Chương 384 trứng luộc nước trà
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 384 trứng luộc nước trà
Chương 384: Trứng Luộc Nước Trà
Có lẽ do hôm qua chỉ ăn có hạt gạo, nên hôm nay Dư Sinh lanh lợi hẳn ra.
Nắm chặt lấy mắt cá chân không buông, Dư Sinh đẩy chân Thanh dì sang một bên, cúi người lấy bát giác, quế và các loại hương liệu dưới gầm bàn.
“Lấy mấy thứ này làm gì?” Dư Sinh ra vẻ ngây thơ hỏi.
“Không, không có gì.” Thanh dì lắc đầu, cảm thấy mình suy nghĩ nhiều.
Nhưng khi Dư Sinh vừa quay người, nàng thấy được vẻ giảo hoạt lóe lên trong đáy mắt hắn, Thanh dì lập tức tỉnh ngộ, bèn đạp cho hắn một phát vào mông.
“Ái da!” Dư Sinh ôm mông, quay đầu lại nhìn nàng, “Ngươi đá ta làm gì?”
Thanh dì trợn tròn mắt, đôi mắt trong veo như nước nhìn Dư Sinh, “Đá ngươi thì sao?”
“Ngươi học thói hư tật xấu.” Dư Sinh bất đắc dĩ quay người, lấy trứng gà đã luộc ra, thả vào nước lạnh.
“Cái này chẳng phải trứng gà luộc thôi sao? Ngươi mà cạo đầu đi thật thì có mà gặp họa.” Thanh dì hiểu rõ Dư Sinh, chuyện xách đầu đi gặp người khác là không thể nào.
“Kiên nhẫn chút đi, nóng vội thì ăn không được đậu hũ của cháu trai ta đâu, ta còn chưa làm xong mà.” Dư Sinh vừa nói vừa xả nước lạnh vào trứng gà.
Thanh dì cứ cảm thấy lời này của Dư Sinh có thâm ý gì đó, nhưng nghĩ mãi không ra, bèn nói: “Bây giờ cả thành bách tính đều thích ăn đậu hũ của cháu trai ta, nó cũng nổi danh lắm đấy.”
Ngay khi Dư Sinh đang xả nước vào trứng gà thì khựng lại một chút, rồi hỏi: “Nhiều người ăn đậu hũ của cháu trai ngươi như vậy, ngươi không ghen à?”
Lúc này Thanh dì mới hiểu ra cái gọi là “đậu hũ” của Dư Sinh là có ý gì, “Ta không ghen, ta uống xì dầu.” Nàng trợn mắt nói.
Dư Sinh luộc khá nhiều trứng gà, đợi nguội bớt thì bưng đến chỗ Thanh dì, “Giúp ta bóc vỏ trứng.”
Thành chủ buông vò rượu xuống, đưa tay giúp hắn, “Sao trong vòng một đêm, ngươi lại cao lớn như vậy rồi?” Thanh dì vừa nói vừa dùng tay khoa tay múa chân.
Vì nàng đang ngồi trên bàn, nên Dư Sinh đứng vẫn thấp hơn một chút, nhưng nếu đứng trên mặt đất thì không sai biệt lắm.
“Không biết nữa, chẳng lẽ do hôm qua ta tích đức làm việc thiện?” Dư Sinh ra vẻ hồ đồ, “Cũng có thể là do bị nửa cái mặt quỷ dọa cho lớn.”
Thanh dì bĩu môi, nếu cứ dọa một cái là lớn lên được, thì chắc Dư Sinh từ lúc chưa biết gì đã thành người khổng lồ che trời rồi.
Càng nghĩ, nàng càng cảm thấy là do huyết mạch của Dư Sinh, trước đó đã dần dần thức tỉnh, nên một đêm khiến thân thể hắn cao lớn đột ngột cũng không có gì lạ.
Trong lúc Thanh dì đang trầm tư, Dư Sinh thừa cơ chuyển chủ đề, “Tiểu dì, người xem, phạt cũng phạt rồi, để Chu Cửu Phượng thủ cửa thành, có phải là nhân tài không được trọng dụng không?”
Thành chủ nhàn nhạt liếc Dư Sinh một cái, “Ngươi muốn cầu xin cho nàng ta à?”
“Nàng bị phạt vì ta, ta đương nhiên phải quan tâm rồi.” Dư Sinh vừa nói vừa gõ “ba ba” vào trứng gà, “Hơn nữa, người ta cũng là tai bay vạ gió.”
“À, tai bay vạ gió? Ngươi vì nàng ta, mà trách Tiểu dì lừa ngươi à?” Thanh dì “bốp” một tiếng, bóp nát một quả trứng gà.
Dư Sinh nhìn một chút, trên vỏ trứng nứt ra những đường vân nhỏ chằng chịt, nhưng không bong ra, lát nữa luộc lên chắc chắn sẽ rất ngon.
“Không dám, không dám, Tiểu dì, người đừng ghen.” Dư Sinh quyết định vẫn là đội đầu đi gặp Chu Cửu Phượng thôi.
“Ngươi mới ăn dấm, cả nhà ngươi đều ăn dấm.” Thanh dì khẽ đá Dư Sinh một cái, rồi hỏi: “Thu của Chu Cửu Phượng không ít tiền à?”
“Ngươi sao… Ách!” Dư Sinh vội vàng ổn định tâm thần, “Sao ngươi có thể nghi ngờ nhân phẩm của cháu trai ngươi chứ? Ta là loại người lấy tiền giúp người làm việc à?”
“Ngươi nói xem?” Thanh dì trừng mắt nhìn Dư Sinh, quả trứng gà trong tay lại “bốp” một tiếng, nát bét.
“Ha ha, thì… vẫn là thu một chút, không nhiều, chỉ hai xâu thôi.” Dư Sinh nhanh chóng khai thật.
“Hai xâu?” Cũng hợp với khẩu vị của Dư Sinh đấy, “Vậy ngươi lỗ to rồi, nàng ta mà được phục chức, lương bổng sẽ gấp mười lần bây giờ đấy.”
“Gấp mười là bao nhiêu?” Dư Sinh hỏi, tuy là chỉ huy sứ Trấn Quỷ Ti, nhưng hắn không rành lắm về lương bổng của Cẩm Y Vệ.
Về phần lương bổng của Trấn Quỷ Ti, từ khi Thanh dì đưa cho Phú Nan, thì Dư Sinh đã bị Thanh dì tịch thu luôn rồi.
“Không nhiều, cũng chỉ năm mươi xâu thôi.” Thanh dì hững hờ nói.
“Mẹ kiếp, biết thế đòi nhiều hơn.” Dư Sinh hối hận không thôi.
“À, không đúng rồi.” Hắn chợt tỉnh ngộ, “Một thằng lính gác cửa thành mà bổng lộc nhiều vậy sao?”
“Thống lĩnh thủ cửa thành, bổng lộc năm xâu còn nhiều?”
“Cũng không nhiều, nhưng tiền công của ta còn chưa tới năm xâu, ta dù sao cũng là cháu trai của thành chủ, đường đường là chỉ huy sứ Trấn Quỷ Ti.” Dư Sinh bất bình nói.
Thanh dì đưa tay sờ đầu Dư Sinh, “Được rồi, sau này Tiểu dì trăm năm quy tiên, đừng nói tiền của phủ thành chủ, cả tòa Dương Châu thành này đều là của ngươi.”
Dư Sinh mặt không cảm xúc nhìn nàng, lừa ai chứ, ta là kiếm tiên cao quý, tiền của ta bị nàng kế thừa thì có.
“Đúng rồi, đưa tiền hối lộ của Chu Cửu Phượng cho ta, ta giúp ngươi hoàn thành chuyện này.” Thanh dì chìa tay ra.
Dư Sinh biết không tránh khỏi, bất đắc dĩ đưa tay vào ngực lấy tiền, lấy ra hai xâu rồi đưa cho Thanh dì.
“Không đúng.” Thanh dì không thu tay lại, nàng thấy Dư Sinh lục lọi trong ngực một hồi, lập tức cảm thấy có gì đó mờ ám, “Còn tiền nữa.”
“Ha ha, ta chuẩn bị cho ngươi chút bất ngờ.” Dư Sinh vớ lấy hai quả trứng gà, vội vàng chạy ra ngoài, tìm chút rau quả mềm mại, nhỏ nhắn mà đẹp mắt.
Khi trở về, hắn không dám ngẩng đầu nhìn Thanh dì, Dư Sinh vùi đầu đem mấy chiếc lá đã chọn nhúng chút nước, dán lên trứng gà, tìm băng gạc gói kỹ lại.
Sau đó, hắn bỏ những quả trứng gà bị Thanh dì bóp nát vào nồi, thêm nước rồi bỏ bát giác, quế, hoa tiêu, gói lá trà và các loại gia vị vào.
Thanh dì cứ tưởng như vậy là xong, ai ngờ Dư Sinh lại ra ngoài xin một miếng mỡ heo, rồi ném vào nồi.
Khi luộc trứng trà, mỡ heo sẽ khiến trứng trà trở nên thơm ngon, béo ngậy hơn.
Thanh dì nhịn không được nói, “Đây là kiểu trứng gà luộc gì vậy?”
“Cái này gọi là trứng luộc nước trà, áp dụng hơn mười vị gia vị, tuy không phô trương, nhưng thuần hậu, ngon miệng mê người, thực sự là khiêm tốn, xa hoa mà có nội hàm.” Dư Sinh nói.
“Chỉ vậy thôi mà ngươi thu của Kiếm Bình Sinh một trăm xâu?” Thanh dì nói.
“Ngươi không hiểu đâu, một trăm xâu trứng luộc nước trà, ăn không chỉ ngon, mà còn là biểu tượng của sự giàu có, người nghèo căn bản không ăn nổi.” Dư Sinh nói một cách trịnh trọng.
“Xạo ke.” Thanh dì trợn mắt, thằng nhóc này sắp đưa trứng luộc nước trà lên tận mây xanh rồi.
Sau đó, Thanh dì không thu lại sáu quan tiền kia, hai người ngồi nói chuyện phiếm, thời gian trôi nhanh mà không hay.
Dù cho Ti Vu đến đón Kiếm Bình Sinh, Thanh dì cũng không ra ngoài.
Ước chừng sau hai canh giờ, sắp tới giữa trưa, trứng luộc nước trà rốt cục cũng nấu xong.
Dư Sinh trước tiên lấy những quả trứng luộc nước trà dán rau quả ra, tháo băng gạc, bóc lá, bày trước mặt Thanh dì, “Thế nào, có chút bất ngờ không?”
Thanh dì nhìn thấy trên vỏ trứng màu nâu in hình chiếc lá màu trắng, trông rất đẹp mắt.
Một quả khác in hình chiếc lá hình trái tim màu nâu, Dư Sinh đưa cho Thanh dì, “Này, đây là tấm lòng của ta, tặng cho ngươi.”
“Điêu toa.” Thanh dì đá Dư Sinh một cái, nhưng vẫn nhận lấy quả trứng gà.
Nàng vuốt ve trong tay, xem xét kỹ lưỡng rồi hỏi Dư Sinh: “Cái này ăn ngon không?”
“Đồ không hiểu phong tình.” Dư Sinh lẩm bẩm một câu.
Hắn lấy một quả trứng luộc nước trà bị Thanh dì bóp nát, nhẹ nhàng bóc vỏ, để lộ ra lòng trắng trứng với những đường vân màu nâu chằng chịt, cùng với hương trà nồng đậm, vô cùng hấp dẫn.
Thanh dì đang mong chờ Dư Sinh đưa cho mình, thì hắn lại vờ trêu đùa rồi bỏ vào miệng, cắn nhẹ một miếng.
“Ta giúp ngươi nếm thử xem có ngon không.” Dư Sinh giải thích dưới ánh mắt trợn tròn của thành chủ, rồi đưa nửa quả trứng luộc nước trà còn lại cho Thanh dì.