Chương 1500 xấu khắc sâu
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 1500 xấu khắc sâu
Chương 1500: Xấu khắc sâu
Dư Sinh cùng hai người kia đồng thời giật mình.
“Ngươi, ngươi nhớ lại rồi?” Hồ Mẫu Viễn nhìn Thảo Nhi, bộ dạng như thể bị bắt quả tang đang lừa đảo, không biết giấu mặt vào đâu cho phải.
Phú Nan cũng có chút thấp thỏm.
Chỉ có Dư Sinh là bình thản.
Hắn lừa Thảo Nhi đâu chỉ một lần hai, lừa nhiều thêm chút nữa, biết đâu lại làm sâu sắc thêm tình cảm.
“Ừm, có chút ấn tượng.”
Thảo Nhi gật đầu, “Mấy người nói chuyện cẩu tử, trong đầu ta liền hiện ra một bộ mặt chó đặc biệt xấu xí.”
Thảo Nhi cảm thấy, xấu xí đến mức đoạt mất cả vẻ xảo diệu của tạo hóa, một con chó điêu luyện sắc sảo như thế, hẳn là khớp với khuôn mặt trong trí nhớ của nàng.
“Ây.”
Dư Sinh và hai người kia đồng thời mặc niệm cho cẩu tử.
Bọn hắn cũng không khỏi bội phục.
Thảo Nhi đã mất trí nhớ, thế mà vẫn còn nhớ rõ cẩu tử, đủ thấy cẩu tử xấu đến mức nào.
“Được thôi, thiếu nợ thì trả tiền, đạo lý hiển nhiên.” Thảo Nhi xua tay, “Số tiền này, sớm muộn gì ta cũng sẽ trả cho các ngươi.”
“Không phải là các ngươi, là ta.” Dư Sinh nói.
“Ừm?” Ba người Thảo Nhi nhìn hắn.
“Ngươi mượn ta 100 xâu, sau đó đem nợ trả cho bọn hắn, hiện tại ngươi chỉ thiếu ta 100 xâu thôi.” Dư Sinh nói.
“A?!”
Phú Nan cùng Hồ Mẫu Viễn không ngờ Dư Sinh lại chờ bọn hắn ở chỗ này.
“Ngươi, nói bậy…”
“Chưởng quỹ, ngươi thật hèn hạ!”
Hai người đồng thời giơ ngón giữa lên khinh bỉ Dư Sinh.
“Thảo Nhi, ta cho ngươi biết, vừa rồi chúng ta…”
Phú Nan chuẩn bị cá ch·ết lưới rách, định nói thật với Thảo Nhi.
“Cẩu tử thế nhưng là để Thảo Nhi xấu khắc sâu ấn tượng đấy.” Dư Sinh ở bên cạnh ung dung nói.
“Ngươi!”
Phú Nan cùng Hồ Mẫu Viễn không thể thừa nhận mình là huynh đệ cẩu tử trước mặt Thảo Nhi, chỉ có thể lần nữa giơ ngón giữa lên khinh bỉ Dư Sinh.
Thảo Nhi lúc này gật đầu.
“Ta thấy cũng phải, mượn 100 xâu thì đương nhiên phải trả cho ngươi trước rồi.”
Nàng không quên nhăn mũi, khinh bỉ Phú Nan, Hồ Nhị, “Hai người thế mà còn muốn lấy lãi!”
“Đúng đấy, chúng ta đi, đừng để ý đến hắn.” Dư Sinh nói.
Hắn nói với Thảo Nhi, 100 xâu kia không cần phải trả gấp, cứ kéo dài trăm năm, ngàn năm cũng được.
Thảo Nhi mừng rỡ, còn có chuyện tốt thế này sao?
“Đương nhiên, ngươi phải ở lại khách sạn, chữa bệnh cho người của chúng ta, còn có khách nhân lui tới, tiền khám bệnh đến lúc đó chia cho ta một nửa là được.”
“Thành.” Thảo Nhi đáp ứng.
Phú Nan cùng Hồ Mẫu Viễn theo ở phía sau lẩm bẩm.
“Ta nhớ rồi, Thảo Nhi từng nói, nàng lúc trước cũng bị dụ dỗ đến khách sạn như thế này mà?”
“Cũng phải, Thảo Nhi cũng quá mau quên.”
“Nói nhảm, ngươi muốn một người mất trí nhớ nhớ được cái gì?”
Bọn hắn lần nữa leo lên tường thành.
Giờ phút này, trên tường thành vô cùng náo nhiệt, rất nhiều người đang nhảy cẫng hoan hô.
Những người dân bị yêu quái ức hiếp thảm hại, khi nhìn thấy yêu quái bị đ·ánh cho tơi bời hoa lá thì kích động không kềm chế được.
“Không ngờ sao, lũ yêu quái các ngươi cũng có ngày hôm nay, đ·ánh đi! Đ·ánh ch·ết bọn chúng!”
“Thống khoái, thống khoái!”
“Giết, giết bọn chúng đi, ha ha, nấc…”
Một người lớn tuổi hơn có vẻ đã phát điên.
Ông ta vừa hô hoán vừa kích động đỏ mặt, hô to rống lớn, rồi đột nhiên hít một hơi không lên, trực tiếp ngất lịm.
“Ách, ách…”
Ông ta ú ớ, ngón tay chỉ về phía trước, chậm rãi đổ xuống.
Dân chúng chung quanh lúc này mới phát hiện, vội ôm lấy ông ta, kinh hô lên.
“Tránh ra.”
Thảo Nhi đi tới, đỡ người kia nằm xuống, kiểm tra hơi thở, lại xem xét con ngươi rồi lắc đầu.
Dư Sinh lắc đầu, “Ác khí trong lòng không dám xả, hiện tại mượn tay người khác hả hê, ngược lại tự hại mình.”
Quá uất ức.
Dư Sinh nhìn quanh những người dân này, trên mặt bọn họ lộ vẻ đại thù tất báo, dữ tợn đến đáng sợ.
Dư Sinh lại nhìn về phía chiến trường.
Lúc này, đám cự nhân đã như gió thu quét lá vàng, càn quét qua, để lại đầy đất thi thể yêu quái.
Số yêu quái còn sót lại sớm đã vỡ mật gần ch·ết, đang chạy trốn tứ phía, bị cự nhân và các tiên nhân đuổi giết.
“Dùng cự nhân để đối phó yêu quái, có phải là quá vô nhân đạo rồi không?” Dư Sinh cảm thán.
Đám yêu quái từ các thành điều đến vốn chỉ là ô hợp, đến hộ vệ khách sạn còn chưa chắc đã thắng nổi, huống chi là những người khổng lồ này.
Hiện tại Dư Sinh đã hiểu, vì sao năm xưa thần thánh chi chiến, cự nhân gia nhập lại nhanh chóng thay đổi cục diện.
…
Trận vây thành Thần Nông thành kết thúc nhanh chóng như vậy.
Nhưng ảnh hưởng mà trận vây thành này mang lại lại nhanh chóng lan truyền khắp Trung Nguyên.
Nhưng người đầu tiên nhận được tin tức này không phải là yêu quái Trung Nguyên, mà là Bắc Hoang vương.
Bắc Hoang, U Đô.
Bắc Hoang vương đang đứng trước vực sâu, nhìn xuống vực sâu thăm thẳm.
Bên cạnh hắn có một khung cửi đang không ngừng vận hành.
Khi vận hành, khung cửi phát ra tiếng rống buồn bực, giống như thú bị nhốt.
Ở mặt khung cửi hướng vực sâu, sương mù liên tục ngưng tụ thành sợi, từ trong vực sâu bị rút ra, rồi được dệt thành từng tấm vải xám.
Bỗng nhiên, bên cạnh hắn nổi lên sương mù xám.
Sương mù xám dần ngưng tụ thành một thân thể, quỳ lạy dưới chân Bắc Hoang vương, “Trung Nguyên Vô Thường bái kiến vương thượng.”
“Nói.” Bắc Hoang vương không hề quay đầu lại.
Vô Thường bình ổn lại suy nghĩ, cố gắng giữ cho ngữ khí trầm ổn, “Dư, Dư Sinh suất cự nhân, đột, đột nhiên xuất hiện ở Thần Nông thành.”
Ầm!
Một sợi dây trên khung cửi đứt phựt, con thoi nhất thời dừng lại, toàn bộ vực sâu cũng trở nên tĩnh lặng.
“Ngươi nói cái gì?” Bắc Hoang vương quay đầu nhìn Vô Thường.
“Dư Sinh dẫn người xuất hiện ở Thần Nông thành thuộc Trung Nguyên, một, một lần đ·ánh tan đám ô hợp vây khốn Thần Nông thành.” Vô Thường kiên trì nói.
“Thần! Nông! Thành!”
Bắc Hoang vương nghiến răng nghiến lợi, “Sao hắn lại xuất hiện ở Thần Nông thành? Hắn không phải nên bị kìm chân ở Đông Hoang sao? Một lũ phế v·ật!”
Vu Viện và khách sạn còn chưa phân thắng bại, thế mà hắn lại ra tay mưu đồ Trung Nguyên.
Bắc Hoang vương phẫn nộ phất tay áo.
Lập tức, Vô Thường như bị trọng kích, “Oanh” một tiếng tan ra.
“Ngươi…”
Bắc Hoang vương còn có phân phó, ngẩng đầu lên chỉ thấy từng sợi khói xanh, “Lại, lại ch·ết rồi?”
Hắn cau mày, nhìn tay mình.
Gần đây, hắn càng ngày càng không khống chế được bản thân.
“Người đâu!” Bắc Hoang vương nói.
Rất nhanh, một người xuất hiện ở phía xa, chờ đợi mệnh lệnh của Bắc Hoang vương.
“Truyền tin xuống, nói với chư thần Trung Nguyên, ai muốn sống thì đừng tới gần khách sạn Yêu Khí của Dư Sinh!”
Bắc Hoang vương hiện tại thu thập được càng ngày càng nhiều tin tức, và tất cả đều chỉ về một điểm: Khách sạn của Dư Sinh không thể chạm vào, nhất là khu bếp.
“Còn nữa, chuyển cáo chư thần Trung Nguyên, sau 3 tháng, bản vương sẽ tổ chức đại h·ội ở Phật Nằm thành, cùng bàn đại kế!”
“Tuân lệnh.” Thủ hạ rời đi.
Bắc Hoang vương lấy lại tinh thần, nhìn vực sâu.
“Lạc Thành thánh nhân, không ngờ sao, tôn tử của ngươi chỉ bằng một cái khách sạn mà khuấy động cả đại hoang.” Hắn thấp giọng nói.
“Tử tôn bất hiếu, chọc giận Thiên Đế, lão hủ xấu hổ khôn nguôi.” Một giọng nói vọng ra từ vực sâu.
“Xấu hổ? Không, ngươi nên tự hào mới đúng.” Bắc Hoang vương nói.
“Ngươi nên tự hào, cháu của ngươi cũng là một phần của Thiên Đế.” Hắn nói.
“Chỉ cần tất cả linh hồn của Thiên Đế hợp làm một, nhân loại mới có được hòa bình tuyệt đối, ngươi nói xem?”
Một lúc sau, người trong vực sâu nói: “Vâng.”
“Rất tốt.” Bắc Hoang vương khẽ cười, “Nghe nói con trai ngươi đang tìm ngươi, đi gặp hắn một chút đi.”