Chương 1496 huyết y tăng
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 1496 huyết y tăng
Chương 1496: Huyết Y Tăng
Thần Nông thành, nam bộ.
Một thôn trang nhỏ nằm ven sông.
Dòng nước từ con sông lớn xa xôi chảy về, len lỏi qua thôn trang, đồng ruộng, cầu đá, rồi lại xuôi về vùng hoang dã vô tận, để rồi nhập vào dòng sông lớn ở phương Đông xa xôi.
Ào ào…
Dòng sông nhỏ lững lờ trôi.
Ánh tà dương buổi chiều thu vẫn rọi xuống phiến đại địa này, hệt như ngày hôm qua, năm ngoái, hay ngàn năm trước.
Chỉ là, khi dòng nước chảy qua gầm cầu đá, nó bị những thi thể chắn lại, không còn tự do chảy xiết.
Nước cũng có tính khí riêng.
Nó hết đợt này đến đợt khác thôi thúc, cố gắng cuốn trôi những thi thể kia, hoặc mang chúng đi chu du.
Nhưng những thi thể kia chỉ khẽ nhúc nhích.
Bất đắc dĩ, dòng sông chỉ có thể chậm rãi trôi, tiện thể cuốn đi những vệt máu loang.
Dù vậy, dòng sông vẫn không được toại nguyện.
Nó vừa trôi qua gầm cầu thì “phanh”, hết thi thể này đến thi thể khác lại rơi xuống, văng cả huyết thủy lên mặt người trên cầu.
Tiểu hòa thượng sờ lên má, phát hiện đó là máu.
Hắn cô độc đứng đó, nhìn đám yêu quái kinh hoàng ở đầu cầu bên kia, rồi lại liếc nhìn ánh tà dương.
Thế giới này làm sao vậy? Vì sao lũ yêu quái lại sợ hãi đến thế?
Bọn chúng đang sợ cái gì?
Tiểu hòa thượng thấy mệt mỏi, không, hắn rất mệt mỏi.
Hắn ước gì được trở lại trấn nhỏ Kiếm Nang, ngồi trên cầu đá, tắm mình trong ánh tà dương đỏ như máu, ngủ một giấc thật ngon.
Hắn nhớ khi còn bé, nàng thích vuốt tóc hắn, hắn thích cười, cả hai sóng vai ngồi trên cầu đá, rồi ngủ quên lúc nào không hay.
Cảnh tượng ấy cứ quanh quẩn trong tâm trí tiểu hòa thượng, khiến gương mặt đờ đẫn, dính đầy máu của hắn khẽ nở một nụ cười.
“Máu… Huyết Y Tăng đang cười!”
Một giọng yêu quái run rẩy vang lên.
Bọn chúng bất giác lùi lại, không dám tiến lên thêm bước nào.
Gió từ phương Tây thổi đến, mang theo mùi tanh tưởi, gọi lũ kền kền, quạ đen ăn xác thối đến.
Chúng lượn lờ trên không trung, kêu gào, mang đến sự tiêu điều và bi thương của ngày thu.
“Giết, giết xông lên!”
Tiếng yêu quái phía sau gầm lên, “Các huynh đệ, viện binh sắp đến rồi, giết xông lên!”
Đám yêu quái phía trước muốn động, nhưng thân thể lại thành thật không dám nhúc nhích.
“Đừng quên cuộc sống ấm no của chúng ta từ đâu mà có!”
Yêu quái kia lại quát, “Hôm nay, chúng ta chiến tử sa trường, ngày sau con cháu sẽ hưởng vinh hoa phú quý.”
“Hôm nay tham sống sợ chết, những kẻ từng bị các ngươi nô dịch, gian ô, đánh giết, sẽ dùng chính phương thức đó đối đãi với vợ con, nhi tử và nữ nhi của các ngươi!”
“Các ngươi có chịu được không?!”
“Không thể!”
“Vậy còn chờ gì nữa, giết a!”
Yêu quái kia xung phong đi đầu, vung trường đao trong tay xông về phía tiểu hòa thượng.
“Giết!”
Đám yêu quái chần chừ ban nãy giờ không do dự nữa, chúng đạp lên thi thể đồng bọn, đạp lên cầu đá nhuốm máu, xông tới giết tiểu hòa thượng.
Tiểu hòa thượng khẽ nhấc chân.
Bàn chân ướt đẫm được nhấc lên khỏi vũng bùn máu.
Hắn chắp tay trước ngực, khẽ niệm một tiếng, “A Di Đà Phật.”
Trong chốc lát, tiểu hòa thượng bị đám yêu quái bao vây.
Trên không trung thỉnh thoảng lại nở ra một đóa hoa máu, yêu diễm dị thường dưới ánh tà dương.
Cánh đồng lúa mạch vàng óng mênh mông, lúc này chẳng ai để ý tới, chúng lặng lẽ chứng kiến cảnh tượng này.
Cây rong rậm rạp dưới sông cuốn lấy hết thi thể này đến thi thể khác, hấp thụ chất dinh dưỡng từ chúng.
Có thể đoán trước, một năm sau, nơi này có lẽ hoang vu, nhưng cây rong nhất định sẽ tươi tốt.
Trên cầu đá, tiếng kêu thảm thiết không ngớt, tiếng vật rơi xuống nước không ngừng, đao quang kiếm ảnh chớp nhoáng liên hồi.
Cuối cùng, khi mặt trời sắp thu hồi tia nắng cuối cùng, số lượng yêu quái quanh tiểu hòa thượng đã thưa thớt, còn đống xác chết dưới chân hắn thì chất chồng.
Tiểu hòa thượng mình đầy máu.
Có máu của hắn, cũng có máu của người khác.
Bước chân hắn lảo đảo, khi ra chiêu, đã không còn trúng người, mà chỉ đâm vào ảo ảnh.
Dù vậy, xét thấy sự rung động mà thi thể dưới chân hắn mang lại, đám yêu quái vẫn chọn cách vây quanh tiểu hòa thượng, chờ thời cơ.
Bọn chúng như một bầy sài lang, đang săn một con sư tử.
Chỉ cần tìm được sơ hở, bọn chúng sẽ xông lên ngay lập tức, ăn tươi nuốt sống tiểu hòa thượng.
Thần cũng có lúc mệt mỏi, huống chi là người.
Cuối cùng, bước chân tiểu hòa thượng loạn nhịp, thân thể hắn chao đảo, sắp ngã xuống.
Đám yêu quái thừa cơ cùng nhau xông lên.
Một yêu quái ra kiếm nhanh nhất.
Hắn biết tiểu hòa thượng lợi hại, vừa áp sát được tiểu hòa thượng, hắn liền vung kiếm chém phăng ngón trỏ đã nhuốm máu của không biết bao nhiêu yêu quái kia.
Những yêu quái còn lại cũng không chậm trễ.
Bọn chúng phân công rõ ràng, đồng loạt tấn công vào từng yếu điểm của tiểu hòa thượng.
Trong lòng bọn chúng, tiểu hòa thượng không còn là người, mà là thần, hoặc là yêu, chỉ có đâm trúng tất cả yếu điểm, mới có thể giết chết hắn.
“Ta đi đại gia ngươi!”
Khi kiếm sắp đâm trúng tiểu hòa thượng, một người từ phía sau nhào lên, đẩy yêu quái kia ra.
Đồng thời, hắn đè lên người tiểu hòa thượng, hứng trọn tất cả những nhát kiếm kia.
Tiểu hòa thượng cảm thấy dòng máu nóng hổi từ lưng người kia chảy xuống cổ mình, nóng rực, nóng đến bỏng rát.
Hắn cố gắng quay đầu, nhìn thấy người đàn ông trên người mình.
Hắn là người của Thí Thần Giả liên minh.
Con trai hắn bị một con yêu quái giết, luộc thành một nồi thịt, thơm nức, con chó yêu kia ăn ngấu nghiến.
Vợ hắn chứng kiến cảnh tượng đó, hoàn toàn phát điên.
Hắn muốn đòi lại công đạo, nhưng phủ thành chủ dùng hành động nói cho hắn biết, cái gọi là công đạo là ngươi còn sống, đó đã là công đạo lớn nhất rồi.
Sau khi ra khỏi ngục giam, hắn mài đao, tự tay giết chết người vợ điên của mình, người mà trên đường bị trẻ con ném đá, phải nhặt nhạnh đồ bỏ đi để ăn.
Đến giờ hắn vẫn nhớ như in cảm giác máu tươi của vợ chảy trên tay mình.
Hắn nói, đó là sự ấm áp, tựa như khi hắn lao động cả ngày, kéo thân thể mệt mỏi trở về, vợ hắn đã pha sẵn một tách trà nóng vừa miệng.
Nhưng giờ đây, mỗi khi uống trà nóng, hắn lại thấy bỏng tay.
Tiểu hòa thượng liếc thấy vai phải của người đàn ông kia.
Nơi đó trống rỗng.
Trong trận chiến ngày hôm qua, cánh tay phải của hắn đã bị yêu quái chém đứt.
Hắn đau ngất đi, rồi được đưa đi dưỡng thương.
“Giết a!”
Khi đám yêu quái rút kiếm ra, định ra tay tiếp, một đám người từ phía sau cầu đá xông tới.
Bọn họ đều là những thương binh được khiêng xuống.
Có người chân tập tễnh, có người tay gãy xương còn lòi ra ngoài, có người da đầu bị lột mất một mảng lớn.
Bọn họ liều mạng xông vào đám yêu quái.
Mất tay phải, bọn họ dùng răng, không có gì, bọn họ dùng thân thể mình che chắn cho tiểu hòa thượng.
“Đến đây, giết đi!”
Một người phun ra một cái tai, gào lên với đám yêu quái.
“Hừ, nỏ mạnh hết đà!”
Yêu quái đầu mục ở đầu cầu vung tay lên, một đám yêu binh khác lại vây về phía cầu đá.
Ngay khi bọn chúng sắp đến trước mặt tiểu hòa thượng, chuẩn bị dập tắt ngọn sóng nhỏ này, thì biến cố liên tục xảy ra trong đội ngũ yêu binh.
Một yêu quái đột nhiên giơ tay chém xuống, chém ngã yêu binh bên cạnh.
Trong lúc những yêu quái phía trước còn kinh ngạc, hắn lại vung liên tiếp mấy đao, mở ra một con đường máu, một bước đạp đến trước mặt tiểu hòa thượng.
Thương binh vẫn đang giằng co với đám yêu quái.
Yêu quái này đạp hết bọn họ ra, hất thi thể lên, đẩy tiểu hòa thượng ra ngoài.
“Ta đi đại gia ngươi tiểu hòa thượng, lão tử đời này nợ ngươi!”
Cây gậy trúc yêu quái rống giận, một tay kéo lấy tiểu hòa thượng, giẫm lên bùn máu, mặt hướng Thần Nông thành mà bước đi.
Về khoản chạy trốn, hắn rất am hiểu.
Hai ngày trước, sau khi bị thương, hắn đã bén nhạy nhận ra rằng chờ đợi thêm nữa chỉ có chết.
Thần Nông thành không giữ được.
Hắn khuyên tiểu hòa thượng rời đi, khuyên những người của Thí Thần Giả rời đi, nhưng bọn họ thờ ơ.
Ba ngày trước, hắn mất một cánh tay.
Hắn đã tận tình giúp đỡ, thế là cây gậy trúc yêu quái chọn cách rời đi.