Chương 1192 thạch ốc
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 1192 thạch ốc
Chương 1192: Thạch Ốc
Diệp Tử Cao thức trắng đêm, nghĩ đến việc mình bị đánh một trận.
Kết quả, chẳng được tích sự gì, uổng công mang thêm bốn cái quầng thâm mắt.
Nghe Phú Nan kể lại, hắn cười trên nỗi đau của người khác: “Ha ha, đáng đời ngươi, ai bảo ngươi hấp tấp, lại còn lừa gạt thiếu nữ ngây thơ.”
“Ngây thơ cái đầu ngươi.” Diệp Tử Cao bực dọc đáp.
Hắn cứ tưởng Hắc Nữu cả ngày ăn dấm chua thì cũng biết chút chuyện, hóa ra nàng ta chẳng biết gì sất.
Diệp Tử Cao phiền muộn, ngửa cổ uống cạn một chén rượu.
“Uống từ từ thôi, sáng sớm ra đã uống rượu thì không tốt cho sức khỏe đâu.” Phú Nan khuyên nhủ.
“Ta còn cần cái thân thể này làm gì nữa, có đất dụng võ đâu mà!” Diệp Tử Cao than thở.
“Đừng có nói thế, ngươi mà sáng sớm đã say khướt thì việc ở khách sạn lại đổ hết lên đầu ta.” Phú Nan cằn nhằn.
“Cái đầu ngươi ấy!” Diệp Tử Cao cứ tưởng Phú Nan tốt bụng lắm.
Phú Nan vừa cười vừa an ủi hắn: “Thật ra thì cũng tốt thôi, ngươi nghĩ xem, ít nhất ngươi không phải ấp trứng.”
Phú Nan chưa dứt lời, Diệp Tử Cao lại tu một chén lớn, khóc không ra nước mắt.
Dư Sinh tinh thần sảng khoái bước xuống, nhìn hai người bọn họ: “Không tệ nha, dậy sớm thế cơ à.”
“Ha ha, đừng nhắc nữa.” Vui một mình không bằng vui chung, Phú Nan lập tức kể lại chuyện xấu hổ của Diệp Tử Cao, khiến Dư Sinh cũng cười ha hả.
Diệp Tử Cao càng uống rượu giải sầu.
Dư Sinh ngồi xuống, an ủi hắn: “Uống rượu buồn chẳng giải quyết được gì đâu, bây giờ ngươi phải tranh thủ thời gian giúp Hắc Nữu học hành đi.”
“Học cái gì?” Diệp Tử Cao chỉ vào quầng thâm mắt của mình, “Không thấy chỗ này còn hằn vết đấm à?”
“Không phải, sao ngươi còn ngốc hơn cả Phú Nan vậy.” Dư Sinh bất đắc dĩ nói, “Ngươi đem mấy quyển sách của ngươi cho Hắc Nữu xem chẳng phải được rồi sao?”
“Sao lại lôi ta vào?” Phú Nan không vui, hóa ra hắn giờ thành đơn vị đo trí thông minh rồi à.
Hai người chẳng thèm để ý đến hắn, Diệp Tử Cao như có điều suy nghĩ: “Sách của ta?”
“Đúng, chẳng phải ngươi có được một quyển song tu bí kíp ở chỗ Trư Thần sao? Ta thấy quyển đó hợp đấy.” Dư Sinh gợi ý.
“À, đúng rồi.” Phú Nan tiếp lời, “Các ngươi tiện thể còn có thể luyện luôn song tu công phu.”
“Ý kiến hay đấy.” Diệp Tử Cao vỗ bàn một cái.
Quyển sách kia, hắn vẫn luôn cất kỹ, lúc nào cũng lôi ra xem lại để ôn cố tri tân.
“Chưởng quỹ, trí thông minh của ngươi phải bằng mười cái Phú Nan ấy chứ.” Diệp Tử Cao vừa nói xong đã vội vàng lên lầu.
“Có ai nói thế bao giờ, ngươi đứng lại đó cho ta!” Phú Nan đứng dậy, hướng lên lầu hô hào.
Diệp Tử Cao thoáng gặp Tinh Vệ, thấy Tinh Vệ và Phú Nan, vội vàng cúi gằm mặt xuống, sợ Tinh Vệ trông thấy mình.
Tinh Vệ xuống khỏi Mộc Thê, duỗi lưng một cái, hướng Dư Sinh chào hỏi: “Chưởng quỹ, chào buổi sáng.”
Nói xong, nàng khinh bỉ liếc nhìn Phú Nan một cái: “Không bằng cầm thú!”
Phú Nan cứng đờ cả người, Dư Sinh ngẩn người.
“Chuyện gì xảy ra thế này?” Nhìn theo bóng lưng rời đi của Tinh Vệ, Dư Sinh hỏi Phú Nan: “Ngươi làm gì mà bị bảo là không bằng cầm thú vậy?”
Phú Nan vỗ mặt mình, hối hận không đứng vững nổi: “Ta hối hận quá!”
“Ngươi hối hận cái gì?” Dư Sinh không hiểu ra sao.
“Các ngươi nói đúng, trí thông minh của ta quá thấp.” Phú Nan vẻ mặt cầu xin, đi ra phía ngoài, để lại Dư Sinh ngơ ngác tại chỗ.
Chưa đợi Dư Sinh hiểu ra, trên lầu lại vang lên tiếng ồn ào.
“Ngươi có ý gì hả?” Hắc Nữu gầm thét, “Ngươi muốn ta cùng ngươi cho heo ăn à? Nằm mơ đi, lão nương là đầu rồng, là rồng đấy!”
Diệp Tử Cao cố gắng giải thích: “Đây không phải heo. Không, đây là heo, nhưng không phải để ngươi cho heo ăn, ngươi nhìn lại đi. . .”
“Cút!” Hắc Nữu giận dữ nói.
“Thật mà, đây là, đây là. . .”
“Hai con heo đang đánh nhau.” Dư Sinh ngửa đầu nói.
“Đúng, đúng là hai con heo đang đánh nhau, ngươi xem đi, có ý nghĩa đặc biệt đấy.” Diệp Tử Cao thò đầu ra từ dưới lan can, giơ ngón tay cái lên với Dư Sinh.
“Heo đánh nhau, không phải là chăn heo à?” Hắc Nữu nghi ngờ, “Thế thì có chút ý tứ.”
Nàng cầm lấy sách, rốt cục nghiêm túc nhìn một chút: “Cái gì mà hai con, đây là ba con chứ, chỉ là tư thế hơi quái thôi, xếp chồng người à.”
“Khụ khụ.” Dư Sinh nghe không lọt tai nữa, hắn quay người rời đi, đi về phía động khách sạn trong núi hoang.
Khi đến gần gang tấc chi môn, Dư Sinh thấy Thạch Tín đang thăm dò trước cửa.
“Ngươi làm gì đấy?” Dư Sinh đá Thạch Tín một cái, “Mau trở về khách sạn đi, cha ngươi với mẹ ngươi đang xem heo đánh nhau đấy.”
“Hừ hừ.” Thạch Tín khinh thường liếc nhìn Dư Sinh một cái, xoay người, quay mông trở lại.
Chuyện đánh nhau đối với Thạch Tín chẳng có gì lạ, toàn bộ heo mẹ trong chuồng đều bị nó chiếm hết rồi, cũng tại Dư Sinh, đem mấy con heo khác thiến cả rồi.
Dư Sinh bước qua gang tấc chi môn, ánh sáng ùa vào mắt.
“Ra rồi, ra rồi!” Bên tai có người kinh ngạc kêu to, tiếp đó một đôi bàn tay to lớn chộp lấy hắn.
Xoẹt!
Kiếm quang lóe lên, trực tiếp đẩy lui đám cự nhân, mực ảnh chắn trước mặt bọn họ.
Kiếm tự bao trùm toàn bộ khách sạn, Dư Sinh tâm niệm vừa động, mực ảnh trong chốc lát đã đến.
“Hả, làm gì đấy, các ngươi định tạo phản à?” Dư Sinh nhìn bọn họ.
“À, là Dư chưởng quỹ.” Miêu trưởng lão cười nói, “Chúng ta tưởng là con heo mập béo kia.”
“Con heo kia là của khách sạn, tên là Thạch Tín.” Dư Sinh nói.
“A ~” đám cự nhân sợ hãi không thôi, “May mà không bắt được, không thì chúng ta xong đời.”
“Đúng đấy, nó đã tên là Thạch Tín, chắc chắn độc tính rất lớn.” Cháu trai của Miêu trưởng lão nói.
Trí thông minh này…
Nghĩ đến vẻ khinh bỉ của Thạch Tín khi nãy, Dư Sinh hỏi: “Có lẽ, tên nó chỉ đơn thuần là Thạch Tín thôi thì sao?”
Mấy tên cự nhân đều cười ồ lên.
“Dư chưởng quỹ thật biết đùa, nó không có độc thì gọi là Thạch Tín làm gì?” Thú trưởng lão nói.
Câu này khiến Dư Sinh nghẹn họng.
Hắn ngẩn người một chút, nói: “Sao tên lại cứ phải liên quan đến người chứ, nói như vậy, tên ngươi có chữ Miêu, là vì sao?”
Hắn cố gắng nâng cao sự thông minh của bọn họ.
“Bởi vì ta gầy mà.” Miêu trưởng lão nói.
“Vậy còn Thú trưởng lão?”
“Ta cầm thú. . .”
“Ấy. . .” Dư Sinh không biết nói gì.
Hắn dẫn đám cự nhân ra khỏi bếp sau, đi vào đại sảnh rộng lớn phía trước, thấy đại sảnh đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Mặt đất được nện phẳng phiu, tảng đá đều được dọn ra ngoài, ngay cả những tảng đá có khả năng rơi từ trên đỉnh động xuống cũng bị bọn họ dọn dẹp hết.
“Không tệ, không tệ.” Dư Sinh gật đầu.
Hắn hỏi Miêu trưởng lão mấy câu: “Hôm qua ăn cơm thế nào?”
Miêu trưởng lão ôm bụng: “Không được no lắm.”
Nửa đêm hôm qua, bọn họ coi như đã thấy việc đời.
Đầu bếp của Đại Bi Sơn sau khi chiêu đãi khách nhân xong, đã làm cho bọn họ mấy món ăn.
Mặc dù đều là đồ chay, nhưng rau quả hái từ Đại Bi Sơn, linh khí dồi dào, lúc đầu ăn còn thấy rất ngon, đúng là đồ ăn mà Cự Nhân Tộc bọn họ cần.
“Chưa ăn no là đúng rồi.” Dư Sinh nói.
Còn phải tính đến khẩu vị của bọn họ, hơn nữa còn phải chia cho tất cả các tộc nhân nữa.
Nếu ăn no, Dư Sinh không phải bán cả quần áo đi mới đủ.
Thấy trong động đã được dọn dẹp sạch sẽ, Dư Sinh lấy ra bốn cái nắp bình rượu, ném cho Miêu trưởng lão: “Cất kỹ, một cái nắp bình đổi một bữa cơm.”
“Cái này. . .”
Miêu trưởng lão cúi đầu nhìn nắp bình, không biết làm bằng vật liệu gì, chế tác tinh xảo, không thể làm giả được.
Hắn thu lại, cười nói: “Dư chưởng quỹ, chỗ ngươi, còn cần người không?”
“Cần chứ, sao lại không cần.” Dư Sinh dẫn đám cự nhân ra khỏi sơn động, thấy tộc nhân Khuyển Nga Thị đều đang chờ ở bên ngoài.
Rượu và đồ ăn đêm qua chỉ là hạt cát giữa sa mạc, đám cự nhân đang chờ Dư Sinh dùng người, để được ăn một bữa no nê.
Dư Sinh đứng trước động, âm thầm tính toán một phen, rồi nói với Miêu trưởng lão: “Ở bên cạnh cửa hang, dọn dẹp một chỗ bằng phẳng, dùng tảng đá xây cho ta một cái thạch ốc, cao chừng nửa người các ngươi là được, thế nào, làm được không?”
Miêu trưởng lão không vui: “Dư chưởng quỹ, ngươi coi thường người đấy à, một cái thạch ốc thôi mà, chúng ta xây suốt.”
“Đúng đấy, tất cả phòng của cự nhân đều do chúng ta xây.” Thú trưởng lão nói.
Ai bảo bọn họ chỉ có sức lực thôi chứ.
“Được, ta trả cho các ngươi năm mươi cái nắp bình cho cái nhà đá này.” Dư Sinh nói.
Vừa phải làm phẳng đất, vừa phải tìm tảng đá, lại còn phải đẽo gọt, tốn nhiều nhân lực hơn một chút.
“Có năm mươi cái nắp bình thôi à?” Miêu trưởng lão nói.
Bọn họ mấy trăm người đang chờ được ăn no đấy.
“Gấp cái gì, ta còn có chỗ dùng người, chỉ là ta phải suy nghĩ một chút.” Dư Sinh nói, ngồi xuống bên cạnh tảng đá lớn.
Bên kia, Miêu trưởng lão đã chỉ huy đám cự nhân làm phẳng đất, dựng thạch ốc.
Dư Sinh nhìn bọn họ.
Bọn cự nhân này chỉ vì đói mà tạm thời nghe theo hắn sai bảo.
Hắn phải nghĩ cách để bọn họ bị mình quản chế, bị mình sử dụng, rốt cuộc không thoát khỏi được, từ đó an tâm ở lại hẻm núi người khổng lồ này.
Chỉ có như vậy, Dư Sinh mới có thể hoàn thành nhiệm vụ thứ hai.
Càng nghĩ, Dư Sinh càng cảm thấy chỉ có một cách: Bắt đám người khổng lồ này làm việc, và chỉ có từ chỗ hắn mới có được đồ ăn.
Để bọn họ đi cất rượu, có lẽ có thể thực hiện được.
Như vậy, Dư Sinh sẽ hoàn thành cả hai nhiệm vụ.
Nghĩ được như vậy, Dư Sinh đứng lên: “Lão Miêu, lão Miêu.”
Miêu trưởng lão đi tới, mong đợi nhìn Dư Sinh: “Dư chưởng quỹ, có gì dặn dò?”