Làng Truyện Chữ
  • Thể Loại
    • Làm Giàu
    • Hiện Đại
    • Cổ Đại
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Du Hí
    • Hệ Thống
    • Đô Thị
    • Ma Quái
    • Tiên Hiệp
    • Trinh Thám
    • Trùng Sinh
    • Kỳ Ảo
    • Góc Nhìn Nữ
    • Góc Nhìn Nam
    • Truyện Ngắn
    • Truyện Dài
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Vô Địch Lưu
    • Xem Thêm
  • Hoàn Thành
  • Truyện Mới
  • BXH
Đăng nhập Đăng ký
  • Thể Loại
    • Làm Giàu
    • Hiện Đại
    • Cổ Đại
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Du Hí
    • Hệ Thống
    • Đô Thị
    • Ma Quái
    • Tiên Hiệp
    • Trinh Thám
    • Trùng Sinh
    • Kỳ Ảo
    • Góc Nhìn Nữ
    • Góc Nhìn Nam
    • Truyện Ngắn
    • Truyện Dài
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Vô Địch Lưu
    • Xem Thêm
  • Hoàn Thành
  • Truyện Mới
  • BXH
  • BTV Đề Cử
  • Ngôn Tình
  • Tu Chân
Đăng nhập Đăng ký
Trước
Sau

Chương 672 Đẹp thỏ tiên

  1. Trang chủ
  2. [Bản dịch] Khách Điếm Có Yêu Khí
  3. Chương 672 Đẹp thỏ tiên
Trước
Sau

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Shopee Promotion

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.

Chương 672 Đẹp thỏ tiên

Chương 672: Đẹp tựa thỏ tiên

Phú Nan thâm tình nhìn cô nương đang đứng ở cửa, ánh mắt không rời, khiến Dư Sinh đưa tay dâng thỏ lên cũng bị hắn xem nhẹ.

Trong khoảnh khắc, thời gian như ngừng trệ, không gian cách biệt, tất cả mọi người dường như bị ném vào một thế giới khác. Nơi đây, cảnh tượng này, chỉ còn lại Phú Nan và cô nương.

Và cả tiếng tim đập của hắn, Phú Nan chưa từng nghe rõ ràng đến thế.

Phú Nan thậm chí quên cả hô hấp, như người chìm trong nước, liều mạng vùng vẫy tìm không khí, nhưng vẫn cảm thấy nghẹt thở.

Dư Sinh kịp thời phát giác ra sự khác thường của Phú Nan, theo ánh mắt hắn nhìn về phía cô nương ở cổng, lập tức hiểu ra.

Hắn cảm thấy Phú Nan lúc này cần chút âm nhạc để phụ trợ, thế là cất giọng hát: “Từ khi tại khách sạn gặp ngươi, vừa vặn…”

“Câm miệng!” Đám người đồng thanh quát, kể cả cô nương đang đứng ở cửa.

Lão ăn mày bịt tai lại, thấy Dư Sinh im bặt, liền nói: “Dư chưởng quỹ, tha mạng cho lão đi, ngươi hát thực sự là muốn lấy mạng người.”

“Hứ, đó là ngươi chưa nghe thấy ai hát còn khó nghe hơn.” Dư Sinh ngừng hát, không vui nói với lão ăn mày, “Khó nghe hơn thì phải Cẩm Y Vệ ấy.”

“Các ngươi cũng xấp xỉ nhau thôi.” Diệp Tử Cao buông tay khỏi tai, thở dài một hơi, “Ngươi nhìn kìa, con thỏ bị ngươi dọa ngất rồi kìa.”

Dư Sinh cúi đầu nhìn lại, quả nhiên thấy con thỏ rừng trong tay Phú Nan đã không còn giãy giụa nữa.

“Tiểu Bạch Hồ đâu?” Cô nương ở cổng hỏi, đồng thời ánh mắt nhìn thẳng vào Phú Nan, giận dữ nói: “Sĩ khả sát bất khả nhục, mau thả con thỏ ra.”

Cô nương này mặc toàn đồ trắng, dung mạo tú lệ, thân hình cân đối, tóc búi song nha, trên búi tóc còn cài hai cục bông trắng xù, nhìn thoáng qua cứ ngỡ là tai thỏ.

Nàng có khí chất cao lãnh, đứng ở cổng đón gió, dải lụa trên y phục và vài sợi tóc khẽ bay, quả là một mỹ nhân tư sắc thượng thừa.

Diệp Tử Cao có Hắc Nữu bên cạnh, không tiện biểu lộ sắc tâm, còn Phú Nan thì hoàn toàn bị cô nương mê hoặc, đến mức giai nhân quát lớn cũng không nghe thấy.

“Có nghe không đấy, mau thả nàng ra.” Cô nương thấy Phú Nan thờ ơ, mày nhíu lại, hùng hổ tiến về phía Phú Nan.

Tay nàng cũng không rảnh rỗi, tiện tay ném một vật gì đó.

“Ngươi làm gì đấy, ném trúng người thì sao, không trúng người thì trúng hoa cỏ thì sao…” Dư Sinh thấy Phú Nan vẫn còn ngẩn người, sợ hắn bị ném trúng, liền đưa tay bắt lấy.

Hắn vừa trách cứ được nửa câu, tay đã cảm thấy không đúng, cúi đầu nhìn thì thấy trong tay mình lại là một cọng cỏ, nhất thời cạn lời.

Phú Nan lúc này mới hoàn hồn, đẩy Dư Sinh ra, “Không được đường đột giai nhân,” hắn đưa con thỏ trong tay tới, “Cô nương, ngươi tìm cái này à?”

Cô nương ghét bỏ liếc Phú Nan một cái, “Không được xách tai nàng,” dứt lời, cẩn thận từng li từng tí nhận lấy con thỏ, ôm vào lòng.

“Dạ, dạ.” Phú Nan bị cô nương liếc mắt một cái mà hồn bay phách lạc, sau đó thốt ra một câu khiến hắn hối hận cả đời: “Cô nương, ngươi cũng thích ăn thỏ à?”

Câu nói này tựa như giọt nước tràn ly, hay là vết nứt nhỏ trên đê vỡ, trong chốc lát lũ quét ập đến.

Cô nương dựng ngược mày liễu, “Thỏ đáng yêu như vậy, sao ngươi lại ăn thịt thỏ! Ngươi còn có lương tâm không, lương tâm của ngươi bị chó tha rồi à!”

“Uông uông,” cẩu tử bên cạnh tỏ vẻ bất mãn, dựa vào cái gì động một chút là nói lương tâm bị chó tha, lương tâm bại hoại của người không thể đổ lên đầu chó bọn nó được chứ?

Cẩu tử vừa dứt lời, thân thể cô nương rõ ràng run lên một chút, nhưng nộ khí vẫn thao thao bất tuyệt tuôn ra, khiến Phú Nan hoàn toàn ngây người, Dư Sinh cũng lặng lẽ lùi lại mấy bước.

“Các ngươi đừng ức hiếp thỏ quá đáng, thỏ gấp lên còn cắn người đấy!” Cô nương tiếp tục nói: “Các ngươi bắt thỏ thì thôi đi, sao còn bắt cả một ổ?”

“Vừa mới đầy tháng đã bị các ngươi bắt, công thỏ bị các ngươi bắt, giờ nàng đang mang thai thỏ con, các ngươi thế mà còn bắt nàng.”

Cô nương tức đến nỗi lời nói chẳng đầu chẳng cuối, “Thỏ còn không ăn cỏ gần hang, các ngươi có còn nhân tính không?”

“Có.” Phú Nan ngơ ngác trả lời, thấy cô nương trừng mắt càng to, vội vàng lắc đầu đổi giọng, “Không, không có.”

“Hắc,” Thảo Nhi nghe vậy không đồng ý, “Ăn thỏ thì sao chứ, thỏ ăn cỏ có nghĩ đến cỏ lớn nhỏ không, cỏ nhỏ chẳng phải cũng khó thoát khỏi vận rủi bị ngoạm mất hay sao?”

“Thỏ không ăn cỏ gần hang, nhưng ăn cỏ gần hang nhà khác mà.” Thảo Nhi đứng trên ghế nói, lúc trước nàng suýt nữa bị ăn sạch.

Cô nương bị Thảo Nhi quấy rầy một hồi, nộ khí tiêu bớt, “Cỏ, cỏ với thỏ khác nhau, thỏ ăn cỏ là đạo lý hiển nhiên.”

“Người ăn thỏ cũng là đạo lý hiển nhiên, ta thề sống chết bảo vệ quyền lực ăn thịt thỏ.” Thảo Nhi giơ tay hô.

“Đi đi, ngươi có phải người đâu, một cọng cỏ như ngươi nói linh tinh gì đấy.” Dư Sinh kéo nàng ngồi xuống.

Hắn giờ đã hiểu rõ, cô nương này cũng là thỏ, hiện tại đến tận cửa đòi công đạo cho thỏ đây mà.

“Thỏ tinh?” Dư Sinh hỏi.

“Ta nói nhân tinh ngươi chịu không?” Cô nương ngữ khí không tốt, “Ta là đệ nhất mỹ thỏ tiên dưới trần gian, ngươi gọi ta Thỏ gia cũng được.”

Cô nương ngày thường hay bênh vực kẻ yếu cho thỏ, dần dà, nàng có danh xưng này trong giới thỏ, mà cô nương cũng lấy đó làm vinh dự.

“Khụ khụ, vẫn là gọi Thỏ tiên đi.” Dư Sinh nói, cái tên Thỏ gia này nghe có chút không được tự nhiên, “Chắc chắn có hiểu lầm gì đó, chúng ta…”

Dư Sinh nói, thấy Thỏ tiên há to miệng, dường như có điều muốn nói, thế là dừng lại, “Ngươi nói đi.”

“Thỏ tiên không phải tên đầy đủ.” Thỏ tiên dứt lời lại có chút xấu hổ, khoát tay áo, “Thôi được rồi, tạm thời gọi vậy đi.”

Nàng dứt lời, nhìn sang bàn dài đang làm sủi cảo, nuốt nước miếng một cái.

Dư Sinh khẽ giật mình, rồi lập tức hiểu ra dụng ý của con thỏ, hắn liếc nhìn con thỏ, thầm nghĩ thỏ tinh cũng tự luyến đến vậy sao?

Hắn tiếp tục nói: “Thỏ ở khách sạn chúng ta từ trước đến nay chỉ ăn thỏ lớn, không ăn thỏ nhỏ, chúng ta sẽ nuôi lớn rồi mới ăn, những con vừa đầy tháng kia chắc chắn không phải chúng ta bắt.”

“Không phải các ngươi bắt?” Thỏ tiên hỏi một câu, rồi ngữ khí cao vút lên, “Dù sao cũng là người của các ngươi bắt, ta hỏi các ngươi, có heo có dê, sao các ngươi còn muốn ăn thỏ?”

“Câu này hay đấy.” Thảo Nhi nhảy xuống ghế, “Ta cũng luôn muốn hỏi, sao thỏ các ngươi lại không thể ăn thịt, cứ phải ăn cỏ, cỏ đáng yêu như vậy mà.”

Thỏ tiên bị hỏi khó.

Lão ăn mày thò đầu vào, “Theo ta thấy, muốn ăn gì thì ăn nấy, đó là quyền lợi của chúng sinh, phàm là kẻ nào muốn tước đoạt quyền ăn uống của người khác, đều không phải đồ tốt.”

“Đúng.”

Dư Sinh gật đầu, dư quang thoáng thấy lão ăn mày đang cười ám muội, lập tức hiểu ra, “Ha ha, lão ăn mày thối tha, ngươi đang mắng ai không phải thứ gì đấy, coi chừng ta thả cẩu tử cắn ngươi.”

Lão ăn mày bị phát hiện chỉ cây dâu mà mắng cây hòe vội vàng chuồn mất.

“Vậy các ngươi cũng không thể ngày nào cũng ăn.” Bị Thảo Nhi trừng mắt, con thỏ cuối cùng ngượng ngùng thỏa hiệp, “Thỏ còn không ăn cỏ gần hang đâu.”

“Chúng ta mỗi ngày chỉ nướng một con thôi.” Dư Sinh chỉ vào tấm biển.

Hắn thấy Phú Nan hồn vía lên mây, lại nói: “Ngươi có thể ngày nào cũng đến giám sát, đến lúc đó chúng ta mỗi ngày miễn phí cho ngươi một bàn rau xanh.”

“Ha ha, bằng…” Thảo Nhi không vui.

“Lát nữa cho ngươi cái móng heo gặm.” Dư Sinh một câu bịt miệng nàng lại.

“Vậy, vậy cũng được thôi, nhưng mà thỏ con…” Thỏ tiên lại hỏi.

Dư Sinh vẫy tay gọi Diệp Tử Cao, “Đem Tiểu Bạch Hồ gọi vào đây, rốt cuộc ai đã bắt thỏ con.”

Trước
Sau

Bình luận cho Chương 672 Đẹp thỏ tiên

Theo dõi
Đăng nhập
Thông báo của
Xin hãy đăng nhập để bình luận
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Tìm Nâng Cao
BTV Đề Cử
bia-khach-diem-co-yeu-khi
[Bản dịch] Khách Điếm Có Yêu Khí
Chương cuối (một) 30/05/2025
Chương cuối (hai) 30/05/2025
Bìa
Thục Sơn Trấn Thế Địa Tiên (Dịch)
Chương 371 31/08/2025
Chương 370 31/08/2025
bìa
Vạn Cốt Yêu Tổ (Dịch)
Chương 584 Chung Chương Mục Lục 26/10/2025
Chương 583 Mục Lục 26/10/2025
bia-chu-the-chi-ac
Chư Thế Chi Ác (Bản dịch)
Chương 107 Mới gặp Ngụy ngàn lam 30/04/2025
Chương 106 Kịp thời ngừng hao 30/04/2025
bia-van-co-de-nhat-tong
Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản dịch)
Chương 2008 Mùi vị quen thuộc 30/04/2025
Chương 2007 Truyền kỳ không hổ là truyền kỳ! 30/04/2025
Theo Năm
  • 2025
Tags:
[Bản dịch] Khách Điếm Có Yêu Khí, Cơ Trí, Hài Hước, Hệ Thống, Huyền Huyễn
MENU THỂ LOẠI
Action Adventure BTV Đề Cử Chư Thiên Vạn Giới Cơ Trí Cổ Hiệp Cổ Đại Drama Du Hí Dã Sử Dị Giới Gia Đấu Góc Nhìn Nam Góc Nhìn Nữ Hiện Đại Huyền Huyễn Hài Hước Hệ Thống Kiếm Hiệp Kỳ Ảo Linh Dị Mạt Thế Ngôn Tình Ngược Văn Ngọt Sủng Nhẹ Nhàng Nữ Cường Quân Sự Sủng Tiên Hiệp Truyện Nam Tu Chân Tu Tiên Vô Hạn Vô Sỉ Xuyên Không Xuyên Nhanh Xuyên Sách Điềm Đạm Điền Văn Đô Thị
  • Trang Chủ
  • Nạp Tiền

@2025 - Làng Truyện Chữ - Bảo Lưu Mọi Quyền

Đăng nhập

Quên mật khẩu?

← Quay lạiLàng Truyện Chữ

Đăng ký

Đăng ký trên trang web này.

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lạiLàng Truyện Chữ

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên người dùng hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lạiLàng Truyện Chữ

Chương Khoá

Bạn phải đăng nhập để xem.

wpDiscuz