Chương 1230 thiếu sinh con nhiều loại cây
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 1230 thiếu sinh con nhiều loại cây
Chương 1230: Thà ít sinh con, gắng trồng cây nhiều
Dư Sinh chỉ tay ra phía sau.
Ở đó có hàng loạt thùng rượu lớn nhỏ, tất cả đều do Dư Sinh dùng công đức giá trị thông qua hệ thống sản xuất ra.
“Lão Miêu, chỗ rượu này ta muốn bán, ngày mai ngươi tìm vài người lanh lợi giúp ta đóng chai.” Dư Sinh nói.
Hắn đã sai thợ thủ công ở Đông Hoang Dương Châu đẽo đá thành những thùng rượu cỡ nửa người, đến lúc đó chỉ việc bày bán ở các khách sạn.
Những thùng rượu lớn như vậy, phân lượng không hề nhỏ, để đám cự nhân làm là thích hợp nhất.
“Được, ngươi cứ yên tâm, chúng ta nhất định làm đâu ra đấy.” Miêu trưởng lão mừng rỡ nói.
Có việc để làm, nghĩa là tộc nhân của họ có cơm ăn.
Ông ta uống thêm một chén rượu, lúc này mới nói ra mục đích đến đây.
“Dư chưởng quỹ, chúng ta quyết định định cư tại sơn cốc người khổng lồ này, không biết về dòng linh tuyền của ngươi…” Miêu trưởng lão nhìn Dư Sinh dò hỏi.
Dư Sinh sớm đã biết nên cũng không lấy làm lạ.
Hắn nói: “Lão Miêu, ngươi cứ yên tâm đi, ta đã hứa với ngươi thì nhất định làm được, ai bảo chúng ta đều là người thông minh cơ chứ.”
Nghe vậy, Miêu trưởng lão trong lòng nở hoa.
“Có điều…”
Dư Sinh vừa chuyển giọng, Miêu trưởng lão liền lo lắng, vội ngắt lời: “Có điều gì?”
“Có linh tuyền, có cả những loại cây ngũ cốc kia, đúng là có thể nuôi sống đám người khổng lồ các ngươi, thậm chí còn có thể nuôi thêm một lần nữa cũng không thành vấn đề.” Dư Sinh nói, “Nhưng lão Miêu, chúng ta đều là người thông minh. Nếu tộc nhân các ngươi cứ không kiêng kỵ mà sinh sôi nảy nở, thì mấy chục năm sau, số lượng tộc nhân ít nhất cũng phải tăng gấp đôi!”
Miêu trưởng lão gật đầu, đúng là như vậy.
“Đến lúc đó, sơn cốc người khổng lồ này cũng nuôi không nổi nhiều người như vậy, vậy các ngươi tính sao?” Dư Sinh hỏi.
Miêu trưởng lão bị hỏi khó, đây cũng là vấn đề mà họ đang tìm cách giải quyết.
Ông ta thấy Dư Sinh nhìn chằm chằm mình, bèn cười khan nói: “Cái đó… Dư chưởng quỹ, ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta tuy thông minh, nhưng cũng không phải quá thông minh đâu.”
Dư Sinh tiếp tục hỏi: “Còn những tộc cự nhân khác, trên bốn tộc, dưới bốn tộc, chẳng lẽ ngươi cứ trơ mắt nhìn bọn họ chết đói?”
Miêu trưởng lão gãi đầu: “Vậy Dư chưởng quỹ, ngươi thấy nên làm gì?”
Dư Sinh mừng thầm, cười đầy vẻ thần bí, khiến Miêu trưởng lão trong lòng bất an, luôn cảm thấy hắn có âm mưu gì đó.
Diệp Tử Cao cũng nhìn Dư Sinh.
Mỗi lần Dư Sinh cười như vậy, đều chẳng có ý tốt lành gì.
“Ta truyền cho ngươi một cẩm nang diệu kế.” Dư Sinh cười nói, cuối cùng hắn cũng có cơ hội truyền bá khẩu hiệu đã ấp ủ bấy lâu.
“Ngươi nói đi.” Miêu trưởng lão cúi người xuống, rửa tai lắng nghe, không muốn bỏ sót một chữ.
“Cự nhân muốn giàu thì phải làm sao? Thà ít sinh con, gắng trồng cây nhiều!” Dư Sinh nói.
Tửu phường nhất thời im phăng phắc.
Một lát sau, Diệp Tử Cao “phì” một tiếng bật cười, suýt chút nữa phun cả bia trong miệng ra.
“Ngươi cười cái gì? Ta nói không đúng à?” Dư Sinh hỏi.
Con cái ít thì người ăn cũng ít, cây cối nhiều thì đồ ăn cũng nhiều, đạo lý đơn giản như vậy, dễ hiểu biết bao.
“Là có đạo lý.” Diệp Tử Cao cười nói, “Còn rất vần nữa chứ.”
Lúc này Miêu trưởng lão cũng đã hoàn hồn.
Ông ta cười khổ nói: “Đây là một biện pháp, nhưng… không cho tộc nhân sinh con, cái này… cái này có được không?”
“Không phải không sinh, mà là sinh ít thôi, một nhà hai đứa là được.” Dư Sinh nói, “Như vậy tộc đàn của các ngươi cũng sẽ không vì nhân số ít mà suy bại.”
“Cái đó cũng quá…” Miêu trưởng lão còn muốn nói gì đó thì bị Dư Sinh ngắt lời.
“Lão Miêu, ngươi phải nghĩ như vầy.” Dư Sinh nhẫn nại nói: “Tộc nhân các ngươi không kiểm soát mà sinh sôi nảy nở, sớm muộn gì cũng sống không nổi, còn phải ra ngoài tranh giành miếng ăn với người khác, đến lúc đó người chết, người thân đau đớn, kẻ thù sung sướng, chi bằng bây giờ khống chế một chút, có thể trường trị cửu an.”
“Ngươi là người thông minh, đạo lý này ngươi hẳn là hiểu rõ.” Dư Sinh nâng chén kính ông ta.
Diệp Tử Cao ở bên cạnh tiếp lời: “Đúng vậy, đạo lý này, ngay cả người không thông minh như ta còn hiểu, ngươi thông minh như vậy mà vẫn chưa rõ sao?”
Nghe hai người kẻ xướng người họa, Miêu trưởng lão cảm thấy mình cũng đã hiểu ra.
“Có điều việc này hệ trọng, ta phải về thương lượng với bọn họ đã.” Miêu trưởng lão nói.
“Được.” Dư Sinh uống cạn chén rượu, dẫn Miêu trưởng lão ra khỏi tửu phường.
Dư Sinh đã sớm chọn xong vị trí đặt con suối.
Từ sâu trong sơn động phía sau bếp khách sạn, cũng chính là nơi Vô Thường chui ra, dòng nước chảy ra không ngừng, đổ thành một cái hồ nhỏ bên ngoài.
Dư Sinh dẫn ông ta đến phía sau bếp, nói cho Miêu trưởng lão nghe về quy hoạch của mình.
“Từ sau bếp dẫn nước ra phía sau, rồi men theo hai bên khách sạn, quấn quanh đại sảnh một vòng, sau đó tụ lại ở cửa khách sạn, chảy ra ngoài theo cống rãnh.”
Bọn họ đi ra ngoài, Dư Sinh chỉ xuống chân núi: “Ở đó đào một cái hồ lớn, trữ nước lại, sau này tưới cho cây ngũ cốc cũng tiện.”
Dư Sinh quay đầu nhìn Miêu trưởng lão: “Ngươi thấy thế nào?”
Thấy Dư Sinh nói năng có bài bản, nghĩ chắc hẳn đã lên kế hoạch từ lâu, ông ta vui vẻ gật đầu: “Không tệ, không tệ.”
“Không tệ là tốt rồi.” Dư Sinh phủi tay: “Vậy ngươi tìm người, cứ theo lời ta mà làm thôi.”
“Được.” Miêu trưởng lão vui vẻ đi làm việc.
…
Ban ngày, đám cự nhân vẫn đang bận rộn với việc đào cống rãnh, làm hồ chứa nước, nhiệt tình hăng say.
Không chỉ vì dòng linh tuyền mang đến hy vọng cho họ, mà còn vì cuối cùng họ cũng có cơm ăn.
Mấy ngày không được ăn cơm của Dư chưởng quỹ, họ cảm thấy toàn thân khó chịu.
Chờ đến khi được một tô mì sợi, một chai bia, đám cự nhân bị Miêu trưởng lão thúc ép làm việc cả ngày lập tức cảm thấy thư thái, cuộc sống chẳng khác nào thần tiên.
“Quá, quá dễ chịu.” Con trai Miêu trưởng lão nằm trên mặt đất, thoải mái nói.
Miêu trưởng lão khinh bỉ liếc nhìn hắn: “Nhìn cái dáng không có tiền đồ của ngươi kìa.”
Một chai bia bình thường đã như vậy, nếu mà uống loại rượu trong tửu phường kia thì không chừng say đến mức nào.
Con trai Miêu trưởng lão không phục: “Sao ta lại không có tiền đồ? Ta đã đủ cho ngài không chịu thua kém rồi, đào kênh mương, ta đào dài nhất đấy.”
Trong hang núi toàn là đá, đào kênh mương đá là một việc tốn sức.
Ấy vậy mà Miêu trưởng lão còn rất sốt ruột, cứ thúc giục bên cạnh, khiến đám cự nhân mệt chết đi được.
Lúc này mọi người đều nằm la liệt trên đại sảnh khách sạn.
Thấy đây là cơ hội tốt, Miêu trưởng lão nói: “Ta muốn thương lượng với mọi người một vấn đề.”
Thú trưởng lão khoát tay: “Chúng ta tạm thời định cư ở đây, trưởng lão, ngươi đừng nói nữa, ai cũng biết rồi.”
“Khụ khụ, không phải chuyện đó.” Miêu trưởng lão uyển chuyển hỏi Thú trưởng lão: “Thú Nhỏ à…”
“Á…” Thú trưởng lão rùng mình một cái: “Ngươi đổi cách xưng hô đi, nghe không quen.”
“Vậy được rồi, lão Thú, nhà ngươi bảy tám đứa con, có dễ nuôi không?” Miêu trưởng lão hỏi.
Thú trưởng lão khoát tay: “Lão Miêu, cái này thì ngươi sai rồi, con trai út của ta chết đói rồi, ngươi chẳng lẽ không biết?”
“Ta sao lại quên mất chuyện này.” Miêu trưởng lão vỗ trán.
Ông ta đổi cách hỏi:
“Lão Thú, nếu cho ngươi một cơ hội, giữa việc chết đói và không sinh con, ngươi chọn cái nào?” Miêu trưởng lão hỏi.
Lão Thú ngẩng đầu khỏi bàn rượu, trầm ngâm một lát rồi cười cay đắng: “Ta thà rằng nó chưa từng đến thế giới này.”
Con trai út của lão Thú chết quá thảm.
Lúc sắp chết, bụng nó căng phồng, bên trong toàn là xơ cỏ, vỏ cây và đá không tiêu hóa được.
“Ngươi hỏi cái này làm gì?” Lão Thú hỏi ông ta.
“Đây là điều ta suy nghĩ mấy ngày qua.” Miêu trưởng lão nói.
Ông ta quyết định chiếm dụng chủ trương “Thà ít sinh con, gắng trồng cây nhiều”.
Không phải ông ta đạo văn ý tưởng của Dư Sinh, mà vì chủ trương này xuất phát từ ông ta thì tộc nhân sẽ không có ý kiến gì.
Quả nhiên, các tộc nhân ở đây dù có phê bình kín đáo, nhưng không ai có ý nghĩ “Vong tộc ta” gì cả.
Lão Thú chỉ kinh ngạc nói: “Được đấy, lão Miêu, ý này mà ngươi cũng nghĩ ra được, sắp đuổi kịp sự thông minh của ta rồi.”