Chương 644 lĩnh tiền
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 644 lĩnh tiền
Chương 644: Lĩnh Tiền
“Cá nướng đổi?” Ánh mắt Dư Sinh dừng trên hai con mèo yêu, “Dư Thời Vũ có biết chuyện này không?”
“Khụ khụ,” Tiểu cô nương đang ăn cá bị sặc, nếu chuyện này đến tai Dư Thời Vũ thì nàng khó tránh khỏi bị lột da mất.
Mèo trắng thì rất bình tĩnh, dù sao không phải nó bán mèo đi, hơn nữa nó vẫn là mèo, muốn ăn cá kho chỉ cần bán chút thân là được.
“Ở khách sạn ta ăn không được, bản miêu vào thành ăn một bữa cá thì sao?” Tiểu cô nương ngửa đầu, ngạo kiều nhìn Dư Sinh.
“Ngươi mà dám mách minh chủ, coi chừng, coi chừng…”
Tiểu cô nương giơ nắm đấm lên, “Coi chừng” mãi mà chẳng nghĩ ra mình đánh lại hắn, bèn hung tợn ném miếng cá vào miệng, nuốt một hơi, “Ta từ nay về sau ngày nào cũng ăn cá, ăn sạch sành sanh!”
“Ngươi giỏi lắm.” Dư Sinh giơ ngón tay cái lên, dù sao hắn cũng là Thiếu chủ Đông Hoang Vương, người mà thiên hạ đều phải thần phục, bị các nàng ăn một con cá, chẳng khác nào mất đi một thần dân.
Đánh cờ tướng mà mất một quân tốt còn tiếc hùi hụi, Dư Sinh đương nhiên không vui lòng, hắn bèn uy hϊế͙p͙: “Ngươi mà còn dám ăn cá, ta sẽ mách Dư Thời Vũ.”
“Ngươi dám mách minh chủ, ta liền ăn cá!” Tiểu cô nương chẳng sợ uy hϊế͙p͙.
“Ngươi còn dám ăn cá, ta sẽ mách Dư Thời Vũ.” Dư Sinh lại uy hϊế͙p͙, tiểu cô nương không hề nao núng đáp lại, Dư Sinh lại lặp lại lời uy hϊế͙p͙.
Cứ thế lặp đi lặp lại bốn, năm lần, đến nỗi mèo trắng nghe cũng thấy phiền, Dư Sinh phẫn nộ thở dài, “Được rồi, chúng ta mỗi người nhường một bước, ngươi từ nay về sau không ăn cá nữa, ta sẽ không mách Dư Thời Vũ.”
“Một lời đã định.” Tiểu cô nương nghe Dư Sinh thỏa hiệp, không cần nghĩ ngợi đáp ứng ngay.
“Ai đổi ý người đó là chuột!” Dư Sinh không quên thêm một câu, tiểu cô nương cũng gật đầu.
Đến khi Dư Sinh gỡ bỏ vẻ phẫn nộ ngụy trang, lộ ra nụ cười đắc ý thì tiểu cô nương mới cảm thấy bất ổn.
Nàng thuật lại lời Dư Sinh một lần, cúi đầu nhìn mèo trắng, “Vậy là từ nay về sau ta không được ăn cá nữa rồi?”
Mèo trắng không ngẩng đầu, lặng lẽ dùng móng vuốt kéo đĩa cá trước mặt tiểu cô nương đi.
Đối với mèo mà nói, lời thề khác có thể vi phạm, duy chỉ có lời thề “biến thành chuột” là không thể, nếu không đó chính là sỉ nhục, ở mèo thành, đây là tội bị khai trừ khỏi mèo tịch.
“Ha ha, đầu óc ta càng ngày càng thông minh.” Dư Sinh đắc ý, vừa định tự khen mình vài câu thì bỗng nhiên một đám người xông tới, lôi kéo Dư Sinh rời khỏi quán ăn.
“Ê, các ngươi làm gì vậy?” Dư Sinh lảo đảo mấy bước mới đứng vững, thấy đám người này kéo nhau đến quảng trường chỗ tượng đá thành chủ.
Nơi này cách quảng trường không xa, Dư Sinh đứng trên bậc thềm sát đường nhìn về phía quảng trường, phía dưới tượng đá thành chủ chật ních người, ồn ào náo nhiệt.
Không để ý đến hai con mèo yêu ở quán ăn nữa, Dư Sinh đi theo đám người vào quảng trường, thấy Vu Viện ngồi ngay ngắn trên đài cao dưới tượng đá thành chủ, hai bên là một loạt Vu Chúc đứng nghiêm trang.
Mặc kệ phía dưới đài chen chúc không chịu nổi, đám Vu Chúc trên đài không nói một lời, Dư Sinh hiếu kỳ, giữ một hán tử phía trước lại, “Huynh đệ, chúng ta tụ tập ở đây làm gì vậy?”
Hán tử quay đầu, “Huynh đệ, ta cũng không biết, thấy mọi người đổ xô về đây nên ta cũng theo tới.”
Nói xong, hán tử không quên phàn nàn với Dư Sinh, “Ta còn tưởng có cái gì ngon hoặc đại sự xảy ra chứ,” dù vậy, hắn vẫn không nỡ rời đi.
Hắn cùng Dư Sinh nghiên cứu thảo luận nửa ngày cũng không đoán ra đám Vu Chúc này đang làm trò gì, thế là lôi kéo đại nương phía trước lại hỏi.
Đại nương này mặt mày nghiêm túc, nhìn chằm chằm lên đài cao, chắc hẳn biết chút gì đó.
Bị làm phiền, đại nương quay đầu liếc hai người, nghe câu hỏi của bọn hắn xong, vẫn nghiêm trang nhìn lên đài cao, miệng nhỏ giọng nói: “Ta cũng không biết, có điều ta khác các ngươi.”
“Khác chỗ nào?” Dư Sinh và hán tử không hiểu.
“Ta là người ta thuê đến bằng tiền.” Đại nương có chút đắc ý, “Chỉ cần đứng ở đây hai canh giờ là có mười văn tiền.”
“Thuê bằng tiền! Lạ à nha, còn có việc tốt này nữa?” Hán tử ngẩn người, đây là lần đầu nghe nói, hắn ân cần tới gần đại nương, “Ai phát tiền vậy, ta đứng ở đây có tiền không?”
Đại nương hơi chần chờ, người kia chỉ nói bảo họ đến đứng một lúc, sau đó đến chỗ hắn lĩnh tiền, còn lại thì nàng không biết, có điều mọi người cùng đứng, chắc cũng lĩnh được tiền thôi.
“Hay là lát nữa các ngươi theo ta đi lĩnh tiền?” Đại nương là người nhiệt tìn, không muốn ăn một mình.
“Được thôi.” Dư Sinh và hán tử đồng thanh đáp ứng.
Dư Sinh lúc này đã đoán được bảy tám phần, không thể không nói, đứng trong đội ngũ khiến Dư Sinh sinh ra một cảm giác quen thuộc, tựa như về nhà vậy.
“Vậy các ngươi phải chuyên nghiệp một chút.” Đại nương thấy hai người đứng không nghiêm chỉnh, bèn làm mẫu cho họ, “Muốn lấy tiền của người ta thì phải siêng năng làm việc, cái này gọi là chuyên nghiệp.”
“Vâng, vâng, đại nương dạy phải.” Dư Sinh đẩy hán tử một cái, bảo hắn đứng thẳng lên.
Thấy trên quảng trường tụ tập nhiều người như vậy, lại có không ít bách tính hiếu kỳ vây tới, còn có người hỏi Dư Sinh chuyện gì đang xảy ra.
Dư Sinh biết gì nói nấy, bảo họ đứng ở đây hai canh giờ là có tiền, đến lúc đó đi theo hắn đi lĩnh tiền.
Người phía sau nghe xong thấy có chuyện tốt như vậy, lập tức đứng thẳng người, cũng tốt bụng truyền tin ra phía sau.
Một truyền mười, mười truyền trăm, chỉ chốc lát sau phía sau Dư Sinh toàn là người đứng thẳng tắp, không ai nói chuyện, đều chờ lĩnh tiền.
Dư Sinh đoán chừng đám người tìm người đến lừa gạt cũng là lần đầu làm việc này, chắc không chuyên nghiệp lắm, bọn hắn có cơ h·ội đục nước béo cò.
Lại chờ chừng nửa khắc đồng hồ, quảng trường đã chật ních người, lúc này đám Vu Chúc trên đài mới có động tác, một Vu Chúc bước lên, hạ tay xuống, “Yên tĩnh, yên tĩnh một chút.”
Người ở dưới đài không hề nhúc nhích, bất đắc dĩ, một Vu Chúc đốt một đồ v·ật trên đài cao, chỉ nghe “Phanh” một tiếng, bay lên không trung, nổ tung dưới đám mây đen.
“Ồ, pháo hoa.” Dư Sinh nói, đoán chừng là do Thạch Kinh Thiên của Thí Thần Giả Liên Minh bán cho Vu Viện khi rời đi.
Quảng trường nhất thời im lặng, dưới ánh mắt chăm chú của bách tính, Vu Chúc đứng trên đài cao, tay phải che ngực, “Thiên Đế luôn ở bên ta!”
Các tín đồ vây quanh phía trước khom lưng, hô ứng theo nghi thức tương tự, “Thiên Đế luôn ở bên ta.”
Vu Chúc hài lòng gật đầu, câu nói thứ hai liền vang như sấm dậy, “Dương Châu, đã đến thời khắc sinh tử tồn vong nguy cấp!”
Dưới đài lập tức xì xào bàn tán, Vu Chúc tiếp tục nói: “Mấy ngày nay có bao nhiêu người chạy nạn vào Dương Châu thành, chắc hẳn mọi người đều biết, thậm chí có rất nhiều người bất chấp mưa lớn mà đến.”
“Vì sao, vì sao họ phải rời bỏ quê hương?” Vu Chúc trang nghiêm nhìn đám người, người ở dưới đài không đáp, khiến Vu Chúc mất mặt, chỉ có thể tự đáp: “Bởi vì thây khô.”
“Thây khô là gì?” Lần này Vu Chúc không cần bách tính dưới đài đáp, dưới đài lại có người hô ứng: “Là xác chết.”
Vu Chúc trừng người kia một cái, chỉ vào chiếc lồng được che bằng vải đen, tấm vải đen rơi xuống, “Đây chính là thây khô!”
Khi tấm màn sân khấu hạ xuống, đồ v·ật trong lồng co rút con ngươi, rồi trở nên điên cuồng, “Phanh” đập vào lồng, bị đẩy trở lại vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục đập vào.
Mọi người dưới đài kinh hô, đồ v·ật trong lồng chỉ có hình người, trên mặt, trên thân treo đầy th·ịt thối, không tìm thấy một khối th·ịt hoàn chỉnh, xương cốt lộ rõ, tròng mắt toàn màu trắng.
Hắn gào thét, há to miệng, răng không phải răng người, giống răng cá ăn th·ịt, phía trên còn dính mủ.
Hắn không biết đau đớn, sức mạnh vô cùng lớn, chiếc lồng nặng nề lắc lư, móng tay sắc nhọn cào vào song sắt, phát ra tiếng chi chi nha nha, khiến bách tính sợ hãi cùng nhau lùi về sau.