Chương 1145 ngũ cốc cây
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 1145 ngũ cốc cây
Chương 1145: Cây Ngũ Cốc
Thấy đám cự nhân nhìn về phía bọn hắn, Hồ Mẫu Viễn cùng hai người kia gật đầu: “Đúng vậy, kế hoạch này đã lan truyền khắp nơi rồi, các ngươi nên đề phòng một chút.”
A Ngốc gãi đầu: “Chiêu này cũng ác thật đấy! Không được, ta phải nhanh về báo cho các trưởng lão trong tộc mới được.”
Thấy hắn định co cẳng bỏ chạy, Dư Sinh vội gọi giật lại, bảo rằng bọn hắn cũng đi cùng.
“Vừa hay, lần này chúng ta lên núi là để bán lương thực.” Dư Sinh nói, “A Ngốc, ngươi giúp chúng ta dẫn đường nhé.”
“Bán lương thực?” A Ngốc ngơ ngác nhìn quanh, “Lương thực ở đâu cơ?”
“Ở chỗ mấy con dê kia kìa.”
“À ha, ngươi lấy dê từ đâu ra vậy?” Đến lúc này A Ngốc mới ngạc nhiên phát hiện, trên người Dư Sinh làm gì có chỗ nào giấu dê được.
“Cái trí thông minh này…” Phú Nan lắc đầu ngán ngẩm, “Có khi bị người ta hạ độc chết cũng không biết chừng.”
“Cái gì? Dê bị hạ độc rồi á?” A Ngốc lại giật mình thon thót.
“Đâu có!” Phú Nan bất lực đáp, cuối cùng hắn cũng tìm được người đần hơn mình rồi.
Đoàn người thúc ngựa hướng tây.
Trên đường đi, Dư Sinh hết nướng thịt dê lại quay gà, để đám cự nhân hung tợn được dịp giải tỏa cơn thèm thuồng.
Chỉ là có một vấn đề, mỗi lần Dư Sinh nướng đồ ăn quá ít, A Ngốc căn bản không lấp đầy được cái bụng không đáy của mình, hắn cứ nghĩ là Dư Sinh tiếc của.
“Nếu có một con mực trâu thì tốt…” A Ngốc lẩm bẩm.
Mực trâu to như voi, thịt tuy không ngon nhưng lại no bụng.
Hôm sau, vào lúc chạng vạng tối, bọn hắn vượt qua một triền núi, đón ánh tà dương xuống núi, từ xa trông thấy một cái cây.
Một gốc cây vô cùng cao lớn, thân thẳng tắp, vỏ cây bóng loáng, lá cây thưa thớt, trông không khác gì cây khỉ bánh mì mà Dư Sinh từng thấy khi còn sống.
Cây đứng sừng sững trên sườn núi, hứng ánh tà dương, đổ xuống một cái bóng dài lênh khênh, cô độc.
A Ngốc mừng rỡ chạy tới, chiều cao vừa vặn bằng cái cây.
Hắn hái lá cây, tiện tay hái luôn cả quả, gom lại trong vạt áo, vừa kéo lá vừa chạy về phía Dư Sinh.
“Đây là cây ngũ cốc!” A Ngốc nói với Dư Sinh.
Hắn đẩy quả ra, đưa cho Dư Sinh: “Ngươi nhớ đến loại ngũ cốc nào thì sẽ ăn ra vị của loại đó.”
Dư Sinh nhận lấy, nếm thử, quả nhiên đúng là như vậy, hắn ăn ra vị lúa mạch.
Hồ Mẫu Viễn thì ăn ra vị cơm.
“Trên đời này lại có loại cây thần kỳ như vậy ư?” Dư Sinh ngồi trên lưng con lừa, ngạc nhiên thốt lên.
Quả cây cũng rất to, nửa quả đủ cho hai người ăn no.
“Ừm.” A Ngốc “két, két” nuốt trọn nửa quả.
“Nó một năm nở hoa, một năm kết trái, quả có thể trữ được qua mùa đông. Trước kia có rất nhiều cây ngũ cốc, bọn ta, đám cự nhân, chủ yếu ăn cái này, nhưng sau đó cây càng ngày càng ít.” A Ngốc nói, “Trưởng lão bảo, đó là do linh lực ngày càng cạn kiệt.”
“Còn do các ngươi ăn quá nhiều nữa.” Diệp Tử Cao nói thêm.
Lượng cơm của cự nhân vô cùng lớn, một con bê con choai choai chỉ đủ bọn hắn ăn một bữa.
“Lá của nó cũng ngon lắm đấy.” A Ngốc đặt lá cây xuống dưới chân Dư Sinh.
Những chiếc lá này hẹp dài, Dư Sinh có thể dùng làm chăn đắp.
“Ngươi cho ta làm gì? Ta có ăn đâu.” Dù Dư Sinh có tệ đến đâu cũng không đến mức ăn lá cây, chỉ có súc vật mới ăn thôi.
Ngược lại Thạch Tín lại ngửi ngửi, ủi ủi mũi muốn lại gần, liền bị cự nhân xua đuổi.
“Để làm đồ ăn đó, lá này có thể chế biến thành món ăn.” A Ngốc nói, “Lá ăn kèm với quả mới là mỹ vị.”
“Thật á?” Dư Sinh xuống Mao Mao.
Bây giờ cũng là lúc nghỉ ngơi rồi.
A Ngốc nhóm lò, nhặt củi, ba người Hồ Mẫu Viễn thì phụ trách thu thập nguyên liệu nấu ăn.
Dư Sinh thái nhỏ lá cây ngũ cốc, trần qua nước sôi rồi xào lăn với hành, gừng, tỏi.
Hồi còn làm ở khách sạn, Dư Sinh thường xào rau như vậy, thậm chí còn xào cả rau cải bó xôi, Thanh dì lúc mang thai rất thích món này, ăn còn ra cả vị tôm nữa.
Xào xong một nồi rau, Dư Sinh lại dùng lá ngũ cốc gói một con gà, làm món gà lá sen biến tấu.
Khi mở lớp lá ra, một mùi thơm của ngũ cốc hòa quyện với mùi thịt gà xộc vào mũi, khiến cự nhân nhìn mà ứa nước miếng.
Dư Sinh xé một cái đùi gà, thịt đã mềm rục, dễ dàng tách khỏi xương.
Hắn nếm thử, thịt gà tươi ngon, lại có thêm vị mạch nha, không hề thua kém món gà lá sen.
Phú Nan vồ lấy một cái đùi gà khác, Diệp Tử Cao muốn phao câu gà, Hồ Mẫu Viễn thì thích phần ức.
Trong ánh mắt mong chờ của cự nhân, Dư Sinh đưa cho hắn một cái đầu gà.
“Không phải, cái này…” Cự nhân có chút thất vọng, nhưng trước sự hấp dẫn của mùi gà thơm lừng, hắn vẫn không chút do dự ném vào miệng.
“Ngon, ngon quá!” A Ngốc vĩnh viễn chỉ có một câu đó.
Cái đầu gà chỉ đủ để hắn cảm nhận được vị ngon.
Hắn lại cầm một quả ngũ cốc, dùng cành cây làm đũa, gắp một miếng lá ngũ cốc, nhai nhai trong miệng.
“Ối!” A Ngốc kêu toáng lên.
Dư Sinh giật mình: “Sao vậy?”
A Ngốc vừa định nói thì máu tươi đã trào ra khóe miệng.
Thì ra, quả ngũ cốc mà ăn kèm với lá ngũ cốc ngon quá, A Ngốc vì quá phấn khích nên đã cắn phải lưỡi.
“Tôi lạy!” Diệp Tử Cao nói, “A Ngốc, ngươi đói đến mức ăn cả mình luôn à?”
“Quá áo ăn!” A Ngốc nói ngọng nghịu, rồi lại cắm đầu gắp lia lịa, ăn hết hơn nửa nồi thức ăn.
Đêm đó, bọn họ nghỉ ngơi dưới gốc cây ngũ cốc.
Dư Sinh muốn giữ lại một quả ngũ cốc, đợi sau này tìm chỗ nào đó để gieo trồng.
Loại cây tốt như vậy mà tuyệt chủng thì thật đáng tiếc.
Nhưng hệ thống lại khuyên hắn không nên.
Bởi vì quả và lá của cây ngũ cốc đều là nguyên liệu nấu ăn thượng hạng, sau khi thưởng cho Dư Sinh hai tấm thẻ bị phong ấn, hệ thống đã sớm thu chúng vào kho.
Khi nào cần, Dư Sinh chỉ cần đổi là được.
Hạt giống trong hệ thống thậm chí còn được cải tiến, hoàn toàn vượt trội so với những cây ngũ cốc hoang dại này.
Hôm sau, bọn họ lại tiếp tục lên đường.
Trên đường đi, cự nhân ăn không ít thứ, nhưng phần lớn đều không no bụng.
Trong số đó có cả một con mãng xà lớn, tiếc là không ai dám ăn.
Dư Sinh giúp hắn thu thập một ít, nấu một nồi canh rắn, A Ngốc một mình ăn hết, tiện thể lại cắn thêm một miếng lưỡi.
“Cứ thế này, A Ngốc không cắn lưỡi tự tử mất.” Phú Nan nói.
“Cũng hay đấy chứ.” Hồ Mẫu Viễn cười, “Chưởng quỹ chẳng phải đang đau đầu vì không biết đối phó với đám cự nhân thế nào sao? Đây chẳng phải là một cách hay sao?”
Dư Sinh ngẫm nghĩ: “Ngươi đừng nói, đúng là một cách hay thật.”
“Ấy…” Hồ Mẫu Viễn ngớ người, “Chưởng quỹ, tôi chỉ đùa thôi mà, chẳng lẽ ông nghĩ cự nhân nào cũng ngốc như A Ngốc chắc?”
“Ai ngốc chứ!” A Ngốc không phục, “Ta cùng lắm chỉ là hơi ngốc thôi.”
Dư Sinh cắt ngang cuộc cãi vã của bọn họ: “Bọn chúng đã đập phá khách sạn của ta, vậy thì đừng trách ta không khách khí. Thế này đi, chúng ta mở khách sạn ngay bên cạnh bộ lạc cự nhân!”
“Không phải chứ, chưởng quỹ, thế chẳng phải là tự tìm đến chỗ để bị đập phá sao?” Diệp Tử Cao nói.
“Hừ, ta sẽ khiến bọn chúng không nỡ đập.” Dư Sinh nhìn A Ngốc, “A Ngốc, nếu có khách sạn cho ngươi ăn ngon uống sướng mỗi ngày, ngươi có nỡ đập không?”
A Ngốc vội lắc đầu: “Đồ ngốc mới đập.”
“Ngươi thấy chưa.” Dư Sinh nói, “Kẻ phá tiệm thậm chí còn bị A Ngốc coi là đồ ngốc.”
“Cái đó…” Phú Nan nhắc nhở, “Chính A Ngốc đã đập tiệm của chúng ta đấy.”
“Cho nên hắn mới là A Ngốc.” Dư Sinh đáp.
“A Ngốc!” A Ngốc tưởng là đang khen mình, đắc ý vỗ ngực với Phú Nan.
Từ chỗ bộ lạc Khen Nga đến đây, ước chừng mất ba ngày đường.
Sau khi phụng mệnh đi đập khách sạn, A Ngốc vốn nên về sớm một chút, nhưng về cũng chẳng có gì ăn, nên hắn tự ý ở lại sơn khẩu để cướp bóc.
Cuối cùng thì hắn cũng cướp bóc thành công, lại còn được ăn no mặc ấm.
Bây giờ bọn họ sắp đến con suối gần bộ lạc.
Dư Sinh cưỡi trên lưng Mao Mao, hỏi: “A Ngốc, ở chỗ bộ lạc của các ngươi, có chỗ nào có thể xây khách sạn không?”
A Ngốc lắc đầu.
Vì là di chuyển đến, lại chỉ là nơi tạm dừng chân, nên đám cự nhân Khen Nga chỉ dựng tạm vài cái lều.
Điều này khiến Dư Sinh có chút khó xử.