì lại nghe thấy giọng nói kia quát lên: “Thằng đáng giết ngàn đao lại quay lại rồi, lần này còn mang theo một con chó xấu xí, các huynh đệ, mau chạy đi thôi!”