Làng Truyện Chữ
  • Thể Loại
    • Làm Giàu
    • Hiện Đại
    • Cổ Đại
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Du Hí
    • Hệ Thống
    • Đô Thị
    • Ma Quái
    • Tiên Hiệp
    • Trinh Thám
    • Trùng Sinh
    • Kỳ Ảo
    • Góc Nhìn Nữ
    • Góc Nhìn Nam
    • Truyện Ngắn
    • Truyện Dài
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Vô Địch Lưu
    • Xem Thêm
  • Hoàn Thành
  • Truyện Mới
  • BXH
Đăng nhập Đăng ký
  • Thể Loại
    • Làm Giàu
    • Hiện Đại
    • Cổ Đại
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Du Hí
    • Hệ Thống
    • Đô Thị
    • Ma Quái
    • Tiên Hiệp
    • Trinh Thám
    • Trùng Sinh
    • Kỳ Ảo
    • Góc Nhìn Nữ
    • Góc Nhìn Nam
    • Truyện Ngắn
    • Truyện Dài
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Vô Địch Lưu
    • Xem Thêm
  • Hoàn Thành
  • Truyện Mới
  • BXH
  • BTV Đề Cử
  • Ngôn Tình
  • Tu Chân
Đăng nhập Đăng ký
Trước
Sau

Chương 47 diệp công

  1. Trang chủ
  2. [Bản dịch] Khách Điếm Có Yêu Khí
  3. Chương 47 diệp công
Trước
Sau

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Shopee Promotion

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.

Chương 47 diệp công

Chương 47: Diệp Công

Tuy không có hệ thống buff thêm, món sữa đậu nành của Dư Sinh vẫn khiến khách nhân mắt sáng lên, cảm thấy khá mới mẻ.

Nhưng so với một thứ khác thì lại kém xa.

Hắn vừa ra khỏi bếp sau thì thấy Thảo Nhi đang dùng bánh rót thang chấm đường trắng, rồi một hơi nhét vào miệng, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.

Tiểu hòa thượng còn tham hơn, bưng đĩa nhỏ ɭϊếʍƈ một lượt, hạnh phúc nói với lão tăng: “Sư phụ, đây là cái gì vậy? Ngọt quá!”

Lão tăng an tĩnh thưởng thức sữa đậu nành, nghe vậy liền nhướng mày: “Chắc là đường mạch nha?”

“Đường mạch nha?” Gã thương nhân vân du bốn phương nhìn mấy hạt tròn trong đĩa, “Nếu bán ở Cô Tô thành thì kiếm được bộn tiền đấy.”

Gã quay sang hỏi Dư Sinh: “Chưởng quỹ, thứ đường này từ đâu mà có vậy?”

“Tự làm.” Dư Sinh nói ngay, “Tuyệt đối không phải đồ ăn bên ngoài.”

Thương nhân vân du bốn phương giơ ngón tay ra: “Ta trả giá rất cao đấy.”

“Không bán.” Dư Sinh quả quyết, nhưng trong lòng lại đau xót khi nhìn thoáng qua đống tiền.

Về sau, bốn gã hán tử đang nghỉ ngơi mới phát hiện ra linh lực trong rượu, lúc ấy lập tức cảm thấy rượu Diễm Mộc không hề đắt.

Lúc này lại nghe Dư Sinh nói vậy, một gã hán tử lên tiếng: “Ta thấy rồi, chưởng quỹ đúng là cao nhân xem tiền như rác.”

“Ha ha.” Dư Sinh cười trừ, trong lòng thầm nghĩ nếu không phải bán đường trắng xong rời khỏi đây phải trả gấp đôi điểm công đức, thì ta đã sớm giàu nứt đố đổ vách rồi.

Cơ hội làm giàu ngay trước mắt, thương nhân vân du bốn phương sao chịu bỏ qua.

Ăn cơm xong, Phú Nan và bốn gã hán tử đều về phòng nghỉ ngơi, chỉ có thương nhân vân du bốn phương vẫn quấn lấy Dư Sinh không thôi, thấy hắn khó lay chuyển, gã mới thở dài trở về phòng.

Võ sư bảo vệ bọn họ cũng đi theo về, lúc đứng dậy, hắn quan sát cái bàn trống bày biện sữa đậu nành, bánh rót thang, rồi quay đầu liếc nhìn Dư Sinh một cái.

Hắn vừa lên lầu thì nữ quỷ cũng muốn đi theo, nhưng bị Dư Sinh gọi lại: “Ngươi đừng hù hắn ch·ết.”

Nữ quỷ ngập ngừng: “Nhưng mà…”

Dư Sinh chỉ vào quầy hàng: “Ngồi xuống, ở lại nói chuyện một lát.”

Hắn quay đầu lại, thấy Thảo Nhi kỳ quái nhìn mình: “Ngươi nói chuyện với ai đấy?” Thảo Nhi hỏi.

Dư Sinh chỉ ra sau lưng Thảo Nhi: “Có con quỷ, ta đang nói chuyện với nó đấy.”

Thảo Nhi quay đầu nhìn, nữ quỷ đang đi tới, chỉ là Thảo Nhi không nhìn thấy: “À.” Nàng hờ hững đáp một tiếng rồi quay đầu lại.

Đến lượt Dư Sinh kinh ngạc: “Ngươi không sợ à?”

Thảo Nhi nhướng mày: “Có gì mà phải sợ?”

“Ta đang nói là quỷ, không phải tiểu hòa thượng.” Dư Sinh nói.

Cùng lúc đó, lão tăng vẫn nhắm mắt tụng kinh, còn tiểu hòa thượng thì đang nằm sấp trên mặt bàn sau lưng nàng, gà gật buồn ngủ.

“Nữ quỷ thì có gì ghê, ta còn là yêu quái đây này.” Thảo Nhi khinh thường nói.

“Yêu quái?” Dư Sinh thấy Bạch Cao Hưng đang thu dọn bát đũa mà chẳng hề để ý, hắn chỉ vào eo mình: “Yêu quái gì mà lùn tịt thế kia?”

“A ~” Thảo Nhi đứng phắt dậy: “Ta cắn ch·ết ngươi!”

Tiểu hòa thượng bị đánh thức, hoảng sợ nhìn Thảo Nhi: “Sư phụ, nàng quả nhiên cắn người!”

Bạch Cao Hưng bưng chén đũa vào bếp, sau khi ra ngoài thì vươn vai ngáp dài: “Chưởng quỹ, khách càng ngày càng đông, có lẽ ta phải thuê thêm người làm việc vặt rồi?”

“Cũng phải, còn phải thuê thêm người thu ngân nữa.” Dư Sinh huých tay vào Thảo Nhi: “Sao, ngươi có ứng viên nào thích hợp không?”

“Ta, ta…” Bỗng có một giọng nói lạ vang lên.

Giọng nói từ ngoài cửa truyền đến, nhưng nhìn ra thì lại chẳng thấy ai, Dư Sinh giật mình: “Ai, ai đang nói chuyện đấy?”

“Ta, ta.” Giọng nói vẫn từ ngoài cửa vọng vào.

Dư Sinh dụi mắt, trong lòng thầm nghĩ lẽ nào trên đời này còn có loại quỷ mà hắn không nhìn thấy?

Đang nghi hoặc thì Dư Sinh thấy trên bậc thềm ngoài cửa run rẩy nhô lên một bàn tay, rồi một người chống tay vào cánh cửa đứng lên.

Hắn đứng trong bóng tối, trên người phảng phất treo đầy lông vũ, nhưng lại có đầu người, thân thể lắc lư trái phải, hệt như zombie đang đi đường.

“Mẹ kiếp.” Dư Sinh kéo Thảo Nhi lùi lại: “Trên đời này còn có thứ này nữa à?”

Bát Đấu bỗng nhiên xuất hiện, thấy có người đứng không vững ở cổng thì đưa tay xách hắn vào khách sạn, đặt dưới ngọn đèn to như hạt đậu.

Hóa ra là người, chỉ là y phục trên người hắn bị xé rách tả tơi, miễn cưỡng che kín thân thể, mặt mũi bầm dập như đầu heo, đầu tóc rối bù bị nhổ mất một mảng.

Mặc bộ dạng này đứng trong bóng tối thì không hù người mới là lạ.

“Đúng là đồ nhát gan.” Thiên Sư thầm thở phào nhẹ nhõm, chế giễu Dư Sinh.

“Về sau chế giễu chưởng quỹ là trừ tiền công.” Dư Sinh vừa đi tới vừa nói, khiến Thiên Sư im bặt.

Dư Sinh bảo Bát Đấu cơm còn nóng trong nồi.

“Còn ta nữa, cho ta một phần với.” Người quần áo tả tơi nói.

“Ngươi là ai?” Dư Sinh dò xét hắn từ trên xuống dưới, đặc biệt chú ý đến hạ bộ của hắn: “Bị người ta cưỡng bức à?”

Người quần áo tả tơi mừng rỡ, vội che hạ bộ lại: “Ai bị cưỡng bức chứ, ngươi đừng có mà vu oan cho người trong sạch, từ trước đến giờ chỉ có ta cưỡng bức người khác thôi…”

Dư Sinh lùi lại một bước, ghê tởm nói: “Hóa ra là thằng biến thái thích khoe hàng, mà lại còn không có vốn liếng nữa chứ, đuổi đi, đuổi đi.”

“Đừng, đừng mà.” Người quần áo tả tơi khẩn cầu: “Ta bị, bị cướp. Chưởng quỹ xin thương xót, cho ta ở lại một đêm thôi.”

Dư Sinh đảo mắt nhìn hắn: “Bị cướp á? Giữa hoang sơn dã lĩnh thì cường đạo nào dám cư trú?”

Người quần áo tả tơi ấp úng: “Ta, ta bị yêu quái cướp.”

“Càng nói càng sai, yêu quái chỉ ăn thịt người thôi, cướp làm gì?” Dư Sinh vặn vẹo: “Yêu quái nào mà nghiệp dư thế?”

“Thật là yêu quái mà.” Người kia nói, chỉ là không biết vì sao, hắn không nói rõ lai lịch của yêu quái.

“Đuổi đi, đuổi đi.” Dư Sinh lại xua tay.

“Trên đường từ Cô Tô đến Dương Châu, quán trà dưới gốc cây hòe có yêu quái.” Người kia lập tức phun ra sự thật.

Bạch Cao Hưng và Dư Sinh khẽ giật mình. Bạch Cao Hưng chua chát nói: “Ồ, hóa ra là Ngũ Tiền Thiên Sư, ngươi vẫn còn sống cơ đấy.”

Người kia mừng rỡ nói: “Ngươi biết ta à? Đúng, đúng, ta là Ngũ Tiền Thiên Sư…”

Vốn là một Thiên Sư bắt yêu, Bạch Cao Hưng lấy danh Thiên Sư làm vinh, giờ gặp hắn thật sự dám nhận, hắn tức giận quát: “Ngươi còn dám nhận cơ đấy!”

“Đừng dọa hắn.” Dư Sinh đẩy Bạch Cao Hưng ra, nhìn chằm chằm người kia nói: “Ngươi có tiền đồ đấy, rất hợp khẩu vị của ta.”

Người kia lùi lại một bước: “Ngươi làm gì? Ta cho ngươi biết, ta không thích kiểu đó đâu, ta thà ch·ết đói chứ cũng không để ngươi…”

“Cút, ông đây mới không thèm cái loại đầu heo như ngươi.” Dư Sinh ghê tởm nói.

Người kia thở phào nhẹ nhõm, hắn nhìn thấy Bát Đấu bưng bát cơm: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt, cái kia, chưởng quỹ, bởi vì cái gọi là tứ hải giai huynh đệ…”

“Muốn ăn cơm thì có tiền không?”

Người kia lắc đầu.

“Không có tiền mà còn muốn ăn cơm, ngươi coi ta là thằng ngốc à?”

“Sinh ca, chúng ta cũng có trả tiền đâu.” Tiểu hòa thượng mơ màng nói.

Dư Sinh im lặng.

Người kia thận trọng nói: “Các ngươi không phải muốn thuê người làm việc vặt à? Ta có thể làm để trừ tiền cơm.”

Dư Sinh lúc này mới lùi lại một bước: “Cũng được.”

Dư Sinh vào bếp bưng đồ ăn ra, người kia che mông ngồi ở một góc khuất: “Tiểu nhị, cho một vò rượu.”

Cơn giận của Bạch Cao Hưng vẫn chưa nguôi, nghe vậy thì cười khẩy một tiếng: “Được thôi.”

Hắn quay người ra quầy lấy cho người kia một vò, sợ Dư Sinh ra thì lại tranh thủ rót cho người kia một bát.

Người kia nâng bát lên uống một hơi, mắt sáng lên: “Ừm, đây là rượu Diễm Mộc? Rượu Diễm Mộc cực phẩm của Đường Đình Sơn cũng không hơn cái này.”

“Thật không, dễ uống thì uống thêm chén nữa đi.” Bạch Cao Hưng lại rót cho hắn một bát.

Trước
Sau

Bình luận cho Chương 47 diệp công

Theo dõi
Đăng nhập
Thông báo của
Xin hãy đăng nhập để bình luận
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Tìm Nâng Cao
BTV Đề Cử
bia-lan-kha-ky-duyen
[Dịch] Lạn Kha Kỳ Duyên
Chương 1075 30/05/2025
Chương 1074 30/05/2025
bia-tran-van-truong-sinh
[Dịch] Trận Vấn Trường Sinh
Chương 1084 Hiệp thiên tử (2) 28/05/2025
Chương 1084 Hiệp thiên tử (1) 28/05/2025
bia-van-co-de-nhat-tong
Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản dịch)
Chương 2008 Mùi vị quen thuộc 30/04/2025
Chương 2007 Truyền kỳ không hổ là truyền kỳ! 30/04/2025
ta-mo-phong-con-duong-truong-sinh-phan-no-dich-o-tac
Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ
Chương 40: Cơ duyên được kỳ công 18/08/2025
Chương 39: Bài học đầu tiên 18/08/2025
bia-vo-dich-thien-menh
Vô Địch Thiên Mệnh (Bản dịch)
Chương 376 Có khả năng cùng tiến lên! (2) 30/04/2025
Chương 376 Có khả năng cùng tiến lên! (1) 30/04/2025
Theo Năm
  • 2025
Tags:
[Bản dịch] Khách Điếm Có Yêu Khí, Cơ Trí, Hài Hước, Hệ Thống, Huyền Huyễn
MENU THỂ LOẠI
Action Adventure BTV Đề Cử Chư Thiên Vạn Giới Cơ Trí Cổ Hiệp Cổ Đại Drama Du Hí Dã Sử Dị Giới Gia Đấu Góc Nhìn Nam Góc Nhìn Nữ Hiện Đại Huyền Huyễn Hài Hước Hệ Thống Kiếm Hiệp Kỳ Ảo Linh Dị Mạt Thế Ngôn Tình Ngược Văn Ngọt Sủng Nhẹ Nhàng Nữ Cường Quân Sự Sủng Tiên Hiệp Truyện Nam Tu Chân Tu Tiên Vô Hạn Vô Sỉ Xuyên Không Xuyên Nhanh Xuyên Sách Điềm Đạm Điền Văn Đô Thị
  • Trang Chủ
  • Nạp Tiền

@2025 - Làng Truyện Chữ - Bảo Lưu Mọi Quyền

Đăng nhập

Quên mật khẩu?

← Quay lạiLàng Truyện Chữ

Đăng ký

Đăng ký trên trang web này.

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lạiLàng Truyện Chữ

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên người dùng hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lạiLàng Truyện Chữ

Chương Khoá

Bạn phải đăng nhập để xem.

wpDiscuz