Chương 1055 làm xấu nhất chó
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 1055 làm xấu nhất chó
Chương 1055: Làm xấu nhất chó
Hiện tại, cái khách sạn này lại tự mình đưa tới cửa, Bất Dạ Thành chủ đương nhiên sẽ không khách khí.
Sau khi thủ hạ báo lên trong thành xuất hiện một khách sạn kỳ quái, biết được khách sạn này có yêu khí, thành chủ lập tức phái người đến.
Thống lĩnh vốn tưởng đây là một nhiệm vụ đơn giản.
Dù sao, khách sạn này quá nhỏ bé, nhỏ đến nỗi hắn chỉ cần mang theo thành vệ, mỗi người nhổ một bãi nước bọt thôi cũng đủ nhấn chìm cái tiểu điếm này rồi.
Nhưng hắn không ngờ rằng, khách sạn này lại có một pháp bảo, chính là chữ “Kiếm” treo trên tường.
Quá lợi hại!
Kiếm này không chỉ nhanh, mà còn chém giây đến đỉnh phong.
Thành vệ xông vào gần như trong chớp mắt, kẻ thì bị chém bay ra ngoài, người thì quần áo rách nát.
Tốc độ xông vào của bọn hắn thậm chí còn không nhanh bằng tốc độ bị đánh bại.
Tiếp tục như thế không phải là biện pháp, thống lĩnh hô lớn: “Lấy cọc gỗ đến đây, đâm sập tường khách sạn cho ta!”
“Tuân lệnh!”, thủ hạ lĩnh mệnh.
Rất nhanh, đầu đường vang lên tiếng bước chân ầm ầm, “Tránh ra! Tránh ra!”
Mấy bà bác hóng chuyện thò đầu ra nhìn, thấy đám hùng yêu xuất động.
Bọn chúng ôm một khúc gỗ tròn lớn, một người bình thường ôm không xuể, vừa dài vừa thô, chạy chậm tới.
Đợi đến khi bọn chúng đến trước khách sạn, nhắm một đầu gỗ vào khách sạn, đám thành vệ còn lại nhao nhao tiến lên, giúp đỡ vác đầu gỗ.
“Ta đếm một, hai, ba!”, thống lĩnh đứng bên cạnh, “Đồng tâm hiệp lực xông lên đâm, đâm sập ta mời các ngươi uống hoa tửu.”
“Tốt!”, tất cả thành vệ lập tức nhiệt tình tăng vọt.
Thống lĩnh chỉnh lại đai lưng, “Tốt, một! Hai…”
“Ba!”, chưa kịp đếm xong, từ trong khách sạn bỗng chạy ra hai con mèo đang đùa giỡn, nhìn thấy cảnh tượng trước cổng lớn như vậy thì ngây người.
“Ba!”, thống lĩnh hét lớn.
Đám yêu quái ôm đầu gỗ phía trước nhìn thấy mèo thì sững sờ, lực súc từ “Hai” không xô ra được.
Yêu quái phía sau không thấy gì, đẩy đầu gỗ về phía trước mấy bước, nhưng bị yêu quái phía trước cản lại, suýt chút nữa bị vặn cả eo.
“Làm gì vậy, phía trước sao không động đậy?”, thành vệ phía sau giận dữ nói.
Hùng yêu thành vệ phía trước ngây ngô cười một tiếng, “Có mèo, hai con mèo.”
“Mèo đại gia ngươi!”, thống lĩnh cho hùng yêu một cước, “Cho ta đâm!”
“Mèo đáng yêu như thế, dọa sợ thì sao?”, hùng yêu thành vệ lẩm bẩm.
Thực tế, ngay khi đầu gỗ lớn hướng về phía trước mấy bước, mèo đen và cảnh sát trưởng đã bị hù cho khiếp vía.
Bọn chúng không còn nội chiến nữa, “Sưu” một tiếng chạy về khách sạn.
“Tốt, mèo đã chạy, tất cả lui lại mấy bước!”, thống lĩnh chỉ huy thủ hạ lui về sau, cũng may vừa rồi xông lên nên mới tránh được va chạm.
Đúng lúc có một yêu quái cưỡi ngựa đi ngang qua đội ngũ thành vệ từ phía sau, bị đầu gỗ lớn đang lùi lại đâm trúng bụng ngựa.
Ngựa kinh hãi, hí lên một tiếng, hất tung yêu quái xuống đất, kêu đau đớn.
Động tĩnh này làm xáo trộn bố trí của thống lĩnh.
Hắn nổi giận đùng đùng đi tới, “Chuyện gì xảy ra, không phải đã phong tỏa đường đi rồi sao, sao còn có yêu quái đi tới?”
“Đỡ hắn lên, đuổi đi!”, thống lĩnh mất kiên nhẫn nói.
Thành vệ bên cạnh vừa muốn đỡ, yêu quái kia đã “Sưu” một tiếng đứng lên, vung mã tiên quật thẳng xuống phía thành vệ.
“Bốp!”, một roi đánh thẳng vào mặt thành vệ.
“Để ngươi không nhìn đường, không nhìn đường!”, yêu quái ngã từ trên ngựa xuống giận dữ nói.
“Móa nó, láo toét, dám đánh thành vệ, bắt lại cho ta!”, thống lĩnh giận dữ nói.
“Đừng, đừng!”, thành vệ phong tỏa đường đi chạy tới, ngăn cản thống lĩnh, “Lão đại, hắn là yêu quái ngoại thành.”
“Cái gì, không phải người thành ta?”, thống lĩnh khẽ giật mình, trên dưới dò xét yêu quái ngã từ trên ngựa xuống.
“Hừ, chính là, ta là người Mưa Sư Thành!”, yêu quái này ngửa đầu, dùng lỗ mũi nhìn thống lĩnh.
“Nha, xin lỗi!”, thống lĩnh chắp tay xin lỗi.
“Xin lỗi là xong à? Chân của ta bị thương!”, yêu quái không vui vẻ nói.
“Vậy thế này, tiền thuốc men chúng ta toàn bộ bao, lại phái thành vệ chiếu cố ngươi, ngươi thấy thế nào?”, thống lĩnh nói.
“Được thôi!”, yêu quái đáp ứng, thân thể lưu loát lên ngựa, thong dong rời đi.
Chờ hắn đi rồi, thành vệ bị đánh thầm mắng một tiếng xui xẻo, “Mẹ nó, một cái thành nhỏ rách nát, trâu bò cái gì mà trâu bò.”
Thống lĩnh thở dài, vỗ nhẹ vai thành vệ an ủi một chút, lớn tiếng nói: “Tốt, mọi người chuẩn bị kỹ càng.”
Đám thành vệ tập hợp lại, hoặc ôm, hoặc khiêng khúc gỗ tròn lớn, cùng với thống lĩnh đốc thúc, khúc gỗ tròn lại hướng vách tường khách sạn đâm tới.
Nhưng vừa cất bước, thành vệ phía trước đã kêu to lên.
Yêu quái phía sau lần nữa loạn bước chân, mà lần này lại khác.
Lần này, yêu quái phía trước còn đang liều mạng lui lại, trong lúc nhất thời loạn cả lên.
Không ít thành vệ bị trẹo eo, không trẹo cũng lảo đảo, suýt chút nữa ngã nhào trên đất.
“Chuyện gì xảy ra!”, thống lĩnh triệt để nổi giận.
Hùng yêu phía trước không ngừng lui lại hoảng sợ nói: “Yêu, yêu quái!”
“Ngươi mẹ nó chính là yêu quái, sợ cái gì…”, thống lĩnh liếc mắt nhìn cổng, “Ta đi, yêu quái gì chui ra thế này!”
Mèo đen và cảnh sát trưởng xưa nay không phải kẻ chịu thiệt, dám dọa bọn chúng, vậy nhất định phải lấy lại danh dự.
Cho nên bọn nó gọi chó tử đến, bên cạnh còn có Cùng Kỳ đi theo.
Đội hình của chó tử như vậy, tự nhiên không tầm thường, tất cả yêu quái vây xem đều hít một hơi lãnh khí.
Chó vàng yêu ăn bánh ngọt, đang xem náo nhiệt, không ngờ lại chui ra một quái vật xấu xí như vậy.
Hắn lại bị bánh ngọt làm nghẹn.
“Uông uông!”, chó tử hướng về phía đám yêu quái sủa.
Cùng Kỳ ngồi xổm ở bên cạnh, bộ dạng vô hại.
Thống lĩnh thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là một con chó.
“Một con chó, có gì đáng sợ?”, hắn thúc thủ hạ làm việc.
Ngược lại, chó vàng yêu sau khi nuốt trôi bánh ngọt bằng nước trà, liếc nhìn răng hô yêu, có chút kỳ quái.
“Hắn nói gì?”, bà bác tò mò hỏi.
Răng hô yêu nói: “Con chó xấu xí này nói, nếu như bọn chúng còn quấy rối, nó sẽ bảo thủ hạ Cùng Kỳ của nó ăn hết bọn chúng.”
“Mấy con chó các ngươi đều khoác lác như vậy à?”, bà bác liếc chó vàng yêu một cái.
Một con chó, một con chó xấu xí, còn thu Cùng Kỳ làm thủ hạ, sao không nói thu Thao Thiết làm thủ hạ luôn đi.
“Ngươi đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta, nó xấu như vậy, chúng ta không phải cùng một loại.”, chó vàng yêu ghét bỏ chó tử.
Đối mặt một con chó, nhất là một con chó xấu xí, hùng yêu thu hồi lòng thương hại.
Dưới sự đốc thúc của thống lĩnh, khúc gỗ tròn lần này không còn dừng lại, trực tiếp hướng vách tường khách sạn đâm vào.
“Ngao ô!”, Cùng Kỳ không thể không xuất mã, há to miệng rộng, nháy mắt nuốt chửng khúc gỗ tròn, còn có cả đám yêu quái kia.
Dù sao cũng là một trong tứ đại hung thú, cùng Thao Thiết sánh ngang, nuốt những người này không thành vấn đề.
Trong chốc lát, trước khách sạn trở nên trống không, thống lĩnh ngơ ngác nhìn vị trí dưới tay hắn vừa đứng, trong lúc nhất thời không biết nên suy nghĩ gì.
“Uông uông!”, chó tử vênh váo tự đắc đi lên trước, vỗ nhẹ đầu Cùng Kỳ đã khôi phục như lúc ban đầu.
Mèo đen và cảnh sát trưởng đi theo ra, vỗ nhẹ đầu chó của nó.
“Cái này, cái này…”, bà bác nhìn chó vàng yêu, “Đây chính là Cùng Kỳ?”
Ba con chó yêu đang ngây người, bị bà bác nhắc nhở, chó vàng yêu lấy lại tinh thần.
Hắn vỗ đùi: “Ái chà, chúng ta lợi hại như vậy, có thể thu Cùng Kỳ làm thủ hạ.”
“Lão đại, chúng ta không phải cùng một loại…”
“Bốp!”, chó vàng yêu cho hắn một bạt tai, “Đều là chó, sao lại không phải cùng một loại?”
“Chúng ta chỉ là tu luyện sai đường thôi.”
Chó vàng yêu nóng bỏng nhìn chó tử, “Con đường tu luyện thành yêu là sai lầm, tu luyện thành con chó xấu nhất mới là chính đạo của chúng ta.”
Xấu đến cực hạn, Cùng Kỳ cũng phải cúi đầu xưng thần.
Lời của chó vàng yêu vừa vặn nhắc nhở thống lĩnh.
Hắn nơm nớp lo sợ vẫy gọi bọn chúng lại, “Các ngươi, các ngươi mau tới đây, hỏi nó, nó nói gì?”