Chương 1423 rắn đực
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 1423 rắn đực
Chương 1423: Rắn đực
Dư Sinh cầm vò rượu lên ngửi, một mùi thơm ngát của trái cây xộc vào mũi, đoán chừng là dùng quả để ủ.
“Chính các ngươi ủ?” Dư Sinh ngẩng đầu hỏi.
Mấy thị nữ gật đầu: “Đại… Đại vương từng nói, người đã xấu xí lắm rồi, nếu lại không giỏi chuyện bếp núc thì sẽ chẳng ai thèm lấy.”
“Toàn nói bậy.” Diệp Tử Cao đặt chén rượu xuống, “Nàng ta xấu xí, chứ các ngươi có xấu đâu.”
Hắn cười nói: “Ta rất thích mấy người đó chứ.”
Thấy hắn trêu chọc mấy thị nữ mặt mày hớn hở, hoa tâm trỗi dậy, Dư Sinh liền nói: “Đừng nghe hắn nói bậy bạ, trong nhà hắn có nương tử rồi, lại còn là một con rồng ghen tuông nữa đấy. Các ngươi đừng trêu chọc hắn, đến lúc đó đừng trách ta thấy chết không cứu.”
Nghe vậy, đám yêu quái liền nhượng bộ Diệp Tử Cao.
“Ha ha, không ai lại đi vạch mặt nhau như thế.” Diệp Tử Cao oán hận nhìn Dư Sinh.
Bọn họ ngồi đó nói chuyện phiếm, rất nhanh đã đến sau nửa đêm, mọi người đều có chút mệt mỏi, trực tiếp dựa vào ghế ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, dù sao khi Dư Sinh bị A Sửu đánh thức thì trời đã sáng choang.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Dư Sinh đứng dậy duỗi lưng một cái, khó hiểu nhìn A Sửu, “Chẳng lẽ con yêu quái kia lại giở trò yêu ma gì nữa rồi?”
“Không… không phải, là… là nàng ta đã khuất phục rồi, trong phòng hô to là mình vui lòng phục tùng.” A Sửu ngượng ngùng nói.
Chẳng qua với bộ dạng xấu xí của nàng ta, thì có ngượng ngùng hay không cũng chẳng ai đoán ra được.
“Thật sao?” Dư Sinh tỏ vẻ ngoài ý muốn.
Hắn chỉ nghĩ tác thành cho lão gia tử thôi, ai ngờ lão gia tử lại thực sự làm được chuyện này.
“Đi, đi xem một chút.” Dư Sinh nhắc nhở Diệp Tử Cao rồi vội vàng hướng động phủ phòng ngủ của yêu quái Đại vương đi đến.
Trong động phủ, đám yêu quái đã đi vào trước Dư Sinh một bước, khi đi vào, các nàng đều khen Cẩu Tử một câu “thật anh tuấn”.
Điều này khiến Cẩu Tử vểnh đuôi lên trời, dẫn Cùng Kỳ vây quanh đám yêu quái đổi tới đổi lui, chỉ vì để đám yêu quái khen mình thêm vài câu.
Khi Dư Sinh bọn họ đi vào, cả phòng ngủ tràn ngập một bầu không khí uể oải.
Yêu quái Đại vương đã mặc quần áo chỉnh tề, mọi người cũng vậy, ai nấy đều thở hồng hộc, mồ hôi đầm đìa.
Yêu quái Đại vương còn thảm hại hơn, tròng mắt trắng dã, trông như người bệnh vừa khỏi.
Thấy Dư Sinh tiến vào, nàng ta kích động muốn tiến lên, nhưng vừa bước một bước thì chân đã mềm nhũn, suýt chút nữa ngã xuống đất, may mà có thủ hạ đỡ lấy.
“Ta… ta… ta thần phục!” Yêu quái Đại vương khàn giọng nói, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nàng ta chưa từng phải chịu đựng chuyện sai lầm như vậy.
“Đánh… đánh…”
“Ngươi muốn đánh ai?” Dư Sinh hỏi.
“Đánh… đánh từ hôm nay trở đi, ta… ta xuất gia làm ni cô!” Yêu quái Đại vương kiên quyết nói, “Vì… vì những người ta đã hại mà ăn chay niệm Phật, vì họ tụng kinh.”
Nói rồi, yêu quái Đại vương muốn khóc.
Đương nhiên, cũng có thể là mồ hôi trên trán nhỏ xuống mắt.
“Rất tốt.” Dư Sinh mừng rỡ không ngậm được miệng.
Hắn vung tay về phía trước, một tấm thẻ bị phong ấn bay ra, sau khi bạch quang hiện lên, yêu quái Đại vương biến mất tại chỗ, khiến đám yêu quái kinh ngạc.
Các nàng nhìn xung quanh, tìm kiếm Đại vương của mình.
Mãi cho đến khi bạch quang lần nữa hiện lên, yêu quái Đại vương xuất hiện trước mặt các nàng.
“Đại vương, ngươi…” Đám yêu quái nhao nhao vây quanh nàng, “Ngươi… ngươi không sao chứ?”
Yêu quái Đại vương khoát tay, ra hiệu mình không sao.
Dư Sinh lúc này đi về phía giường, thấy lão gia đang nằm trên giường với vẻ mặt thỏa mãn.
“Đại gia, ngươi vẫn khỏe chứ?” Dư Sinh quan tâm hỏi.
Đại gia khoát tay, vẻ mặt thỏa mãn: “Dư chưởng quỹ, cám ơn ngươi.” Sau khi nói cám ơn Dư Sinh, đại gia “Ha ha, ha ha” cười lớn.
“Cái vị đại gia này…” Diệp Tử Cao đi tới, đang định nói gì đó thì tiếng cười tắt dần, đại gia nhắm mắt lại, không còn tiếng thở nữa.
Đại gia cứ như vậy mà đi.
“Đây coi như là tâm nguyện đã thành, chết cũng không tiếc?” Phú Nan đi tới nói.
Dư Sinh khẽ gật đầu.
Trong ánh mắt hắn, hồn phách của đại gia từ trong thân thể chui ra, không chút lưu luyến, trong chốc lát hóa thành bạch quang, đi về phía luân hồi.
Dư Sinh đưa tay ra, tiếp được một viên chỉ là hạt gạo, rồi nó cũng nhanh chóng biến mất trong lòng bàn tay hắn.
Đối với Dư Sinh hiện tại mà nói, hạt gạo có thể cường hóa thân thể hắn đã có hạn, nhưng ai lại chê nhiều bao giờ?
“Đem lão gia tử chôn cất đi.” Dư Sinh nói.
Yêu quái Đại vương đáp ứng một tiếng.
Các nàng nhanh chóng hành động, sau khi chôn cất lão gia tử xong, đám yêu quái thả những dân làng bị bắt tới, rồi thu thập những thứ còn sót lại trong động phủ.
Dư Sinh đi theo các nàng dạo qua một vòng.
Hắn phát hiện động phủ này vẫn còn rất lớn, ngoài một hành lang chính và đại sảnh, còn chia làm hai tầng trên dưới, xây dựng rất nhiều phòng, để đám yêu quái gần như có thể mỗi người một gian mà ở. Nơi này còn có bếp sau, phòng chứa đồ, hầm rượu vân vân.
Dư Sinh nhìn thấy rất thích, dứt khoát biến động phủ này thành khách sạn, trực tiếp mở ra gang tấc chi môn.
Động phủ này nằm trên hoang sơn dã lĩnh, không thông đại lộ, rất ít yêu quái hoặc người sẽ đi qua nơi này, việc làm ăn chắc là không tốt lắm.
Nhưng làm nơi cất giữ đồ vật thì không thể tốt hơn.
Làm xong những việc này, Dư Sinh không dẫn người trực tiếp mở gang tấc chi môn rời đi mà cùng nhau xuống núi, hộ tống dân làng bị bắt trở về thôn, đồng thời cũng áp tải đám yêu quái đi, để phô trương một chút sự lợi hại của hắn.
Bọn họ nhanh chóng xuống núi, Xà mỹ nữ lại từ trong hoang miếu thò đầu ra, đang định chào hỏi thì khi nhìn thấy là Dư Sinh liền sợ hãi “Sưu” đóng sầm cửa sổ lại.
“Này, ta nói cho ngươi biết.” Dư Sinh nói vọng vào cửa sổ, “Trông thấy đám yêu quái này không? Bọn chúng làm xằng làm bậy nên bị ta bắt hết rồi đấy. Ngươi mà còn dám câu dẫn hại người thì cũng có kết cục như vậy.”
“Công tử yên tâm, ta tuyệt đối không hại người!” Xà mỹ nữ cam đoan ở bên trong.
“Coi như ta muốn hại người, thì cũng phải có người để hại chứ.” Nàng lại bổ sung một câu.
Bây giờ trong thôn ai cũng tinh ranh, bọn họ tùy tiện không rời khỏi làng quá xa, một con yêu quái nhỏ bé như nàng ta căn bản không có cơ hội câu dẫn ai.
Dư Sinh vừa định đi thì yêu quái Đại vương ở bên cạnh nói: “Cái con xà yêu kia, ai mà bị nó câu dẫn nói ra tên thì coi như đổ tám đời nấm mốc.”
“Nói thế nào?” Dư Sinh quay đầu nhìn nàng.
“Hắn là nam đó, một con Tiểu Hùng rắn.” Yêu quái Đại vương nói.
“Cái gì?!” Diệp Tử Cao bọn họ kinh ngạc nhìn nhau.
“Không phải chứ, như vậy cũng quá trơ trẽn.” Diệp Tử Cao lầm bầm, hắn hướng phía hoang miếu hô: “Thối rắn, ngươi ra đây cho ta.”
Hô nửa ngày, dưới tình huống Diệp Tử Cao uy hϊế͙p͙ đốt miếu, Xà mỹ nữ mới uể oải đẩy cửa sổ ra.
“Ngươi, yêu quái kia, sao lại không có đạo đức thế hả? Đáng đời ngươi xui xẻo, để ngươi nói hết lời thật.” Xà mỹ nữ phàn nàn yêu quái Đại vương.
“Ta nói này, ngươi cũng đủ rồi đấy.” Dư Sinh tiến lại gần cẩn thận ngắm nghía, thật đúng là không nhìn ra manh mối gì.
“Ngươi thật sự là hùng?” Dư Sinh hỏi.
“Vậy phải xem đối với ai chứ, đối với nam thì ta là Xà mỹ nữ, đối với nữ thì ta là mỹ nam rắn.” Xà mỹ nữ nói, không quên ném một cái mị nhãn.
Dư Sinh cảm thấy buồn nôn: “Cút, ngươi còn như vậy nữa thì cẩn thận ta bắt ngươi lại nấu canh đấy, nhanh, lộ nguyên hình ra mau.”
Xà mỹ nữ không để ý Dư Sinh.
“Chủ nhân mới của ta lợi hại lắm đó, không thấy ta cũng bị bắt rồi à?” Yêu quái Đại vương khuyên nhủ.
Xà mỹ nữ rụt đầu vào trong cửa sổ, khi quay lại thì đã là một đại hán râu quai nón, lông mũi còn rất dài.
“Ối giời ơi!” Dư Sinh bọn họ cùng nhau lùi lại một bước.
“Đi mau, đi mau.” Dư Sinh chào hỏi, sự tương phản này quá lớn.