Chương 308 cướp phú tế bần
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 308 cướp phú tế bần
Chương 308: Cướp của người giàu chia cho người nghèo
“Tấm gương, tấm gương, tấm gương…”
Chân Tử kéo Dư Sinh đang ngơ ngác lại, nghiêm túc nói: “Tâm phải thành kính.” Nàng chỉ dẫn Dư Sinh: “Ngươi phải thành kính nghĩ về tấm gương trong đầu, tăng cường khát vọng muốn có được nó.”
“Đây là bước đầu tiên.” Chân Tử chắp tay trước ngực, ra vẻ thần côn, “Bước thứ hai là thiết lập liên hệ với tấm gương.”
“Dần dần, trong khát vọng, tâm ngươi sẽ cảm nhận được sự tồn tại của tấm gương, phảng phất như nó đang kêu gọi ngươi từ nơi sâu xa. Cuối cùng, khi sự kêu gọi và cảm giác này trở nên mãnh liệt, ngươi phải học cách điều khiển chúng.”
Chân Tử nhắm mắt, nhẹ nhàng nói: “Từ đó dẫn dắt một đầu khác của tấm gương, hoặc cây trâm của ta, đến bên cạnh ngươi.”
Dư Sinh trợn mắt há mồm nhìn Chân Tử. Cái đại pháp “tâm tưởng sự thành” này, hắn thật sự chỉ thuận miệng nói ra thôi đấy.
“Nhanh lên một chút, làm theo ta.” Chân Tử thúc giục.
“Aizz…” Tự mình gây nghiệt thì không thể sống, Dư Sinh bất đắc dĩ chắp tay trước ngực, trong lòng lẩm bẩm về tấm gương.
Phác họa ra cái gương trong suy nghĩ ư? Dư Sinh thật sự không có bản sự này, chỉ có thể mượn những tấm gương đã thấy để tưởng tượng.
Đúng lúc này, một tấm gương rất cụ thể chui vào đầu hắn.
Cái gương lớn cỡ bàn tay, rất xinh xắn, được điêu khắc hình rồng và một con yêu thú xấu xí, giống như quái thú dữ tợn trước cửa phủ thành chủ.
Dư Sinh vừa lạ lẫm, vừa quen thuộc với nó. Lạ lẫm vì trong trí nhớ của Dư Sinh chưa từng xuất hiện cái gương này.
Quen thuộc là vì trực giác mách bảo hắn rất sợ hãi nó, luôn có cảm giác một bộ Khô Lâu sẽ toát ra từ bên trong, khiến lòng hắn không khỏi sinh ra hàn khí.
Dư Sinh lắc đầu, xua đuổi hình ảnh tấm gương trong đầu, tự nhủ vẫn là trực tiếp đi tìm thì hơn.
“Có hữu dụng không?” Chân Tử mong đợi hỏi, “Người sáng chế ra môn công pháp này thật sự là thiên tài!”
Thiên tài ư? Dư Sinh nhìn lại mình, thật sự không thấy bản thân có tiềm chất này.
“Quả nhiên mang thai và mang tài giống nhau, thời gian dài kiểu gì cũng bị phát hiện.” Dư Sinh thầm nghĩ.
Thanh dì từ trên bậc thang gỗ đi xuống, thấy Dư Sinh thì gọi: “Dư Sinh, mau đem dạ minh châu hôm qua trả ta!”
Tối qua Dư Sinh dùng dạ minh châu nện người, sau khi lấy được thì mang đi luôn.
“Trong nồi còn nấu đồ, ta đi xem chút.” Dư Sinh lập tức tỉnh táo, vội vàng chạy về phía sau trù.
“Hạt châu đâu phải bánh bao thịt, sao một đi không trở lại vậy hả?” Thanh dì đuổi theo vào.
Chân Tử không để ý đến họ, vẫn chắp tay trước ngực, thành kính niệm chú cho cây trâm của mình trước quầy.
Nàng đã có được liên hệ với cây trâm, nàng có thể cảm nhận được sự kêu gọi của nó.
Ăn cơm xong, lão giả mày trắng dẫn Hoàng y nhân ra ngoài tìm kiếm tấm gương, vừa vặn gặp thoáng qua một đám người.
Kiếm Gãy quay đầu nhìn những người vừa đi vào. Bọn họ mặc áo vải thô, lưng đeo đao, ánh mắt sắc bén, đều là hạng người dũng mãnh.
Hắn còn ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.
Hán tử mặt sẹo giữa đám người quay đầu liếc nhìn Kiếm Gãy, ánh mắt độc ác khiến Kiếm Gãy rất khó chịu.
Nếu ở Thần Thành, Kiếm Gãy nhất định cho hắn biết thế nào là lễ độ, nhưng đây là Dương Châu, không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Trong khách sạn không có ai, trên mấy bàn lớn còn sót lại chén đĩa chưa kịp dọn dẹp sau khi Hoàng y nhân dùng bữa.
Đám người này vừa đi qua đã đụng phải bàn, khiến đôi đũa rơi xuống đất.
Sau khi nhặt dọn sạch sẽ, một hán tử nhìn quanh khách sạn rồi nói: “Đầu lĩnh, khách sạn này không tệ, khách vãng lai cũng nhiều, nhất định có thể đoạt được món hời lớn.”
“Bốp!” Hán tử mặt sẹo đập một phát vào đầu gã, “Cái gì đoạt, cái gì đoạt? Ai muốn đoạt hả?”
“Ta…”
Chân Tử giật mình, thấy hán tử mặt sẹo che đầu trọc, ủy khuất nhìn người vừa đánh mình.
“Chúng ta đây gọi là cướp của người giàu chia cho người nghèo.” Một người mặt gầy như khỉ nói.
“Đúng, có tiền chính là giàu, chúng ta chính là nghèo, cướp của người giàu chia cho người nghèo, rất có đạo lý.” Hán tử mặt sẹo đồng ý gật đầu.
“Thế này không phải là đoạt à?” Đầu trọc không hiểu.
“Ngươi biết cái gì.” Hán tử mặt sẹo tức giận đạp cho gã một cái, “Cướp bóc là ăn trộm, cướp của người giàu chia cho người nghèo mới là hiệp nghĩa.”
Một người bạn ném bầu rượu trên bàn của Kiếm Gãy qua cho hán tử mặt sẹo, “Lão đại, có rượu!”
Hán tử mặt sẹo nhận lấy, vẫn ra vẻ dạy dỗ: “Không nghe kể chuyện à? Ăn cướp toàn không có kết cục tốt, đại hiệp thì thường có mỹ nữ bên cạnh.”
Đầu trọc gật đầu, “Có lý.”
Bọn họ không nhìn thấy Chân Tử, Chân Tử đã hiếu kỳ lại gần.
Phượng Nhi sau khi đưa Mộc Thê về cũng đi theo tới, đưa tay sờ đầu trọc.
“Cái gì thế?” Đầu trọc ngẩng đầu, khiến Phượng Nhi vội vàng rụt tay lại.
Hán tử mặt sẹo vừa định uống rượu thì buông vò xuống hỏi: “Sao thế?”
“Đầu lạnh lạnh, cảm giác có cái gì đó.” Đầu trọc nghi ngờ nói.
“Có cái gì được chứ.” Mặt khỉ ốm liếc gã một cái.
Cái đầu trọc kia sáng bóng như vậy, cứ lắc lư trong tầm mắt mọi người, một cọng lông cũng không mọc lên được.
Đầu trọc sờ đầu, không nói gì nữa. Đợi gã buông tay xuống, Phượng Nhi lại đặt tay lên vuốt ve.
“Thật vui.” Nàng nói với Chân Tử.
Chân Tử liếc nàng một cái, cái con ngốc này, chuyện này cần lãng phí ba chữ à?
Đầu trọc khẽ giật mình, dồn hết tinh lực lên đỉnh đầu, cảm giác được có cái gì đó đang động trên đầu, giống như một bàn tay.
“Bốp!” Đầu trọc vỗ tay lên đầu, hụt, “Trên đầu có cái gì đó!” Gã nói.
“Bốp bốp!” Hán tử mặt sẹo không nhịn được cho gã hai bạt tai.
“Vừa nãy không phải vừa cho ngươi hai bạt tai rồi à, còn giả bệnh hả?” Hán tử mặt sẹo giận nói, “Làm lão tử uống rượu cũng mất hứng.”
Đầu trọc ủy khuất, thật sự có cái gì đó, mà lại mềm mềm, tuy có hơi lạnh.
Phượng Nhi nhìn bàn tay của mình, ở khách sạn lâu, linh lực không ngừng hóa thành quỷ lực, nàng sắp ngưng tụ thành thực thể rồi.
Mặt khỉ ốm cười nói: “Đầu trọc còn biết tính toán, mưu trí, khôn ngoan, chẳng qua cách này chỉ khiến ngươi ăn đòn nhiều hơn thôi.”
Phượng Nhi thấy hắn cười như hoa cúc, liền đặt tay lên đầu hắn.
“Ái chà, thật sự có cái gì đó!” Nụ cười của mặt khỉ ốm còn chưa tắt, chợt thấy trên đầu nặng thêm mấy phần.
“Ngươi cũng muốn ăn đòn phải không?” Hán tử mặt sẹo cho hắn một bạt tai, “Có cái quỷ gì chứ!”
Lúc này Dư Sinh vén rèm lên, xoa lỗ tai đi tới.
Thanh dì theo sau, vẫn luyến tiếc dạ minh châu: “Đừng có nhớ thương hạt châu của ta nữa, đã cho ngươi mấy viên rồi còn gì.”
“Ồ, có khách.” Dư Sinh không để ý đến lời Thanh dì, vừa đi về phía khách vừa gọi: “Diệp Tử Cao, ra dọn dẹp đĩa đi!”
“Đến đây!” Diệp Tử Cao đi tới.
Hắn mới đang xay đậu hũ, Phú Nan vào thành, Bạch Cao Hưng đi làm đồng, hiện tại việc trong khách sạn chỉ có hắn và Quái Tai làm.
Hiện tại Phượng Nhi không xay đậu hũ nữa, bởi vì tiểu lão đầu lúc đi đã cho nàng một đống tiền giấy.
Phượng Nhi bỗng nhiên hiểu ra, mình là quỷ thì tiền giấy mới là tiền, muốn nhiều tiền đồng cũng vô dụng.
“Khách quan, dùng gì ạ?” Dư Sinh tiến lên hỏi.
Chỉ là ánh mắt của hơn mười vị khách không đặt trên người hắn, mà đều dồn vào Thanh dì.
Dư Sinh cho rằng họ bị nhan sắc khuynh thành của Tiểu dì hấp dẫn, khó chịu che khuất tầm mắt của họ.
Hán tử mặt sẹo lúc này mới thu hồi ánh mắt, liếc nhìn mặt khỉ ốm: “Ta Đông Hoang Vương, kia là dạ minh châu à?”
“Nghe giọng điệu kia thì không chỉ một viên.” Mặt khỉ ốm híp mắt.
Hai người đồng thời gật đầu, vụ cướp của người giàu chia cho người nghèo này nhất định phải làm.
“Khách quan, dùng gì ạ?” Dư Sinh lùi lại một bước nhìn hai người, mắt đi mày lại, chắc chắn có gian tình.
“À, có món gì?” Hán tử mặt sẹo lấy lại tinh thần, đám huynh đệ còn lại vẫn ở ngoài rừng cây, hiện tại tạm thời nhẫn nhịn.
Hắn nhìn lên bảng thực đơn trên tường, thoáng nhìn xuống phía dưới, kinh hãi vỗ bàn.
“Mẹ ơi, món ăn ở đây thế mà toàn tính bằng xâu, đây con mẹ nó còn đoạt tiền hơn cả bọn mình!”
Hắc điếm, đúng là hắc điếm!