Chương 484 tiểu biểu tạp
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 484 tiểu biểu tạp
Chương 484: Tiểu biểu tạp
“Cái gì cơ?” Thanh dì ngơ ngác, không hiểu ra sao.
Cái này là cái gì với cái gì? Nàng đâu phải nam nhân, đi đoạt nữ nhân làm gì chứ?
Thấy Dư Sinh cười đầy ám muội, Tiểu dì lập tức nhớ ra. Hóa ra tiểu tử này nghe Họa Tiên nói nàng thích nữ nhân.
Về phần ai tung tin, Thanh dì cũng đoán được.
Thảo nào Vương dì vừa thấy Họa Tiên đã vội vàng chuồn mất. Lúc trước còn bảo nàng đuổi hai người đi, nàng cũng làm y như vậy.
Dư Sinh vẫn còn nháy mắt ra hiệu, Thanh dì bèn nói: “Ta đoạt người trong lòng của ngươi làm gì? Ta thích tỷ muội cơ.”
Nàng hờ hững liếc Dư Sinh, khóe môi khẽ nhếch lên: “Hôm nào ta dẫn tỷ muội của ta ra cho ngươi xem mặt.”
Dư Sinh cứng đờ, nụ cười trên môi tắt ngấm. Cái con “tiểu biểu tạp” này là ai vậy?
Thật ra Tiểu dì đang mường tượng dáng vẻ Dư Sinh giả gái sẽ thế nào. Càng nghĩ càng thấy mong chờ.
“Dẫn ra đi, dẫn ra đi!” Họa Tiên cũng tò mò muốn gặp: “Nhớ nói với nàng, cấm cướp cô nương của ta đấy!”
“Yên tâm đi, ai thèm cướp cô nương của ngươi.” Thanh dì liếc xéo: “Đâu phải khuynh quốc khuynh thành gì cho cam.”
“Nàng đúng là khuynh quốc khuynh thành đó, bảo dễ nhìn hơn ngươi cũng chẳng ngoa.” Thanh dì vừa dứt lời, Họa Tiên đã vội phản bác.
Hắn còn chưa kịp đặt chén trà xuống, ánh mắt nhìn Thanh dì lộ vẻ chắc chắn.
“Xinh đẹp hơn mẹ ta á?” Dư Sinh bất thình lình hỏi.
“Đương nhiên là hơn… Không bằng Đông Hoang Vương, nhưng đứng thứ hai thì vẫn có thể.” Họa Tiên nói xong mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn oán hận liếc Dư Sinh. Cái tên hỗn tiểu tử này, nếu không phải hắn nhanh trí thì đã sập bẫy rồi.
“Thứ hai á?” Dư Sinh khinh thường. Hắn không tin có ai xinh đẹp hơn Tiểu dì của hắn.
Con ngươi hắn đảo một vòng: “Tiểu dì ta còn xinh đẹp hơn cả Đông Hoang Vương ấy chứ. Cô nương kia của ngươi xếp thứ ba may ra còn được.”
“Khụ khụ…” Họa Tiên bị sặc nước bọt, Thanh dì cũng suýt chút nữa thì trẹo cả eo. Trong lòng nàng thầm nghĩ, “Đâu phải ta nói đâu!”
Dư Sinh đắc ý nhìn bọn họ, cảm thấy đã đòi lại công bằng cho Tiểu dì.
“Ngươi… ngươi điên rồi!” Họa Tiên giơ ngón tay cái lên. Tiểu tử này chơi chiêu hiểm, hắn thật không biết đường nào mà cãi.
Nếu lời này là do hắn nói ra, chắc Họa Tiên đã phải bỏ xứ mà đi rồi.
“Thôi được, ta cũng không tranh cãi với các ngươi. Dư minh chủ sắp đến rồi, đến lúc đó gặp mặt sẽ rõ ai đẹp hơn ai.” Họa Tiên xua tay.
“Dù sao ai dám đẹp hơn Tiểu dì, chính là đẹp hơn mẹ ta. Đến lúc đó ta sẽ mách mẹ ta.” Dư Sinh ngẩng đầu lên.
“Ngươi… ngươi…” Họa Tiên chỉ vào Dư Sinh: “Ngươi đúng là vương thượng thân nhi tử và ân huệ tử mà!”
Họa Tiên thở dài một tiếng, đứng dậy cáo từ, định đi ra ngoài theo hướng Vịnh Lâu Bát.
Hắn rẽ về phía bên trái. “Sai hướng rồi.” Thanh dì nhắc nhở.
Họa Tiên vội quay lại, rẽ về phía bên phải.
“Lại sai.” Dư Sinh nhắc nhở.
Họa Tiên quay lại liếc hắn một cái, rồi quay người đi về hướng nam, vòng quanh bên trong mà rời đi.
Dư Sinh quay đầu lại, lúc này mới thấy Tiểu dì đang nhìn hắn từ trên xuống dưới, ánh mắt lộ vẻ tinh nghịch.
Dư Sinh vội lùi lại một bước: “Ngươi muốn làm gì?”
“Không… không có gì.” Tiểu dì thu lại ánh mắt, nghiêm trang đáp.
Nàng bỗng cảm thấy, nếu Dư Sinh ăn mặc thành nữ tử, dù không đến mức khuynh quốc khuynh thành, nhưng ít ra cũng vừa mắt.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Tiểu dì nhìn Dư Sinh lại trở nên kỳ lạ, khiến Dư Sinh vội vàng bỏ chạy.
“Hừ, ngươi trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của ta đâu.” Tiểu dì nắm chặt tay. Nàng có khối cách để Dư Sinh khuất phục.
…
Không biết đã đi bao lâu, tiểu yêu quái đi theo Hải hòa thượng đến một khu rừng.
Cây cối ở đây phần lớn có lá to bản. Vào mùa đông tàn úa, khu rừng trông có vẻ tiêu điều, khiến người ta không dám tùy tiện bước vào.
“Sao vẫn chưa tới Dương Châu? Ngươi bảo gần lắm mà? Chúng ta đi ba ngày ba đêm rồi đấy.” Tiểu yêu quái dừng bước.
“Yên tâm đi, nghe ta thì không sai đâu. Ngay phía trước, cách đây không xa thôi.” Hải hòa thượng vỗ ngực đảm bảo.
Tiểu yêu quái lại tin hắn. Đang định theo Hải hòa thượng vào rừng, thì một trận gió lạnh thổi ra, mơ hồ còn có tiếng khóc.
Tiểu yêu quái sợ hãi, không dám bước tiếp: “Lỡ bên trong có yêu quái hung tàn thì sao?”
“Ngươi ngốc à? Chúng ta cũng là yêu quái mà. Yêu quái hung tàn thì có gì đáng sợ?” Hải hòa thượng nói.
“À, cũng đúng.” Tiểu yêu quái chợt tỉnh ngộ. Lúc Hải hòa thượng định bước vào rừng, nó lại hỏi: “Vậy nếu có người thì sao?”
“Nếu có người thì bắt về làm nô lệ, đem bán lấy tiền.” Hải hòa thượng đáp.
“Đúng ha!” Tiểu yêu quái nghe có thể kiếm tiền, liền dẫn theo oa oa đi vào.
Vừa vào rừng, tiếng khóc càng thêm rõ ràng, loáng thoáng còn có tiếng mắng chửi.
Hai yêu quái nhìn nhau, nhanh chóng rón rén tiến về phía phát ra âm thanh.
Khi đến gần, Hải hòa thượng định thò đầu ra xem xét tình hình, thì tiểu yêu quái đột nhiên ngăn lại, chỉ lên trên đầu.
Hải hòa thượng ngẩng đầu, thấy trên cành cây có một đống lá khô héo. Bên dưới đống lá, một cái đuôi màu vàng đang thò ra.
Nếu không có tiểu yêu quái nhắc nhở, Hải hòa thượng đã không biết có một con yêu quái đang ẩn nấp ở đây.
Hải hòa thượng và tiểu yêu quái liếc nhau. Hải hòa thượng nhảy lên, túm lấy cái đuôi nhỏ xíu của con yêu quái, giật mạnh một cái. “Soạt” một tiếng, hắn lôi nó xuống.
“Tiếng gì vậy?” Bên ngoài vọng vào tiếng hỏi dò, đồng thời có tiếng bước chân tiến lại gần.