Làng Truyện Chữ
  • Thể Loại
    • Làm Giàu
    • Hiện Đại
    • Cổ Đại
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Du Hí
    • Hệ Thống
    • Đô Thị
    • Ma Quái
    • Tiên Hiệp
    • Trinh Thám
    • Trùng Sinh
    • Kỳ Ảo
    • Góc Nhìn Nữ
    • Góc Nhìn Nam
    • Truyện Ngắn
    • Truyện Dài
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Vô Địch Lưu
    • Xem Thêm
  • Hoàn Thành
  • Truyện Mới
  • BXH
Đăng nhập Đăng ký
  • Thể Loại
    • Làm Giàu
    • Hiện Đại
    • Cổ Đại
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Du Hí
    • Hệ Thống
    • Đô Thị
    • Ma Quái
    • Tiên Hiệp
    • Trinh Thám
    • Trùng Sinh
    • Kỳ Ảo
    • Góc Nhìn Nữ
    • Góc Nhìn Nam
    • Truyện Ngắn
    • Truyện Dài
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Vô Địch Lưu
    • Xem Thêm
  • Hoàn Thành
  • Truyện Mới
  • BXH
  • BTV Đề Cử
  • Ngôn Tình
  • Tu Chân
Đăng nhập Đăng ký
Trước
Sau

Chương 343 thiên sinh lệ chất khó không có chí tiến thủ

  1. Trang chủ
  2. [Bản dịch] Khách Điếm Có Yêu Khí
  3. Chương 343 thiên sinh lệ chất khó không có chí tiến thủ
Trước
Sau

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Shopee Promotion

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.

Chương 343 thiên sinh lệ chất khó không có chí tiến thủ

Chương 343: Thiên Sinh Lệ Chất Khó Tránh Khỏi Bị Ghét Bỏ

Trên bàn rượu của gã kể chuyện và cô nương kia, Lý Chính cùng Thạch Đại Gia ngồi bồi, cả Năm nãi nãi cũng được mời đến.

Ba vị này đều là những người thích nghe chuyện, ngày thường giúp đỡ hai người không ít.

Dư Sinh cũng được mời qua uống một chén rượu, gã mù lúc này nhớ lại quãng thời gian lang thang khi còn nhỏ.

“Lúc ấy nếu không có muội ấy kéo ta lại, ta đã sớm chết cháy trong cái ao tro kia rồi.” Gã mù cảm khái.

Ao tro chính là cái ao dùng để đốt vôi.

Cô nương kể chuyện gắp thức ăn cho gã, “Nhắc đến cả một đời, chỉ là kéo ngươi một cái thôi mà.”

Nàng nói hời hợt nhẹ nhàng, phong đạm vân thanh, nếu không phải Dư Sinh trông thấy vết thương trên mặt nàng.

Gã mù ngượng ngùng cười một tiếng, nghe âm thanh rồi hướng Dư Sinh mời rượu, “Dư chưởng quỹ, tìm cho ta một tấm gương, dù là để ta thấy được một lát thôi cũng tốt.”

Hắn ngượng ngùng cười, “Ta chỉ muốn nhìn một chút dáng vẻ của muội ấy.”

Dư Sinh đặt chén xuống, nhìn cô nương kể chuyện, không để ý đáp ứng một câu, vừa muốn xoay người lại bồi Thanh dì dùng cơm thì nghe thấy tiếng Cẩu Tử đang sủa ở bên ngoài.

Không đợi Dư Sinh ra ngoài xem xét, một người chật vật chạy vội tới cổng.

“Nhanh, nhanh, chó sắp bị sói ăn rồi!” Hắn chỉ về hướng cầu đá, quay đầu nói với những người trong khách sạn.

Dư Sinh vừa định đáp lời thì ngẩn người khi nhìn thấy tướng mạo của người này.

Người tới mặc toàn đồ trắng, còn búi tóc, tuổi tác xấp xỉ Dư Sinh, nhưng tướng mạo lại kém rất nhiều.

Hắn môi hồng răng trắng, dung mạo tú lệ, đẹp như quan ngọc, vừa có vẻ đẹp âm nhu của nữ tử, lại có vẻ đẹp dương cương của nam tử.

Dù cho dáng vẻ chật vật khi chạy khiến quần áo hắn không chỉnh tề, cũng khó che giấu được vẻ ưu nhã giữa cử chỉ.

Đừng nói Dư Sinh, ngay cả Diệp Tử Cao đứng bên cạnh hắn cũng sẽ cảm thấy tự mình tàm uế.

“Chó, con chó xấu xí kia!” Người tới lo lắng nói.

“Cứ như ngươi xinh đẹp lắm ấy.” Dư Sinh thấy cái người hại nước hại dân này, liền sặc hắn một câu, vội vàng bước tới che tầm mắt của Thanh dì.

Thanh dì sớm đã thấy, thấy tầm mắt bị Dư Sinh che khuất thì cười một tiếng rồi cúi đầu dùng cơm.

“Không phải, con chó xấu xí kia đang bị sói đuổi kìa.” Người tới nói.

Lúc hắn bị đàn sói truy kích, chính Cẩu Tử đột nhiên xuất hiện cứu hắn một mạng, hắn không thể thấy chết mà không cứu được.

“Còn nói Cẩu Tử xấu, cẩn thận ta bảo nó cắn ngươi.” Dư Sinh nói.

“Ách…” Người tới dừng lại, tiếp theo nói: “Con chó không dễ nhìn kia đang bị đàn sói đuổi.”

Cháu trai này cố ý!

Dư Sinh vừa muốn lên tiếng thì Chân Tử đẩy ra, vượt qua hắn, ân cần đi đến trên bậc thang, “Đuổi thì đuổi đi, đừng để ý tới nó, công tử, nghỉ chân hay là trọ?”

“Không phải, một đám…” Người tới nói.

“Đến, vào trong rồi nói.” Chân Tử thuận tay kéo một phát, người tới vội vàng không kịp chuẩn bị bị kéo vào trong.

Thảo Nhi đang gặm đầu thỏ lúc này mới trông thấy hắn, “Tê, đẹp trai quá!” Nàng tán dương mà không quên hít một hơi sứt môi.

Mơ Hồ Liễu Liễu nhìn người tới, suýt nữa đút cơm vào lỗ mũi.

Về phần Quái Tai, nàng chỉ nhàn nhạt liếc mắt một vòng, hơi dừng lại rồi vùi đầu tiếp tục dùng cơm.

Tướng mạo là vết thương của nàng, gần đây mới vừa vặn kết vảy, không trông mặt mà bắt hình dong là điều nàng đã sớm học được.

Diệp Tử Cao cũng trông thấy, chỉ cảm thấy địa vị của mình bị mạo phạm.

“Tiểu tử này là yêu quái hả, hồ yêu? Ngươi xem thử xem.” Hắn không phục thọc Bạch Cao Hưng một cái.

Bạch Cao Hưng lúc này cũng đang buồn bực vì sao tiểu tử này lại đẹp trai như vậy, nghe vậy nói: “Thật sự có khả năng, lát nữa ta để ý.”

“Chẳng qua bây giờ ngươi nên chú ý vợ ngươi kìa.” Bạch Cao Hưng chỉ Hắc Nữu.

Diệp Tử Cao quay đầu lại, thấy Hắc Nữu nhìn chằm chằm người tới không chớp mắt, trong tay một cây xương cốt đã gặm sạch sẽ, nhưng như cũ “Gát băng, gát băng” cắn.

“Ngươi là rồng chứ không phải chó.” Diệp Tử Cao không vui vẻ vuốt ve.

“A.” Hắc Nữu ứng một tiếng, vẫn nhai xương trong miệng.

Diệp Tử Cao còn muốn nói nữa thì bỗng nhiên nghĩ đến, đây chẳng phải là cơ hội tốt để vứt bỏ Hắc Nữu sao?

Đầu mẫu long này không chỉ bạo lực, mà lại còn thủ vững một chồng một vợ. Bắt hắn bỏ qua cả một tòa rừng rậm, điều này thực sự quá làm khó Diệp Tử Cao.

Hắn muốn mở hậu cung, thế là Diệp Tử Cao giọng nói vừa chuyển, “Sao, có phải động tâm rồi không? Ngươi có thể vứt bỏ ta, ta không thèm để ý đâu.”

“Ngươi không để ý á? Vậy thì tốt quá.” Hắc Nữu lại thả xương vào miệng gặm, quay đầu nhìn Diệp Tử Cao, “Nhưng mà ta tại sao phải bỏ ngươi?”

“Ngươi, hắn, ta…” Diệp Tử Cao kinh ngạc chỉ trái chỉ phải, mẹ nó, chẳng lẽ Hắc Nữu chuẩn bị tự mình mở hậu cung?

“Ngươi nói hắn ăn ngon không?” Hắc Nữu hạ giọng nói: “Trắng trắng mềm mềm, nhìn xem rồng rất thèm.”

Không nghe thấy Diệp Tử Cao trả lời, Hắc Nữu tiếp tục nói: “Mẹ ta kể, phàm là trắng trắng mềm mềm đều ăn rất ngon.”

Diệp Tử Cao buông lỏng một hơi, hóa ra là muốn ăn thịt người, không phải muốn mở hậu cung.

Nhưng mà cũng không đúng, Diệp Tử Cao trừng nàng, “Ngươi còn học được ăn người rồi hả?”

“Không có mà.” Hắc Nữu không hiểu, “Không phải các ngươi nói tú sắc khả xan sao? Ta nhập gia tùy tục muốn nếm thử hương vị thôi.”

Diệp Tử Cao gãi gãi đầu, đang định giải thích thì thấy Hắc Nữu thu hồi ánh mắt, “Chẳng qua khẳng định không ăn được, gầy teo, toàn mùi xương.”

Diệp Tử Cao nhìn xương bị Hắc Nữu gặm, im lặng không nói.

“Cô nương, cô nương, xin chú ý phân tấc.” Người tới bị lảo đảo kéo vào vung tay, thật vất vả mới tránh thoát.

“Ngại ngùng gì chứ.” Chân Tử cười, cũng đúng lúc này Dư Sinh mới nhớ ra cái quỷ không chỉ trước người, sau lưng càng là đi dạo thanh lâu mấy chục năm.

Người tới đứng sau lưng Dư Sinh, “Cô nương, xin tự trọng, ta không phải người tùy tiện.”

“Ta biết, tùy tiện thì không phải người.” Chân Tử ở thanh lâu sớm đã nghe câu này rất nhiều lần, lại muốn dựa vào gần ngắm nghía hắn.

Người tới vội vàng dùng Dư Sinh làm tấm mộc, “Cô nương, ta biết ta đẹp trai quá, cô nương khắc chế một chút.”

“Lão nương tung hoành thanh lâu hơn mười năm, chưa từng thấy qua tuyệt phẩm như vậy, để ta sờ một chút.” Chân Tử không buông tha.

Dư Sinh thấy Thanh dì chỉ cúi đầu ăn cơm uống rượu, buông lỏng một hơi, nhưng cũng phải nhanh chóng đuổi người này đi.

Trong khách sạn, chỉ được phép có một người đẹp trai thôi.

“Được rồi, đi đi.” Dư Sinh giữ Chân Tử lại, “Không biết còn tưởng ngươi là khách làng chơi đấy.”

Thấy Chân Tử bị giữ lại, người tới mới buông lỏng một hơi, “Vậy chó…”

Vừa nói được một nửa thì Cẩu Tử chạy về, lè lưỡi thở hổn hển, hướng Dư Sinh “Uông uông” hai tiếng.

Dư Sinh chỉ vào bồn chó ở hậu viện, “Chó của ta là thần khuyển, trêu đùa đàn sói vô số. Không được nói xấu!”

Cẩu Tử đang định đi dùng cơm dừng lại, hướng người tới hung dữ sủa hai tiếng, còn kẹp thêm một câu “Ngao… Ô…”.

Đây là Dư Sinh dạy, dù sao không phải lời hay, để Cẩu Tử dùng để mắng người khác thì phù hợp.

“Kỳ thật xấu một chút cũng rất tốt, ta vẫn luôn hy vọng xấu một chút.” Hắn trốn tránh Chân Tử thở dài lắc đầu, “Sao thiên sinh lệ chất lại khó tránh khỏi bị ghét bỏ thế này.”

Dư Sinh muốn đánh người, nhưng nhịn xuống, “Bây giờ chó không sao rồi, ngươi nên làm gì thì làm đi.”

“Ta ở trọ.” Người tới nói.

Hắn ngắm nhìn bốn phía, chỉ có một cô nương nhìn hắn không chớp mắt, một người điên cuồng. Về phần Thảo Nhi, vì chiều cao nên bị hắn tự động xem nhẹ.

Rất tốt, có thể có cơ hội thở dốc, hắn hài lòng gật đầu. Nếu đến thành trì, không biết trước cửa sẽ bị quấy rầy thành cái dạng gì.

Nhưng Dư Sinh không muốn để hắn ở trọ, vạn nhất thẩm mỹ của Tiểu dì được nâng cao thì sao?

“Cửa hàng đầy rồi, ngươi đi về hướng đông đến Dương Châu thành đi, rất gần, một canh giờ là đủ.” Dư Sinh nói.

“Đi á, đi bằng Mao Mao.” Chân Tử đẩy Dư Sinh ra, ngồi xe cũng phải nửa ngày, đi bộ thì càng lâu.

“Ngươi có thể ở cùng ta một…” Chân Tử vừa nói thì người tới đã sợ hãi chui về phía sau, đến mức đụng vào ghế.

Chân Tử trêu đùa hắn rất vui vẻ, “Ở cùng một tầng lầu, ở đó có rất nhiều phòng trống.”

Người tới lúc này mới buông lỏng một hơi.

Trước
Sau

Bình luận cho Chương 343 thiên sinh lệ chất khó không có chí tiến thủ

Theo dõi
Đăng nhập
Thông báo của
Xin hãy đăng nhập để bình luận
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Tìm Nâng Cao
BTV Đề Cử
BÌA1
[Dịch] Những năm 1960: Rong ruổi trong con hẻm Nam La Cổ
Chương 1769 Lý Lai Phúc bị sặc khói 01/10/2025
Chương 1768 Vương Dũng cảm thán tổ tiên phù hộ 01/10/2025
Bìa mượn kiếm
Mượn Kiếm (Dịch)
Chương 96 27/08/2025
Chương 95 27/08/2025
ChatGPT Image 20_00_46 2 thg 9, 2025
Tam Quốc: Bắt Đầu Tiệt Hồ Quan Vũ, Cát Cứ Một Phương (Dịch)
Chương 649 02/09/2025
Chương 648 02/09/2025
bia-lan-kha-ky-duyen
[Dịch] Lạn Kha Kỳ Duyên
Chương 1075 30/05/2025
Chương 1074 30/05/2025
bìa
[Dịch] Hệ Thống Phú Ta Trường Sinh, Ta Chịu Chết Tất Cả Mọi Người
Chương 1826 Tranh đoạt thuật pháp! 28/09/2025
Chương 1825 Đạo Pháp Chi Tranh! 28/09/2025
Theo Năm
  • 2025
Tags:
[Bản dịch] Khách Điếm Có Yêu Khí, Cơ Trí, Hài Hước, Hệ Thống, Huyền Huyễn
MENU THỂ LOẠI
Action Adventure BTV Đề Cử Chư Thiên Vạn Giới Cơ Trí Cổ Hiệp Cổ Đại Drama Du Hí Dã Sử Dị Giới Gia Đấu Góc Nhìn Nam Góc Nhìn Nữ Hiện Đại Huyền Huyễn Hài Hước Hệ Thống Kiếm Hiệp Kỳ Ảo Linh Dị Mạt Thế Ngôn Tình Ngược Văn Ngọt Sủng Nhẹ Nhàng Nữ Cường Quân Sự Sủng Tiên Hiệp Truyện Nam Tu Chân Tu Tiên Vô Hạn Vô Sỉ Xuyên Không Xuyên Nhanh Xuyên Sách Điềm Đạm Điền Văn Đô Thị
  • Trang Chủ
  • Nạp Tiền

@2025 - Làng Truyện Chữ - Bảo Lưu Mọi Quyền

Đăng nhập

Quên mật khẩu?

← Quay lạiLàng Truyện Chữ

Đăng ký

Đăng ký trên trang web này.

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lạiLàng Truyện Chữ

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên người dùng hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lạiLàng Truyện Chữ

Chương Khoá

Bạn phải đăng nhập để xem.

wpDiscuz