Chương 372 mưu tài
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 372 mưu tài
Chương 372: Mưu Tài
Dương Châu, Vu Viện, trước mặt Ti Vu.
Đại Vu tên không ngừng hướng Ti Vu phàn nàn: “Đại nhân, cái thằng Dư Sinh kia quá tham tài, trăm phương ngàn kế đòi tiền.”
Đông Hoang Thần Vu là người đề xuất Liên Minh, đối với việc chiêu đãi các thành chủ vô cùng coi trọng, vì thế Vu Viện cố ý phái Vu tên đi giám sát.
Để mọi việc được thập toàn thập mỹ, Vu tên tận tâm tận lực, đưa ra rất nhiều ý kiến cải thiện Trích Tinh Lâu, nơi chiêu đãi các thành chủ.
Dư Sinh, chưởng quỹ mới của Trích Tinh Lâu, rất nghe lời Vu tên, chỉ cần Vu tên không hài lòng, Dư Sinh tuyệt đối bố trí và sửa đổi lại ngay.
Chỉ có một điều, bất kỳ thay đổi nào cũng phải có tiền mới được.
“Nhân lực, vật lực, cái nào mà không cần tiền?” Giọng điệu vô lại của Dư Sinh vẫn còn văng vẳng bên tai Vu tên.
Ti Vu hơi cau mày: “Tiểu tử này tham tài, chúng ta đã sớm biết, vì hội minh thuận lợi, ngươi cứ cho hắn đi.”
Vu tên ấm ức: “Đại nhân, không phải là không cho, một chậu hoa để hắn chuyển chỗ một chút, hắn cũng lấy tiền.”
“Ách,” Ti Vu và vị Thần Sĩ lớn tuổi đang ngồi bên cạnh khẽ giật mình, một lần nữa đánh giá mức độ tham tiền của Dư Sinh.
Vu tên vẫn tiếp tục phàn nàn: “Hiện tại hắn đã thu của chúng ta hơn 600 xâu tiền rồi.”
Nghe đến con số này, vị Thần Sĩ lớn tuổi giật mình, khóe mắt run lên: “Tiền của chúng ta đâu phải gió lớn thổi tới, có thể tiết kiệm thì cứ tiết kiệm.”
Vu tên càng thêm ấm ức, Thần Sĩ thì muốn tiết kiệm, còn Trích Tinh Lâu thì không trả tiền là không làm.
Ví dụ như cái chậu hoa kia, Trích Tinh Lâu cao, có vài vị thành chủ thích ra cửa sổ ngắm cảnh, cái chậu hoa lại chắn lối đi, Vu tên đề nghị chuyển đi một chút.
Dư Sinh không trả tiền là không dời, Vu tên cuối cùng chỉ có thể tự mình chuyển, mấy ngày liền chỉ chuyển mỗi chậu hoa, Vu tên cảm giác cái eo của mình sắp gãy đến nơi.
“Phủ thành chủ mặc kệ hắn làm loạn như vậy sao?” Ti Vu hỏi, Dương Châu thành chủ là chủ nhà, lẽ nào không coi trọng mặt mũi của mình?
“Không chỉ có hắn làm ẩu đâu,” vị Thần Sĩ lớn tuổi nhướng mày, “Phủ thành chủ vừa truyền tin đến, các thành chủ khi vào ở Trích Tinh Lâu, mọi chi phí đều phải tự trả.”
Lần này đại điện hoàn toàn im lặng, là chủ nhà mà phủ thành chủ lại không chủ động chiêu đãi khách nhân, việc này khiến cho Thần Vu và Vu Viện sẽ rất khó xử trong việc triệu tập hội minh.
“Phanh,” Ti Vu vỗ bàn một cái, phá vỡ sự im lặng của đại điện: “Khốn nạn, ta đã nói sao lúc trước hắn lại đồng ý sảng khoái như vậy, hóa ra là muốn làm ăn kiểu này.”
“Với tính tham tiền của thành chủ, chúng ta đáng lẽ phải nghĩ tới từ sớm rồi mới phải.” Vị Thần Sĩ lớn tuổi nói.
Tuy nhiên, lý do này cũng khiến bọn họ thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi ước định tổ chức hội minh thành chủ tại Dương Châu, bỗng nhiên xuất hiện một Dư Sinh khiến Hắc Thủy Thành phải cung kính, trở thành một biến số, khiến bọn họ luôn lo lắng.
Phủ thành chủ từ trước đến nay không ưa Vu Viện, ở các thành trì khác cũng vậy.
Hiện tại Đông Hoang Thần Vu chủ trì hội minh thành chủ, tuyển chọn minh chủ, thành chủ lại sảng khoái đồng ý tổ chức tại Dương Châu, quả là rất bất thường.
Bởi vậy Vu Viện luôn lo lắng, phủ thành chủ đồng ý sảng khoái như vậy, có lẽ có mờ ám gì đó.
Hiện tại xem ra, thành chủ có lẽ nghĩ không ngăn được Liên Minh, chi bằng nhân cơ hội này vớt chút tiền.
Tuy nhiên Ti Vu không dám khinh thường, hắn hỏi vị Thần Sĩ lớn tuổi: “Vẫn chưa tìm hiểu được tin tức gì từ Hắc Thủy Thành sao?”
“Ừm,” Thần Sĩ gật đầu: “Tiền thu không ít, nhưng bọn họ không nói vì sao lại cung kính với tiểu tử kia như vậy.”
“Tiểu tử kia chẳng lẽ là con riêng của Lôi Thần?” Ti Vu bỗng nhiên nói.
Mọi người khẽ giật mình: “Chắc không phải đâu,” Vu Chúc lớn tuổi cười: “Có điều thành chủ Hắc Thủy Thành ít ngày nữa sẽ đến Dương Châu, ngươi có thể hỏi hắn trước mặt.”
Ti Vu cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi, hắn thở dài, nói với Vu tên: “Những chỗ nhất định phải tiêu tiền thì cứ theo hắn, có thể không tốn thì đừng tốn, mang theo một Vu Chúc đi giúp ngươi.”
“Về phần chi phí chiêu đãi các thành chủ,” Ti Vu trầm ngâm một chút: “Ta vẫn nên xin chỉ thị Thần Vu đã.”
Vu tên chắp tay xác nhận rồi lui xuống, để lại Vu Chúc đầu lĩnh đứng bên cạnh, nơm nớp lo sợ.
Thời gian đã qua lâu so với kỳ hạn Ti Vu đưa ra, nhưng Vu Chúc đầu lĩnh vẫn không thể tìm được tóc dài quỷ.
Ti Vu nhấp một ngụm trà, nhìn Vu Chúc đầu lĩnh mồ hôi nhễ nhại, thở dài: “Được rồi, ta cũng không làm khó ngươi, ngươi cứ tiếp tục đi tìm đi.”
An Đậu Đỏ những ngày này ngoan ngoãn ở trong lồng, dù không phục quản giáo, nhưng đã thành thật hơn rất nhiều, giúp Vu Chúc đầu lĩnh có thêm thời gian.
“Dạ, dạ.” Vu Chúc đầu lĩnh nghe xong, cảm giác như vừa trải qua kiếp nạn.
Hắn kích động gật đầu lia lịa, khi lui ra ngoài qua khỏi cánh cửa, suýt nữa thì ngã nhào xuống đất.
“Ha ha,” nhìn dáng vẻ chật vật của hắn, Ti Vu mỉm cười.
Hiện tại chuyện của An Đậu Đỏ không còn gấp nữa, đợi Thần Vu đến, sẽ có biện pháp quản giáo nó.
…
Trành Quỷ xuất hiện tại phủ thành chủ, nó nhìn xung quanh một chút: “Gát?” Sao không thấy địch nhân đâu cả?
Dư Sinh lấy ra một tấm pháp thuật thẻ trắng: “Đừng có nhìn đông nhìn tây nữa, lại đây, làm một chút cái pháp thuật phun cây rong của ngươi đi.”
“Gát?” Trành Quỷ không hiểu nhìn hắn, đây là làm cái gì vậy?
“Bảo ngươi làm thì cứ làm đi.” Dư Sinh thúc giục, hắn tiêu hao điểm công đức, không sợ Trành Quỷ không nghe lời.
Trành Quỷ trợn mắt trừng một cái, cây rong trong chốc lát bắn ra, “Đốt, đốt”, một trái một phải lướt qua Dư Sinh, đâm vào tấm ván gỗ phía sau hắn.
“Bảo ngươi phô diễn một chút, ngươi xuyên tấm ván gỗ làm gì?” Dư Sinh đau lòng nói.
“Gát,” Trành Quỷ lại trợn mắt trừng một cái.
Dư Sinh tức giận nói: “Tuy nói là phủ thành chủ, nhưng tương lai cũng là của ta, Dư Sinh.”
Hắn mở tấm thẻ bài trong tay ra, thấy pháp thuật thẻ đã thành công phục chế, phất phất tay nói: “Được rồi, ngươi về đi.”
“Gát!” Trành Quỷ giận, triệu hoán nó đến chỉ vì chút chuyện nhỏ này thôi sao?
Hơn nữa từ Dương Châu đến trấn rất xa, nó lại không thể giao tiếp với người, quỷ mới biết đến bao giờ mới về được.
Nó ngồi phịch xuống một chiếc ghế bên cạnh, hạ quyết tâm đi theo Dư Sinh, không về.
Không chỉ không về, Trành Quỷ còn khoa tay múa chân kể lại những chuyện vừa xảy ra ở Kiếm Nang trấn.
“Cái gì!” Dư Sinh kinh hãi: “Đền thờ bị một chưởng đánh sập, thằng cháu nào làm? Mọi người không ai bị gì chứ?”
Thấy Trành Quỷ lắc đầu, Dư Sinh thở phào nhẹ nhõm, đền thờ sập thì không sao, mọi người bình an là được.
Trành Quỷ tiếp tục khoa tay, “Núi cao cha hắn? À, đây không phải là cháu của ta.” Dư Sinh nói, quỷ nào lại thích làm ông của heo chứ.
Trành Quỷ khoa tay chậm rãi, nghe đến Quái Thai thụ thương, Dư Sinh trong lòng căng thẳng, nghe đến không có gì đáng ngại mới lại thả lỏng.
Cuối cùng nghe đến trâu nước chế phục Sơn Thần, Dư Sinh không tin: “Cái gì đồ chơi, súc sinh kia chế phục Sơn Thần? Hóa ra lúc này ngươi bịa chuyện đùa ta đấy à.”
Trành Quỷ vẻ mặt thành thật, rất khẳng định gật đầu, khiến Dư Sinh không thể không tin.
Lần này Dư Sinh cảm thấy không ổn: “Mẹ kiếp, trước kia ta có bạc đãi nó đâu? Hình như là không có.”
“Bốp,” xác nhận xong Dư Sinh vỗ đùi: “Ha ha, không ngờ được thủ hạ của ta, Dư Sinh, lại có một tay chân siêu cấp như vậy.”
Điểm duy nhất không đủ, là không thể dẫn nó đi xem tiên nữ tắm rửa.
“Có nên quay về dắt nó đến Trích Tinh Lâu không nhỉ? Thành chủ nào không trả tiền, cho nó húc cho một phát.” Dư Sinh trầm tư.
Nhưng cuối cùng vẫn là thôi đi.
Đền thờ sập rồi, Kiếm Nang không biết còn dùng được không, vẫn là để trâu nước ở lại trấn bảo vệ mọi người đi.
Để Trành Quỷ ngồi đó, Dư Sinh vừa định đi tìm Thanh dì nói chuyện Kiếm Nang thì bên ngoài đã có thị nữ đến mời: “Dư công tử, thành chủ mời ngài đến một chuyến.”
“Đến ngay.” Dư Sinh đẩy cửa bước ra ngoài.