Chương 447 giới tiền
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 447 giới tiền
Chương 447: Giới tiền
Bị cắt ngang lời, lão giả thấy Dư Sinh hỏi gấp thì ngẩn người một hồi mới đáp: “Hồi bẩm đại nhân, người kia tên là Ngân Trá.”
“Cái gì đồ chơi?” Dư Sinh ngây người.
Đặt tên gì không đặt, lại đặt là Ngân Trá, “Cha mẹ hắn có thù với hắn chắc?”
Lão giả mình đầy máu me, nhìn Dư Sinh không biết đáp lại thế nào.
“Lúc này cũng đừng ngắt lời.” Thanh dì thúc giục.
Lão giả nhắc đến truyền thuyết có liên quan rất lớn đến mục đích chuyến đi này của bọn họ. Đế đừng cũng đã nói, cự nhân đào ra vật gì đó trong động rồi mới rời đi.
Lão giả lúc này mới tiếp tục: “Cuối cùng chỉ có Mộc Trá mình đầy máu me trở về, cả người hắn còn bị dọa sợ hãi.”
Thấy Mộc Trá máu me be bét khắp người, các thôn dân cũng hoảng sợ, vội vàng hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì. Mộc Trá chỉ gọi có quỷ, có quỷ.
Lúc ấy Thao Thiết đã rời đi 3 ngày. Nghe Mộc Trá nói vậy, dân chúng liền chạy hết ra khỏi sơn động.
“Chúng ta đem Mộc Trá cũng mang ra ngoài, rồi chắn sơn động lại.” Lão giả nói.
Mộc Trá được đưa về làng, trong trạng thái nửa điên nửa dại kể cho thôn dân rằng bọn họ đã đi sâu vào trong sơn động khoảng 1 ngày đường.
Về sau không biết vì sao, tay, cánh tay và trên mặt họ chậm rãi xuất hiện vết thương. Ban đầu, ba người còn tưởng rằng do va chạm.
Nhưng vết thương càng lúc càng lớn, bắt đầu xuất hiện những vết đao vừa sâu vừa dài. Ba người cảm thấy không ổn, hoảng loạn lên, không quay đầu lại mà bỏ chạy.
Nhưng đã quá muộn, Kim Trá và Ngân Trá cuối cùng chảy máu đến chết, chỉ có Mộc Trá chạy nhanh nhất nên giữ lại được mấy hơi thở trở về cửa hang.
Vô duyên vô cớ trên người nổi vết đao, các trưởng lão trong thôn đổ cho nguyền rủa và yêu nghiệt quấy phá.
Còn Mộc Trá, vì bị thương quá nặng nên cuối cùng vẫn không qua khỏi.
Các trưởng lão trong thôn cho rằng mọi chuyện dừng lại như vậy, qua vài ngày cũng không thấy dị thường nên dần dần quên đi.
Nhưng 5 ngày sau, một thanh niên từng khiêng Mộc Trá ra khỏi sơn động xuất hiện vết đao trên người, khiến các trưởng lão cảnh giác.
Họ còn chưa tìm ra nguồn gốc vết đao thì một thanh niên khác cũng xuất hiện triệu chứng tương tự.
Hai người này rất nhanh không qua khỏi. Đến lúc này, dân làng vẫn chưa phát hiện ra bóng người đã chết đang quấy phá, mà vẫn cho rằng họ bị nguyền rủa.
Tiếp đó, bốn người đồng thời xuất hiện vết đao. Các trưởng lão quyết định cách ly những người này, nhưng vẫn không có tác dụng.
Cũng chính vào lúc này, một đứa bé tận mắt nhìn thấy bóng dáng quỷ dị phát bệnh, cuối cùng khiến các thôn dân nhận ra là bóng người đang giết người.
Chỉ là lúc này đã muộn, từ một thành hai, hai thành bốn, những cái bóng này không cần ẩn núp nữa, chúng đã sống trong bóng tối của ngôi làng.
Tính đến hôm qua, gần một nửa số bóng của dân làng bắt đầu vặn vẹo.
Tối hôm qua, dân làng vừa diễn tuồng trước miếu sơn thần, hiến tế thịt chó và cá để cầu nguyện. Sáng nay, toàn bộ bóng người trong làng bộc phát, tạo thành cảnh tượng thê thảm trước mắt.
Nghe lão nhân kể xong, Thanh dì trầm tư.
“Lúc đầu đi ra chỉ có một hình bóng, nhưng sau khi thôn phệ linh hồn, nó sẽ phân liệt.” Dư Sinh buột miệng nói.
Thanh dì liếc hắn một cái, kỳ quái sao Dư Sinh lại thông minh trong chuyện này, không cần nghĩ ngợi đã nói ra.
Dư Sinh cười đắc ý với Tiểu dì, trong lòng tự nhủ, dưới sự oanh tạc của phim ảnh ở kiếp trước, hắn chưa ăn thịt heo thì cũng đã thấy heo chạy rồi.
“Đại gia ngươi ăn thịt heo chạy rồi à?” Hệ thống uốn nắn Dư Sinh trong suy nghĩ, vẫn không quên móc mỉa một câu, “Nó có vị gì?”
“Ách,” Dư Sinh lập tức nhận ra sai lầm, vội vàng sửa lại trong đầu, “Chưa thấy heo chạy thì cũng đã ăn thịt heo.”
Câu này chắc không sai, chưa thấy heo chạy thì có nhiều, nhưng chưa ăn thịt heo thì ít, trừ phi…
Hệ thống lại cắt ngang Dư Sinh: “Vẫn không đúng, rõ ràng là chưa ăn thịt heo, cũng đã gặp heo chạy, xuất từ «Hồng Lâu Mộng» hồi 16.”
“Hây a.” Dư Sinh kinh ngạc, không ngờ hệ thống này lại có học vấn như vậy.
Có điều, “Chắc chắn là lão Tào viết sai.” Dư Sinh tự cho là đúng nói, hắn không tin các vị trong phủ đại quan lại từng thấy heo chạy.
Khinh bỉ Dư Sinh ngụy biện xong, hệ thống không để ý đến Dư Sinh nữa. Dư Sinh cũng bị một trận âm thanh quấy nhiễu mà quay về thần.
Nhìn theo tiếng kêu, Dư Sinh thấy bóng người dưới mặt đất, góc tường, đống cỏ, đống củi đang mượn bóng tối trùng điệp mà dựa sát vào bọn họ.
“Bọn chúng muốn đuổi cùng giết tận nha.” Sơn Thần đi một vòng trên nóc nhà, thấy bóng người của các phòng sắp trùng điệp với nhau thì vội lui trở về.
Đám người còn chưa tìm ra biện pháp thì Thanh dì chỉ về phía bắc: “Mau nhìn chỗ đó!”
Một thôn dân thoi thóp vì bị Dư Sinh sơ hở đã đi ra từ một gian phòng. Phía sau bóng của hắn, một đống bóng vặn vẹo đang tụ tập.
Khi bóng tụ tập càng lúc càng nhiều, thôn dân đi lại khó khăn bỗng bước đi thông thuận hơn, tiếp theo là không khác gì người thường, rồi bước đi như bay.
Nhìn lại phía sau hắn, bóng càng tụ càng nhiều, phình trướng kịch liệt, lớn hơn bóng bình thường không chỉ gấp trăm lần.
Đoàn bóng này đang vặn vẹo, nhúc nhích, tựa như một đống giòi bọ đang gặm nhấm thi thể, khiến Dư Sinh có chút buồn nôn.
“Đây, đây là…” Dư Sinh kéo Thanh dì về phía sau, không đành lòng nhưng vẫn phải đề phòng nhìn thôn dân.
“Có vật gì đó đang chỉ huy đông đảo bóng người…” Thanh dì tỉnh táo phân tích, ngẩng đầu lên thì thấy Dư Sinh đã xông ra ngoài.
“Mặc kệ nó, diệt trước rồi tính.” Dư Sinh chớp mắt đã đến trước mặt thôn dân, chuẩn bị kéo hắn ra chỗ khác để bóng lộ ra dưới ánh mặt trời.
Ai ngờ thân thể thôn dân không nhúc nhích, trong lúc Dư Sinh giật mình, hắn giơ tay lên giữ chặt Dư Sinh, khiến hắn vội vàng không kịp chuẩn bị mà ngã xuống đất.
Mấy bóng người đã thấy sự lợi hại của Dư Sinh, không hề có ý định tiến vào bóng của hắn mà vẫn chui vào bóng của thôn dân.
Dư Sinh dính đầy máu đứng lên, thấy cánh tay thôn dân mang theo tiếng gió vút, một quyền đánh tới.
“Thật sự cho rằng ngươi lợi hại lắm à?” Cánh tay Dư Sinh làm ngư du, trong chớp nhoáng nắm đấm hướng về phía trước, va vào nắm đấm của thôn dân.
“Phanh” một tiếng, thôn dân bay ra ngoài, đâm xuyên bức tường, tiếp đó toàn bộ nóc nhà sụp xuống, bụi đất tung mù mịt.
Dư Sinh thổi thổi tay, quay đầu đắc ý khoát tay với Thanh dì, một quyền vừa rồi thế nhưng Thao Thiết móng vuốt cũng đỡ được.
“Mau nhìn sau lưng.” Thanh dì nhắc nhở. Dư Sinh nhìn lại, thôn dân mình đầy bụi đất đã đến trước mặt, mà bóng dưới thân càng lớn hơn.
Dư Sinh né được cú đá của hắn, quay người đấm vào ngực hắn. “Cách cách” một tiếng, Dư Sinh nghe thấy âm thanh xương vỡ vụn.
Thôn dân lại ngã bay ra ngoài, rất nhanh lại đứng lên, lần nữa tiến về phía Dư Sinh.
“Đây là cái gì, cương thi?” Dư Sinh hơi cau mày, nhặt một con dao phay chém về phía cổ thôn dân.
Một đao kia lưu loát vô cùng. Khi Dư Sinh lách người qua, đầu và thân thể thôn dân tách rời, rơi xuống không xa.
Ai ngờ đối phương vẫn không bỏ qua, thi thể không đầu nhặt đầu thi thể bên cạnh đặt lên cổ, quay người lại đánh về phía Dư Sinh.
Một đầu nữ nhân trên thân thể nam nhân, đánh ra quyền cũng yếu ớt, khiến Dư Sinh rất dễ dàng tránh thoát.
Lúc này Thanh dì ở trên nóc nhà nhắc nhở: “Là bóng người đang thao túng thân thể, nghĩ trăm phương ngàn kế hủy diệt nó.”
Yêu vật này đã có thể mượn bóng người làm bị thương người, tự nhiên cũng có thể sử dụng bóng người điều khiển người, mà những bóng người này tụ lại càng trở nên lợi hại hơn.
Dư Sinh nghe Thanh dì phân phó thì lập tức có chủ ý, một chân đạp về phía bóng của thôn dân, để hai bóng người trùng điệp.
Lập tức không chỉ bóng người bốc khói trắng, thôn dân cũng run rẩy thân thể, đau đớn kêu la, bỏ chạy.
Dư Sinh ở phía sau đuổi theo không bỏ: “Đừng chạy, xem ta có giẫm chết ngươi không.”
Bốc khói còn có chút công đức đấy, đây chẳng phải là nằm không cũng có tiền, là mộng tưởng cả đời của Dư Sinh, sao chịu để bọn chúng chạy đi.
Thôn dân chạy càng nhanh, trên đường đi qua bóng tối còn có bóng người tụ tới, giúp thôn dân chạy nhanh hơn.
Một đường giẫm, một đường chạy, khói trắng không ngừng bốc lên. Cuối cùng, bóng người kia thấy thực sự đánh không lại Dư Sinh thì thao túng thôn dân chạy về phía tây núi.
Dư Sinh cũng đuổi theo. Sơn Thần nhìn bóng lưng của hắn, thở dài: “Không hổ là dòng dõi vương thượng, đến cả cái bóng cũng quái dị…”
Thấy Thanh dì nhìn chằm chằm mình, Sơn Thần nịnh nọt cười một tiếng: “Khụ khụ, khắc tinh của quái vật.”
Thanh dì không để ý đến hắn: “Ngươi che chở những người dân này.” Nàng nhấc chân muốn đuổi theo.
“Đừng, ta bó tay với những cái bóng này.” Sơn Thần nói.
Trừ bỏ yêu vật trong bóng người thì rất đơn giản, chỉ cần vô ảnh tử là được, nhưng trên đời có ánh sáng thì có bóng tối.
Bóng người dưới mái nhà không còn vặn vẹo, nhưng ai biết có bóng người nào âm thầm ẩn núp, đợi Sơn Thần mang dân làng đi rồi sẽ xuất hiện, tiếp tục làm hại nhân gian.
“Ta không giúp được ngươi, ta giúp ngươi gọi hắn trở về nhé?” Thanh dì quan tâm Dư Sinh, muốn qua xem một chút.
“Ha ha, dĩ nhiên không phải.” Sơn Thần khoát tay, “Ý ta là ngài ở đây, đại nhân rất nhanh sẽ tự mình trở về.”
Vừa dứt lời, Dư Sinh đã chạy trở về. Hắn không yên lòng Tiểu dì, thấy thôn dân chui vào một khe núi thì quay lại.
“Cửa hang kia giấu trong khe núi.” Lão nhân run rẩy nói, thảm trạng lần này khiến ông ta sợ hãi.
Thanh dì gật đầu. Xem ra, đồ vật trong bóng người thấy đánh không lại Dư Sinh thì chạy về động.
Là Sơn Thần nơi đây, Long Nhân cũng không muốn dưới chân mình có yêu quái khó chơi như vậy: “Đã vậy, đại nhân không bằng thừa thắng xông lên, diệt bọn chúng một mẻ.”
“Đi à, ai biết trong động giấu bao nhiêu, ta không đi đâu.” Dư Sinh khoát tay.
Hắn cũng không yên lòng mang Thanh dì đi vào, để nàng ở bên ngoài cũng không yên lòng, nhỡ bóng người giết trở lại thì sao.
“Chỉ cần ngươi trừ yêu quái, bộ áo giáp này là của ngươi, còn cho ngươi xây từ đường.” Sơn Thần vỗ nhẹ khôi giáp, hào phóng nói.
“Không đi.” Dư Sinh không hé răng.
“Vàng bạc này đáng giá không ít tiền đấy.” Sơn Thần nói, dù ở đại hoang tài nguyên khoáng sản phong phú, vàng bạc cũng là vật hiếm.
“Đừng nhắc tiền với ta, ta giới.” Dư Sinh hiên ngang lẫm liệt nói.
“Trong sơn động cũng có vàng, lúc Mộc Trá ra ngoài, trong túi có một hạt.” Lão nhân ngắt lời.
“Cái gì? !” Dư Sinh lập tức thấy hứng thú, thấy Sơn Thần nhìn mình, hắn ho khan một tiếng: “Cái kia, làm Đông Hoang Vương tương lai…”
Dù không biết khi nào mới được tiếp ban, cũng không biết có thể khiến lão nương chịu chết hay không, nhưng ít ra là trên danh nghĩa.
“Ta có trách nhiệm và nghĩa vụ giúp con dân đại hoang trừ hại.” Dư Sinh hiên ngang lẫm liệt, thuận tay vỗ vỗ khôi giáp của Sơn Thần.
Ý đồ trong đó không cần nói cũng biết.
“Được rồi, tìm chỗ an toàn, an trí các ngươi xong ta sẽ đi trừ hại.” Dư Sinh sốt ruột, nhưng phải an trí Tiểu dì thỏa đáng.
“Ta đi theo ngươi.” Thanh dì đứng dậy.
“Không được, không được.” Dư Sinh khoát tay, những bóng người này quái dị hung ác, ai biết bên trong có giấu thứ gì lợi hại hơn không.
Dư Sinh dám vào là vì lão tử anh hùng, ảnh hảo hán, bóng của hắn không sợ những bóng người kia quấy phá.
“Bóng trùng điệp chẳng phải được sao.” Thanh dì nói, vừa rồi bóng của Dư Sinh chạm vào bóng của thôn dân, lập tức khiến nó sợ hãi bỏ chạy.
Bóng trùng điệp? Ngược lại là một biện pháp, chẳng qua để bóng trùng điệp, người cũng phải trùng điệp, chẳng phải là…
“Đi, đi, chúng ta đi vào, Tiện Chim đưa bối nang cho ta, ở đây đợi chúng ta trở về.” Dư Sinh sớm đã ném chuyện an trí người khác ra sau đầu.
Dưới sự nhắc nhở của Sơn Thần, hắn mới nhớ ra phải chuyển dân làng đến thần từ, tiện thể xem xét một phen, xác nhận xung quanh không có bóng người.
An trí thỏa đáng xong thì đã buổi trưa, cống phẩm tế tự đêm qua vẫn còn, Sơn Thần nhiệt tình muốn mở tiệc chiêu đãi Dư Sinh một phen.
Nắm chặt vàng bạc trên khôi giáp, Dư Sinh quay đầu nhìn lại, thấy trên tế đàn bôi cẩu huyết, bày thịt chó và một chút cá.
“Gan lớn thật, dám ăn cá trước mặt bản vương, cẩn thận ta hấp ngươi.” Dư Sinh ɭϊếʍ m·ôi, nuốt nước miếng nói.
“Đại nhân thích hấp à?” Sơn Thần hiểu sai ý.
“Ừm, thêm gừng, tỏi…”, Dư Sinh gật đầu một nửa rồi lại lắc đầu, “Ai thích hấp, cả nhà ngươi thích hấp.”
“Nói cho ngươi, về sau thần từ của ta, không cho phép xuất hiện bất kỳ con cá nào.” Dư Sinh nói.
“Được rồi, không cần xây thần từ, trực tiếp đổi đại điện này, ngươi kia tượng thần tìm hai gian điện nhỏ bên cạnh ở tạm đi.” Dư Sinh nói.
Hắn về sau cũng là người có thần từ, có một tòa thì hai tòa cũng không xa.
“Tiền hương hỏa lưu ý từ quay vòng bên ngoài, cái khác nhớ kỹ cho ta.” Hắn không quên dặn dò Sơn Thần.
“Hắn sáng không uống thuốc à.” Thanh dì lôi Dư Sinh đi.
Vài ba câu từ cá nói đến từ đường, bàn đến vơ vét của cải, chỉ có Dư Sinh mới có thể nói những chuyện không liên quan đến nhau như vậy.
“Dư gia phép tắc, không cho phép ăn cá.” Thanh dì nói với Sơn Thần.
“Không cho phép ăn cá?” Sơn Thần mê hoặc, Đông Hoang Vương trước khi lên bờ sống bằng cá mà.
Thanh dì lười giải thích, ngược lại Dư Sinh lại xông lên: “Ta cảm thấy thần từ của ta lẻ loi một mình không tốt, nhớ kỹ đem Tiểu dì…”
Dư Sinh lại bị Thanh dì đá văng: “Đừng để ý đến hắn, đem cá xuống, ta nếm thử.”
Nàng ngược lại lâu rồi chưa ăn cá, ở cùng Dư Sinh lâu ngày cũng có chút không tốt.
Sơn Thần nhìn về phía Dư Sinh, đại nhân không thể ăn cá, không biết Tiểu dì của đại nhân có ăn được không.
“Nhanh đi hâm nóng.” Dư Sinh đuổi hắn, “Như vậy ta cũng có thể nếm thử vị cá.”
Sơn Thần lại cảm thấy lẫn lộn, hắn có chút theo không kịp mạch suy nghĩ của Dư Sinh: “Chẳng lẽ ta quá đần rồi?”
Dù sao Dư Sinh cũng bị Thanh dì mặt hơi đỏ bừng đạp đi.
Không hiểu rõ bọn họ, Sơn Thần để dân làng còn sống sót đến giúp thu dọn rượu thịt cúng tế.
Đợi ngồi xuống ăn cơm, Dư Sinh chỉ có thể ăn thịt chó, nhưng gắp một đũa lên lại buông xuống.
“Sao vậy, không hợp khẩu vị đại nhân à?” Sơn Thần ăn ngon lành hỏi.
“Không phải, chỉ là nghĩ đến đây là thịt chó, ta lại nghĩ đến chó của ta, vừa nghĩ tới cẩu tử, ta lại không nuốt xuống được.” Dư Sinh nói.
“Ha ha,” Sơn Thần gượng cười, “Đại nhân thật sự thích chó.”
“Không phải, chủ yếu là nó quá xấu.” Dư Sinh nói.
Nghĩ vậy, Dư Sinh cảm thấy có thời gian có thể đưa chó tử đến Khuyển Phong Thành, như vậy hấp biến pháp đoán chừng sẽ chết từ trong trứng nước.
Lập tức lại lắc đầu: “Không được, mẹ nó, cẩu tử bị người Khuyển Phong Thành khai trừ khỏi chó tịch.” Dư Sinh tức giận bất bình quẳng đũa.
“Cái gì?” Sơn Thần không biết Dư Sinh sao đột nhiên thốt ra một câu như vậy.
Dư Sinh không trả lời, chỉ thầm hạ quyết tâm, hôm nay ngươi đối cẩu tử hờ hững, sớm muộn cũng có một ngày cẩu tử khiến ngươi không với tới được.
“Không có gì, ăn cơm.” Thanh dì bên cạnh không cảm thấy kinh ngạc, suy nghĩ của Dư Sinh không phải người bình thường có thể theo kịp.