Chương 1382 Đồ thôn
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 1382 Đồ thôn
Chương 1382 Đồ Thôn
Trở lại chính đề.
“Ta nói cho ngươi biết, bọn chúng cướp bóc, đánh bần gia, nhân loại thì nhiều, yêu quái lại ít.” Đào Yêu Lão Hoàng nói.
Bọn chúng chỉ là đám võ sư trước kia bị Bạch Cao Hưng lừa bịp, không những giúp La Sát chim báo thù, cuối cùng còn đối đầu với đám yêu quái Mẫu Đơn Thành.
Hiện tại bọn chúng đang chạy tán loạn khắp nơi, sống bằng nghề cướp bóc.
“Ngươi thật sự định thu nạp bọn chúng?” Lão Hoàng hỏi Bạch Cao Hưng.
Bạch Cao Hưng gật đầu, “Chính vì những kẻ này ác, nên ta mới muốn thu nhận để chúng ta sử dụng. Như vậy, mặc kệ ngươi có giày vò thế nào, dù có toàn quân bị diệt cũng không cảm thấy áy náy, ngược lại còn thấy là vì dân trừ hại.”
Lão Hoàng khó tin nhìn Bạch Cao Hưng, “Hóa ra ngươi lôi kéo bọn họ đến đây là để giày vò đến chết à? Ngươi học ai cái trò này vậy, quá xấu xa.”
Bạch Cao Hưng đáp: “Đương nhiên là học chưởng quỹ rồi.”
“Ta thấy chưởng quỹ cũng không hư hỏng như ngươi.” Lão Hoàng nói.
Hắn tuyệt đối không thể nói xấu Dư chưởng quỹ.
Nếu tinh thần của Dư chưởng quỹ vô tình lướt qua chỗ hắn, nghe được hắn nói lời hay về chưởng quỹ, biết đâu lại khen hắn ấy chứ.
Bạch Cao Hưng cười, “Chưởng quỹ còn xấu xa hơn ta nhiều, ta cùng lắm chỉ lợi dụng ác nhân thôi, còn hắn thì trực tiếp khiến kẻ xấu vĩnh viễn không được luân hồi.”
Hắn chỉ vào Lão Hoàng, “Ngươi chẳng phải là một ví dụ sao?”
“Ta…” Lão Hoàng cạn lời.
“À phải rồi,” Bạch Cao Hưng hỏi hắn, “Tìm được A Quá bọn họ chưa?”
Lão Hoàng lắc đầu, “Không biết, ta đoán bọn chúng chạy vào rừng sâu núi thẳm rồi, chắc không biết các ngươi đã ra ngoài.”
Bạch Cao Hưng và La Sát chim vào ngày thứ hai sau khi trở về, đã dâng nước linh tuyền mà Dư Sinh đưa cho, thành công cứu sống Mẫu Đơn Thành chủ Mẫu Đơn, sau đó thành chủ được thả ra. Sau khi ra ngoài, Bạch Cao Hưng cảm thấy phải chuẩn bị trước cho việc Dư Sinh tiến vào Trung Nguyên, thế là moi hết tích cóp của Lão Hoàng, mua lại khách sạn này.
“Lão La đâu?” Lão Hoàng nhìn quanh, hắn ngồi nãy giờ mà không thấy La Sát chim ra ngoài.
“Ra ngoài thăm dò tin tức rồi.” Bạch Cao Hưng nói.
La Sát chim thân là yêu quái, hoạt động trong Mẫu Đơn Thành rất thuận tiện.
“Thăm dò tin tức gì?” Lão Hoàng nghi hoặc.
Trong Mẫu Đơn Thành này, lẽ nào còn có chuyện gì mà hắn không biết?
“Vụ án đồ thôn ở Hồ Thượng Thôn.” Bạch Cao Hưng nói.
Lão Hoàng biết vụ án này.
Vụ án xảy ra vào nửa tháng trước, một ngôi làng bị tàn sát sạch sẽ trong một đêm. Ngày hôm sau, người dân làng bên cạnh đi vào thì phát hiện phần lớn người trong làng chết rất thanh thản, không có bất kỳ dấu vết giãy giụa nào, chỉ có vài người con ngươi giãn to, chết không nhắm mắt.
Người dân làng bên cạnh hoảng sợ báo án, nhưng Mẫu Đơn Thành chủ chỉ phái vài thành vệ qua xem xét qua loa rồi bỏ mặc.
Rốt cuộc ai đã đồ sát toàn bộ dân làng trong một đêm, thậm chí chó gà cũng không tha, nửa tháng trôi qua vẫn chưa có đáp án.
“Vụ án này, sau đó ta đã bóng gió hỏi thành chủ, cũng hiểu rõ một chút. Thành chủ đoán có lẽ là do yêu quái đi ngang qua hạ độc thủ. Vụ án này không có vấn đề gì mà.” Lão Hoàng nói.
Bách tính trong thành và đám yêu quái cũng nghĩ như vậy.
Ở Trung Nguyên, nhân loại như kiến, mạng như cỏ rác, Yêu Thần muốn giết người của một thôn thì có là gì.
Nhưng Bạch Cao Hưng lại cảm thấy vụ án này không bình thường.
Chưa nói đến chuyện khác, “Đồ thôn thì đơn giản, nhưng động thủ lặng yên không một tiếng động như vậy thì phải tốn chút tâm tư. Ngươi nói xem, hung thủ tốn công sức lớn như vậy để giết một thôn dân, hắn mưu đồ gì?” Bạch Cao Hưng hỏi.
Hơn nữa, Hồ Thượng Thôn đối với Mẫu Đơn Thành chủ cũng có giá trị lợi dụng, thôn đó gần một sơn cốc, trong sơn cốc thường có hoa tươi nở rộ, Hồ Thượng Thôn đã cung cấp không ít danh hoa dị thảo cho Mẫu Đơn Thành chủ. Mà Bạch Cao Hưng bọn họ cũng có chút liên quan đến việc Mẫu Đơn Thành chủ thích hoa cỏ.
Một ngôi làng như vậy, Mẫu Đơn Thành chủ lại làm qua loa, không điều tra kỹ càng một chút sao?
Tóm lại, có rất nhiều điểm đáng ngờ.
Bạch Cao Hưng lần này đã làm khó Lão Hoàng.
“Chẳng lẽ, con yêu quái ra tay lần này có thù với thành chủ, nhưng lại không dám để thành chủ biết?” Lão Hoàng suy đoán.
Bạch Cao Hưng lắc đầu, “Nếu là để trả thù thành chủ, thì phải khiến thành chủ đau lòng chứ. Hiện tại phản ứng của thành chủ là gì?”
“Cũng đúng.” Lão Hoàng gật đầu.
Khách sạn lại yên tĩnh, hai người ai nấy đều trầm ngâm.
Bỗng nhiên, Lão Hoàng “Bốp” một tiếng vỗ bàn, “Ta biết rồi!”
Đám yêu quái đang ăn cơm trong khách sạn lại đưa mắt nhìn sang.
“Ngươi nhỏ tiếng thôi.” Bạch Cao Hưng liếc hắn một cái, rồi cười với khách, ra hiệu không có gì.
Lão Hoàng hạ giọng, “Gần đây ta đang nghiên cứu Tam Thập Lục Kế mà chưởng quỹ viết, ta thấy chiêu này của yêu quái gọi là Không Thành Kế!”
“Ý gì?”
“Chính là biến thành không thành, như vậy sẽ không sợ người khác đánh tới.” Lão Hoàng nói.
Bạch Cao Hưng sững sờ, cái này mà cũng coi là mưu kế à?
“Sao, bị thông minh tài trí của chưởng quỹ làm cho kinh ngạc đến ngây người rồi à.” Lão Hoàng cười nói, “Một chiêu này đủ để khiến người ta đứng ở thế bất bại.”
“Vậy thì liên quan gì đến vụ đồ thôn?” Bạch Cao Hưng hỏi một cách miễn cưỡng.
“Thì làng đều không sao cả.” Lão Hoàng cũng cảm thấy có chút hoang đường, hắn gãi đầu cười.
“Ngớ ngẩn.” Bạch Cao Hưng không nhịn được tặng cho hắn hai chữ.
“Đây là kế sách viết trong sách của chưởng quỹ, ngươi không hiểu thì đừng nói lung tung.” Lão Hoàng khinh bỉ Bạch Cao Hưng.
“Được, được.” Bạch Cao Hưng lười dây dưa với hắn, phân phó: “Ngươi lại đi bóng gió dò hỏi xem, ta thấy thành chủ các ngươi chưa chắc đã không biết ai làm. Còn nữa, ngươi tra xem các thành trì khác, xem có nơi nào khác từng xảy ra chuyện đồ thôn không.”
“Được, ngươi ở nhà chờ tin tức của ta.”
Lão Hoàng đáp một tiếng, đứng dậy cầm lấy thanh nhạn linh đao trên bàn, “Vậy ta đi trước, còn phải dạy bọn chúng toán thuật nữa.”
Bạch Cao Hưng ôm trán, “Dạy cái đầu ngươi ấy, hiện tại ta còn không biết tính sổ sách thế nào đây này.”
Đám yêu quái trong Mẫu Đơn Thành tính sổ sách quá sức tưởng tượng.
Mỗi ngày tính tiền, Bạch Cao Hưng đều phải cãi nhau với bọn chúng một trận, đau cả đầu.
Lão Hoàng nói: “Ta làm vậy cũng là để hoàn thành tốt hơn nhiệm vụ nội ứng của mình, ngươi nghĩ xem, nhỡ ta đột nhiên tính toán giỏi lên thì chẳng phải khiến người ta nghi ngờ sao?”
“Vì chưởng quỹ, ta nguyện ý phạm thêm sai lầm nữa!” Lão Hoàng bỏ lại một câu rồi quay người rời đi.
Bạch Cao Hưng lắc đầu, nâng chén thu dọn, bỗng nhiên nhớ ra gì đó, chạy ra cổng hô: “Hoàng Thống Lĩnh, ngươi còn chưa trả tiền đâu.”
Lão Hoàng không thèm quay đầu lại, “Ngươi mẹ nó đã bao giờ thấy thành vệ chúng ta ăn cơm ở khách sạn của nhân loại mà phải trả tiền chưa?”
Giọng điệu này, cái vẻ lẽ thẳng khí hùng này, cái thần thái ngạo mạn này, đích thị là thái độ của yêu quái trong thành đối với đám bách tính nhân loại hạ đẳng.
Để không phá hỏng việc làm nội ứng của Lão Hoàng, Bạch Cao Hưng hậm hực trở lại khách sạn.
Trong lòng hắn tự an ủi: “Kệ hắn, dù sao khách sạn này cũng là Lão Hoàng bỏ tiền ra mà.”
Lão Hoàng vừa đi không lâu thì La Sát chim về đến khách sạn.
Nàng cầm lấy một chén rượu uống một hơi cạn sạch.
Bạch Cao Hưng lại đưa cho nàng một chén, “Tra rõ rồi?”
La Sát chim lắc đầu, khẽ nói: “Đám yêu quái quanh làng đều không biết ai hạ độc thủ. Nhưng theo suy đoán của bọn chúng, và cả quan sát của ta, ta thấy có lẽ không phải yêu quái hoặc Yêu Thần ra tay.”
“Vậy là ai ra tay?”
“Quỷ!” La Sát chim nói, “Chỉ có quỷ mới có thể lặng yên không một tiếng động giết chết những người này. Hơn nữa, những người chết không nhắm mắt cũng không giãy giụa, trên thi thể không có vết thương, cũng không thấy trúng độc, vậy thì chỉ có thể là bị tà ma loại Quỷ Hồn tập kích.”
Bạch Cao Hưng gật đầu, cũng có lý.
Bản thân hắn là bắt yêu Thiên Sư, biết rõ cách động thủ của đám yêu quái, bọn chúng tuyệt đối sẽ không để người chết thanh thản như vậy.
“Ta đã bảo Lão Hoàng đi điều tra lại rồi.” Bạch Cao Hưng nói.
Rốt cuộc là ngoài ý muốn, hay là có âm mưu khác, hoặc là quỷ, yêu đang tác quái, chờ một thời gian nữa sẽ rõ thôi.
“Ăn cơm chưa?” Bạch Cao Hưng hoàn hồn hỏi, “Ta nấu cho ngươi bát mì nhé?”
“Không cần.” La Sát chim vội vàng khoát tay, nàng không dám mạo hiểm với tài nấu nướng của Bạch Cao Hưng.