Chương 294 gặp liễu
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 294 gặp liễu
Chương 294: Gặp Liễu
Diệp Tử Cao không biết đang ở nơi nào.
Khi Dư Sinh bước vào lầu nhỏ, Phú Nan và Bạch Cao Hưng vừa dùng xong bữa, Trành Quỷ đang bồi Chân Tử nói chuyện phiếm.
Dù có chút nghi hoặc về việc Chân Tử làm sao có thể hiểu được Trành Quỷ nói gì từ những âm tiết “Dát” vô nghĩa, nhưng Dư Sinh không còn tâm trí để hỏi han những chuyện này.
Dư Sinh gọi bọn họ ra ngoài, không quên dặn dò Trành Quỷ một câu: “Nhớ kỹ vác cái nồi lên.”
Đây là một cái nồi tốt, thế nên khi Trành Quỷ đi ra, trên lưng cõng theo một cái nồi, quả thực thu hút sự chú ý của mọi người.
Khi đến cửa, Mao Mao đã kéo xe lừa đến chờ sẵn.
Tiểu dì và Thảo Nhi đứng bên cạnh xe, khi nhìn thấy Trành Quỷ, Thảo Nhi kinh ngạc nói: “A, Lý Đoán, sao ngươi lại ở đây?”
“Lên xe trước, lên xe trước đã.” Dư Sinh đẩy bọn họ lên xe, “Hiện tại quan trọng nhất là sự an toàn của Liễu Liễu.”
Phú Nan và Bạch Cao Hưng lên ngựa, Dư Sinh đang định quất roi thúc lừa thì đột nhiên khựng lại.
Hắn quay đầu lại hỏi Thảo Nhi: “Chúng ta đi đâu để tìm Liễu Liễu?”
Đừng thấy Liễu Liễu thường xuyên ở khách điếm, Dư Sinh thật sự không biết nhà nàng ở đâu.
“Đi theo nó.” Thảo Nhi thò đầu ra, chỉ lên trời huýt sáo, rồi một con bồ câu trắng đáp xuống đầu con lừa.
Mao Mao ngẩng đầu định cắn nó, bị Dư Sinh vỗ vào mông một cái, đành cúi đầu nhịn xuống.
Hiện tại Dư Sinh có thành chủ chống lưng, Mao Mao không dám chọc giận, nếu không hai tên keo kiệt kia sẽ chẳng cho nó uống một giọt rượu nào.
Bồ câu trắng “ục ục” kêu hai tiếng với Dư Sinh rồi bay lên trời, hướng về phía tây thành bay đi.
Nhìn nó biến mất sau những mái nhà, Dư Sinh quay đầu hỏi Thảo Nhi: “Con bồ câu này có vấn đề về đầu óc à?”
Cái xe lừa này làm sao mà bay được?
“Đầu óc ngươi mới có vấn đề ấy, cứ ra khỏi thành tây rồi tính.” Thảo Nhi đẩy hắn một cái, thúc giục hắn nhanh chóng lên đường.
Dư Sinh nhờ thị nữ nhắn lại cho Diệp Tử Cao, rồi bảo Mao Mao phi nước đại ra ngoài thành, tiếng “Lừa, lừa, lừa” nhất thời lại gây nên sự kinh hãi cho người đi đường.
Hiện tại Mao Mao thường xuyên xuất hành, ba chữ này sắp trở thành một thứ đèn báo hiệu, chỉ cần vang lên là người đi đường nhao nhao tránh né.
Điều này khiến tốc độ của Mao Mao rất nhanh, một đường thông suốt không gặp trở ngại.
Đương nhiên, Dư Sinh không biết rằng, hiện tại toàn thành bách tính đều đã biết con lừa này được thành chủ tặng cho Dư Sinh.
Cho nên mỗi khi nghe thấy ba chữ này, bách tính lại nói: “Cháu trai thành chủ đến kìa.”
Điều này khiến cho những thương nhân và lữ khách từ nơi khác đến cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Một vị võ sư đang dùng cơm ở quán ven đường, nghe thấy tiếng “Lừa, lừa, lừa”, không thấy xe lừa vụt qua ở giao lộ, bèn hỏi chủ quán: “Cháu trai của thành chủ các ngươi là một con lừa à?”
Chủ quán không vui nói: “Ngươi mới là lừa ấy, đi đi đi, đi chỗ khác, ta không bán cơm cho ngươi.”
Nói cháu trai thành chủ là một con lừa, chẳng phải là biến tướng mắng thành chủ sao? Chủ quán liền thu nửa bát cơm lại.
“Ê, ta còn chưa ăn xong mà.” Võ sư nói.
“Không bán, không cần tiền của ngươi,” chủ quán nói rồi đổ nửa bát cơm vào bát cho chó, “Nửa bát cơm này cho chó ăn.”
“Sao ngươi lại mắng người?” Võ sư không vui đứng dậy.
“Ngươi mắng người trước.”
…
Xe lừa rất nhanh đã đến cửa thành, chưa kịp dừng lại thì bồ câu đã “ục ục” kêu trên đầu.
Dư Sinh vội bảo Mao Mao đuổi theo nó.
Mao Mao tuy chạy nhanh, nhưng không hề xóc nảy, mấy người trong xe vẫn có thể ngồi nói chuyện.
“Ngươi vừa gọi tên nó là gì?” Chân Tử hỏi Thảo Nhi.
Nàng cùng Trành Quỷ trò chuyện nửa ngày, nhưng con quỷ này nhất quyết không chịu nói cho nàng biết tên.
“Lý Đoán.” Thảo Nhi nói.
“Ta làm sao đoán được?” Chân Tử không hiểu.
“Là Lý Đoán.” Thanh dì đưa mắt từ phong cảnh bên ngoài nhìn vào, nghiêm túc trả lời nàng.
“Làm sao đoán?” Chân Tử vẫn không hiểu.
“Là Lý Đoán, Lý Đoán Lý, Lý Đoán Đoán.” Thảo Nhi nói.
“A, là Lý Đoán à.” Chân Tử bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Dư Sinh rất hiếu kỳ về mạch não của nữ quỷ này, làm sao mà đột nhiên hiểu được tên của Trành Quỷ vậy?
Mao Mao đi theo bồ câu đâm thẳng vào rừng cây.
Không lâu sau, một tiếng hổ gầm vang vọng núi rừng, rồi bên đường xuất hiện một con hổ hoa lớn, trên lưng hổ có một người đàn ông tóc tai bù xù.
Thấy xe lừa của Dư Sinh chậm rãi dừng lại, hổ hoa nằm xuống, người đàn ông bước xuống đặt một cái giỏ tre đan ở bên đường, bên trong đầy nấm núi.
Người đàn ông nhanh chóng leo lên lưng hổ, gật đầu với Dư Sinh rồi cưỡi hổ rời đi.
Chân Tử tò mò nhìn cảnh tượng này, “Người kia là ai vậy, thế mà lại cưỡi hổ, cũng quá anh tuấn đi.”
Dư Sinh xuống xe nhấc giỏ nấm núi lên bỏ vào trong xe, “Đừng có mà hoa si nữa, chẳng phải ngươi đã nói là chán rồi sao?”
“Đó chỉ là một cái cớ thôi. Nếu không phải thánh nhân, ai mà chẳng xao động.” Chân Tử thản nhiên nói.
Dư Sinh trong lòng thầm mặc niệm cho Diệp Tử Cao, rồi bảo Mao Mao đi nhanh lên, bồ câu đã ở phía trước thúc giục.
Xe lừa bắt đầu di chuyển, Chân Tử vẫn còn nhìn theo hướng hổ hoa rời đi, cuối cùng thở dài nói: “Cổ nhân nói quả không sai, thả hổ về rừng, hậu họa vô cùng a.”
“Ta hiện tại liền mắc bệnh tương tư rồi.” Chân Tử lắc đầu.
“Ngươi ra đây.” Mao Mao không cần Dư Sinh phải đuổi, Dư Sinh vừa quay đầu lại thì nó đã tóm được nàng.
“Làm gì?”
“Suy nghĩ của ngươi quá quái dị, đừng có mà làm hư Thanh dì của ta.” Dư Sinh vừa dứt lời thì phía sau lưng đã bị Thanh dì đá cho một cái.
Cảnh vật xung quanh nhanh chóng lùi lại phía sau, Dư Sinh bèn hỏi Chân Tử: “Ngươi nói cái trâm kia có khi nào đã mục nát hết rồi không?”
“Không đâu, trâm của ta được làm bằng thiết mộc và vàng bạc chạm khắc hoa văn, kẻ trộm được chắc chắn sẽ cẩn thận bảo tồn.” Chân Tử thề thốt.
“Vậy thì chắc chắn không còn ở Nghĩ Lai Trai, mấy chục năm rồi, kỹ nữ chốn hồng trần sớm đã đổi hết lớp này đến lớp khác.”
Nói đến đây, Dư Sinh mới giật mình nói: “Nghĩ Lai Trai đã ở Dương Châu thành mấy chục năm rồi sao?”
“Hừ, nếu không thì Lưu chưởng quỹ dựa vào cái gì mà có cơ nghiệp lớn như vậy ở Dương Châu thành?” Thanh dì nói.
Lưu chưởng quỹ kia nhìn bề ngoài chỉ mới trung niên, nhưng thật ra đã gần trăm tuổi, từ bốn mươi, năm mươi năm trước đã kinh doanh Nghĩ Lai Trai ở Dương Châu thành rồi.
Bản lĩnh của hắn cũng không nhỏ.
Tuy nói lúc đó Dư Sinh chưa từng hối đoái thẻ lực lượng, nhưng thân thể đã được thẻ thể chất và gạo làm dịu, phản ứng đã rất nhanh.
Dù là như vậy, Dư Sinh vừa giơ con cá muối lên, liền bị Lưu chưởng quỹ bắt được ngay lập tức từ mười bước bên ngoài.
Dư Sinh cảm thán một phen, tiếp tục nói với Chân Tử: “Vậy thì cái trâm kia chắc vẫn còn ở Dương Châu thành, muốn tìm được nó thật sự là có chút khó.”
“Cho nên ta mới tìm ngươi, ngươi đã đáp ứng ta rồi mà.” Chân Tử nhìn Dư Sinh, phía sau hắn có phủ thành chủ, tìm được một cái trâm chắc là dễ dàng thôi.
Dư Sinh lại cảm thấy chuyện này cũng khó như việc hắn tìm tấm gương vậy.
Hắn thuận miệng lừa Chân Tử: “Đã ngươi chấp nhất với cái trâm như vậy, ta thấy ngươi nên luyện một môn công phu.”
“Công phu gì?”
“Tâm tưởng sự thành , ở trong lòng mặc niệm về cái trâm mà ngươi khổ công tìm kiếm, lâu dần, nó không chừng sẽ tự mình bay đến bên cạnh ngươi.” Dư Sinh nói một cách nghiêm túc.
Chân Tử tin là thật, liền nhắm mắt lại mặc niệm.
Xe lừa xuyên qua hốc cây ra khỏi rừng cây, chưa kịp để Dư Sinh thích ứng với ánh nắng chói chang thì Mao Mao đã chậm lại.
Dư Sinh còn nghe thấy tiếng “ục ục” gấp gáp của bồ câu, cùng với một âm thanh khác.
Hắn dùng tay che ánh nắng, thấy bên ngoài trăm bước trên đường có một đoàn người đang đi tới, đa số là Vu Chúc ăn mặc, xen lẫn một chút khổ lực mặc đồ trắng áo vải.
Phía trước và phía sau có người cưỡi ngựa, ở giữa là ba chiếc xe bò đi chậm rãi.
Trong đó chiếc xe phía sau chở người, hai chiếc phía trước hợp lại để chở một vật ngoài dự liệu.
Đó là một cái cây, một gốc cây bị đào tận gốc, ngọn cây bị chặt đi hơn phân nửa, chỉ còn lại trụ cột, một chút cành và lá.
Nhìn những chiếc lá kia, đây chính là một gốc cây liễu.
Gốc cây liễu này không quá to, nhưng rất cao lớn, dù đã chặt bớt một chút cành ngọn, vẫn phải dùng hai chiếc xe mới chở nổi.
Bộ rễ cũng rất phát triển, khiến chiếc xe bò phía sau đi rất chậm chạp.
Tiếng “ục ục” gấp rút của bồ câu vang lên trên không trung, có một chút bi thương.