Chương 1391 giác tiên sinh
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 1391 giác tiên sinh
Chương 1391: Giác tiên sinh
“Lời này mà ngươi cũng dám nói ra, lợi hại thật đấy.”
Con cua yêu giơ ngón tay cái lên với bạch tuộc yêu.
“Ta không cố ý đâu.” Bạch tuộc yêu chắp tay lên trời cầu khấn, mong vị kia đừng nghe thấy.
“Ta thấy vị kia chính là con trai của Đông Hoang Vương.” Cua yêu chỉ vào Phú Nan nói.
“Vì sao?” Bạch tuộc yêu hỏi.
“Đần độn, hợp với cái tính động tay không động não, phẩm chất ưu tú của Đông Hoang Vương.” Cua yêu đáp.
“Ta lại thấy vị kia mới đúng,” bạch tuộc yêu chỉ tay về phía Sở Từ, “Có khí chất công tử nhà giàu.”
Vừa nói, hắn vừa châm lửa vào chiếc mũ thuyền trưởng U Linh đang cầm trên tay.
Ngay lập tức, Dư Sinh thấy giữa đám yêu quái đứng ở bến tàu bốc lên một cột khói xanh, kèm theo ngọn lửa.
“Đây là làm gì vậy, đốt lang yên à? Hay là nhắc nhở chúng ta là người một nhà?” Dư Sinh nghi hoặc hỏi.
Bên trái, Thanh dì lắc đầu, bên phải, Chu Cửu Phượng cũng tỏ vẻ không biết.
Phía dưới, cua yêu thấy mũ thuyền trưởng U Linh bốc cháy thì vội vàng dùng càng cua đập mạnh, nện cho thuyền trưởng U Linh xây xẩm mặt mày.
“Ngươi, các ngươi làm cái gì hả?!” Thuyền trưởng U Linh quay đầu giận dữ.
Hắn vừa không có mũi, vừa không có da đầu, nhất thời không biết mũ của mình bị làm sao.
“À thì là…” Bạch tuộc yêu chỉ lên Côn Bằng trên trời, “Bọn họ lúc đáp xuống ném xuống một đốm lửa, làm cháy mũ của ngươi, hắn giúp ngươi dập lửa đấy.”
“Thật sao?” Thuyền trưởng U Linh hỏi, cúi đầu nhặt mũ lên, quả nhiên thấy đỉnh mũ bị cháy thủng một lỗ.
Hắn phủi nhẹ rồi đội lên đầu, nói với cua yêu và bạch tuộc yêu: “Cảm ơn các ngươi nhé.”
“Không có gì, nhớ về khao chúng ta chầu rượu là được.” Bạch tuộc yêu nói.
“Được thôi!” Thuyền trưởng U Linh đáp ứng, giờ hắn đang làm dưới trướng Giác Long, coi như là thăng quan, đương nhiên phải mời khách.
Cua yêu bên cạnh trợn mắt há mồm, bạch tuộc yêu giơ ngón tay cái lên: “Ngươi được đấy.”
“Cái gì?” Thuyền trưởng U Linh còn đang chú ý đến phía sau.
“À, bọn ta đang cá ai là con trai của Đông Hoang Vương ấy mà.” Cua yêu nói, “Cược một bữa cơm, nếu hắn thắng thì được ăn hai bữa.”
“Ồ?” Ngọn lửa trong mắt thuyền trưởng U Linh bùng lên, “Các ngươi cược ai, ta cũng cược một chân.”
Cua yêu và bạch tuộc yêu mỗi người chỉ vào Phú Nan và Sở Từ.
Thuyền trưởng U Linh lại có ý kiến khác, hắn chỉ vào Dư Sinh nói: “Ta thấy hắn mới đúng.”
“Vì sao?”
“Vì hắn đứng cạnh mỹ nữ!” Thuyền trưởng U Linh nói, “Mấy cái đám yêu nhị đại, thần nhị đại đều thế cả, thích cưới tuyệt sắc giai nhân.”
Hai con yêu quái phía sau nghe thấy cũng thấy có lý, bọn họ nhìn Thanh dì, “Đúng là rất đẹp.”
“Là rất đẹp à?”
Thuyền trưởng U Linh chất vấn gu thẩm mỹ của bọn họ, “Phải gọi là cực phẩm mới đúng, ta nói cho các ngươi biết, ta mà cưới được nàng, sống ít đi chục năm cũng đáng.”
“Ngươi chết rồi mà.” Hai con yêu quái đồng thanh nhắc nhở hắn.
“Ngươi chết rồi mà.” Khô lâu vẹt cũng kêu lên trên vai hắn.
Thuyền trưởng U Linh mặc kệ bọn chúng, “Các ngươi nhìn xem, da thịt mập mạp kia, khuôn mặt bầu bĩnh kia, còn có bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm kia…”
Hai yêu quái phía sau càng nghe càng thấy sai sai.
Bọn họ nhìn Chu Cửu Phượng, cô gái còn lại bên cạnh Dư Sinh, nghi ngờ nói: “Có khi nào chúng ta hiểu sai về cái đẹp rồi không?”
“Không thể nào.” Cua yêu nói: “Chẳng lẽ gu thẩm mỹ của nhân loại khác biệt lớn vậy so với yêu quái dưới nước chúng ta?”
Cuối cùng, cá ướp muối vững vàng dừng lại trên bến tàu, Dư Sinh nhanh chân bước xuống trước, đưa tay đỡ Thanh dì xuống theo.
Bốn đầu Giác Long còn chưa kịp nghĩ ra nên đối mặt với Dư Sinh với thái độ gì.
Dư Sinh đã quen thuộc nói: “Ôi chao, ta đây đại giá quang lâm, làm phiền các ngươi ra tận đây đón tiếp, thật ngại quá đi.”
Hắn kéo Thanh dì đi lên trước, “Các ngươi không phải đợi lâu lắm đấy chứ?”
Bốn đầu Giác Long bị hắn chào hỏi một cách thân quen như vậy, có chút không quen.
Giác Long lão đại vô thức đáp: “Không, chúng ta cũng mới đến thôi.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Dư Sinh vẫy tay với bọn họ, “Mọi người vất vả rồi.”
Đám người: …
Đám yêu quái hai mặt nhìn nhau, kịch bản này có gì đó sai sai rồi.
Ngược lại, thuyền trưởng U Linh kia có lối suy nghĩ riêng, quay đầu nói với hai con cua và bạch tuộc: “Các ngươi thua rồi, bữa cơm này chúng ta hòa nhau.”
“Ngươi đúng là mù quáng.” Bạch tuộc yêu nói.
“Đoán mò trúng cũng là bản lĩnh, có bản lĩnh hai người các ngươi cũng đoán trúng đi.” Thuyền trưởng U Linh đắc ý.
Phía trước, anh tuấn yêu quái tên Tín cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Hắn lạnh lùng nói: “Hừ, không hổ là Đông Hoang Thiếu chủ, tự chui đầu vào rọ mà vẫn phách lối như vậy!”
“Đa tạ khen ngợi, đa tạ khen ngợi.” Dư Sinh mặt dày như tường thành, chẳng thèm để ý người khác nói móc thế nào, “Không biết vị yêu quái này là?”
“Khuyển tử.” Giác Long lão đại cầm đầu nói.
“Ôi chao, đúng là hổ phụ sinh khuyển tử mà.” Dư Sinh chắp tay, “Không sai, tuấn tú lịch sự, đúng là hảo hán!”
Thuyền trưởng U Linh dùng đao gõ gõ lên mũ của mình, quay đầu nói: “Sao ta nghe câu này cứ thấy sai sai thế nào ấy nhỉ?”
Hai yêu quái lắc đầu, “Nghe hay mà, đang khen Tín công tử đấy.”
Tín yêu quái lại không ngốc như bọn chúng, tiếp tục giễu cợt: “Con trai của Đông Hoang Vương, trong người không hổ chảy một nửa dòng máu của Tạo Chữ Thánh Nhân, nói chuyện có khác.”
“Quá khen, quá khen.” Dư Sinh khiêm tốn nói.
Tín yêu quái đấu võ mồm như đấm vào bị bông, không nhận được chút phản hồi nào, không khỏi muốn tiến thêm một bước móc mỉa.
Nhưng những lời này đều bị phụ thân hắn, Giác Long lão đại, cắt ngang.
“Công tử, mời đi, chúng ta vừa đi vừa nói.” Giác Long lão đại nói.
Vừa xuống tới, Dư Sinh đã chiếm hết tiên cơ, Giác Long lão đại cảm thấy đã đến lúc giành lại quyền chủ động.
“Tốt thôi, chúng ta cũng vừa hay muốn ngắm ngọn tiên sơn này.” Dư Sinh mỉm cười nói, “Ôi chao, đây cũng là sản nghiệp của mẹ ta, đáng tiếc bị kẻ vô liêm sỉ cướp đi, mãi không có cơ hội nhìn lại, lần này còn phải cảm ơn vị… Các ngươi xưng hô thế nào nhỉ, Giác tiên sinh?”
“Phốc,” thuyền trưởng U Linh phía sau không nhịn được cười phá lên, cái tên này, nghe thật là…
Đám yêu quái nhao nhao nhìn hắn, thuyền trưởng U Linh vội vàng che miệng lại, cố gắng che giấu việc mình vừa lỡ lời.
“Giác tiên sinh, Giác tiên sinh.” Vừa hay lúc này, con vẹt trên vai hắn kêu lên.
“Tiểu gia hỏa này thật có linh tính.” Dư Sinh liếc nhìn Khô Lâu vẹt, đồng thời đầy thâm ý nhìn thuyền trưởng U Linh.
Nhìn cái mũ là biết, vị này chính là người vừa châm lửa đốt mũ.
Hắn là một nhân loại Khô Lâu, xem ra là thân ở Tào doanh tâm tại Hán, là người tốt.
Dư Sinh khẽ gật đầu với hắn, ra hiệu rằng lời nhắc nhở của hắn, Dư Sinh đã hiểu.
Thuyền trưởng U Linh ngơ ngác không hiểu gì.
Năm cái sừng rồng vì tiếng “Giác tiên sinh” của Dư Sinh mà mặt mày ủ dột.
Nhưng Giác Long lão đại vẫn cố nén tính tình nói: “Ta là Giác Long tứ huynh đệ, là phụ tá đắc lực của Nến đại nhân.”
Hắn nói chuyện không khách khí, “Hiện tại ngọn tiên sơn này là do bốn huynh đệ chúng ta làm chủ, công tử lần này đến đây, không biết có gì chỉ giáo?”
“A nha.” Dư Sinh kinh ngạc nói, “Thì ra các ngươi chính là bốn kẻ vô liêm sỉ kia.”
“Ngươi!” Giác Long Tín nắm chặt tay, giận trừng Dư Sinh.
“Làm gì, đây là chính các ngươi thừa nhận, nổi giận với ta làm gì.” Dư Sinh tỏ vẻ vô tội.
Giác Long lão đại đè con trai mình xuống, thấy Dư Sinh không nói rõ ý đồ đến, dứt khoát mình làm rõ, “Nghe nói công tử lần này đến đây, là muốn dùng thân mình vào ngục, đổi lấy tự do cho tất cả tiên nhân trên tiên sơn?”
“Đúng, đúng, ngươi không nói ta suýt quên.” Dư Sinh vô cùng tích cực nói: “Các ngươi khi nào thì bắt ta? Hay là bây giờ trói luôn đi? Nhốt trong lồng cũng được, rộng rãi một chút cũng không sao, tốt nhất là làm thành lồng giam ấy, đỡ tốn công ta đi đường.”
Giác Long huynh đệ lần nữa bị Dư Sinh làm cho đứng hình tại chỗ vì không đi theo lối thông thường, không biết phải làm sao.
Chẳng phải đã nói là mình áp chế, đối phương khuất phục, sau đó mình đắc ý trói đối phương lại sao?
Cái này có gì đó sai sai rồi.