Chương 985 Đại sư, ta hiểu
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 985 Đại sư, ta hiểu
Chương 985: Đại sư, ta hiểu
Lục Dương cảm giác được Thượng Cổ Tứ Tiên đang cố gắng hết sức tô điểm cho Bất Hủ Tiên Tử, mà hiệu quả lại vô cùng rõ rệt. Ngay cả Lão Mạnh nghe xong cũng cảm thấy Bất Hủ Tiên Tử là bậc Đại Đức chân Phật, ngưỡng mộ khôn cùng.
“Được rồi, thôi không nói nữa.” Lục Dương thiện tâm, không đành lòng hại hảo huynh đệ, “Chuyện thượng cổ chân tướng này tự mình biết là được rồi, Lão Mạnh cứ bồi ta độ kiếp là được.”
Sau khi đi dạo Đại Hùng Bảo Điện xong, Đoạn Trần đại sư dẫn hai người đến phòng khách.
Trên vách tường phòng khách là những dòng kinh văn cuồng thảo thể do chính Đoạn Trần đại sư viết, quán chú tinh khí thần. Lục Dương hoàn toàn không hiểu gì, nhưng hắn cảm giác được, dù không hiểu, chỉ cần ở trong phòng thôi cũng có công hiệu tĩnh khí ngưng thần, giúp tu sĩ nhập định nhanh hơn.
Viết kinh văn khắp tường tiêu hao của Đoạn Trần đại sư không hề nhỏ, không thể nào phòng khách nào cũng viết được.
“Nơi này chắc là phòng khách tốt nhất của Khai Hoàng Tự, đáng tiếc tác dụng với ta không lớn.”
Lục Dương vừa ngồi xuống giường, chỉ mấy hơi thở đã nhập định tu hành.
Hắn chịu đựng sự quấy nhiễu của Bất Hủ Tiên Tử đã quá lâu rồi, chỉ cần không nghe ả nói chuyện, lúc nào cũng có thể nhập định.
Một đêm tu luyện trôi qua.
Lục Dương thoát khỏi trạng thái nhập định, đẩy cửa phòng ra thoải mái duỗi lưng một cái, tinh thần sảng khoái.
Cửa phòng sát vách cũng mở ra, Mạnh Cảnh Chu cũng vừa tỉnh.
“Hắc… Ha!…”
Hai người nghe thấy âm thanh “hắc ha!” đều đặn truyền đến từ phía xa, nhìn theo hướng âm thanh thì thấy các tăng nhân của Khai Hoàng Tự đang luyện quyền buổi sáng, động tác chỉnh tề, thanh âm chấn thiên.
“Ngươi biết đây là quyền pháp gì không?” Lục Dương hỏi, hắn không hiểu nhiều về quyền pháp.
“Chắc là Trường Quyền (quyền tay dài).” Mạnh Cảnh Chu nghiêm túc nhìn một hồi rồi nói, “Là một loại võ học dân gian có thể giãn gân cốt, cường thân kiện thể.”
Khai Hoàng Tự có rất nhiều tăng nhân phàm nhân, bọn họ không thể tập được công pháp, chỉ có thể tu luyện võ học dân gian.
Dù là võ học dân gian, hiệu quả cũng không hề kém so với công pháp cấp thấp. Trên giang hồ có không ít ghi chép về việc cao thủ võ lâm chiến thắng tu sĩ Luyện Khí kỳ.
Lấy Trường Quyền làm ví dụ, ban đầu nó chỉ là một loại quyền pháp hết sức bình thường, không có gì đặc biệt. Nhưng sau khi người sáng lập Trường Quyền tốt bụng cứu một ông lão ăn xin bị đám du côn vây đánh, và mời ông ta ăn cơm xong, mọi thứ liền thay đổi.
Sau khi tỉnh dậy, người sáng lập Trường Quyền phát hiện bên gối có một quyển Trường Quyền hoàn toàn mới, được cải tiến trên cơ sở ban đầu, giúp người nhập môn dễ dàng, tu luyện nhanh, giới hạn cao.
Đời thứ ba mươi sáu của Trường Quyền cũng có trải nghiệm tương tự, vô tình kết thiện duyên với một đại năng tu tiên, khiến cho Trường Quyền lại một lần nữa thoát thai hoán cốt.
Nghe nói còn có đại năng Độ Kiếp du ngoạn nhân gian, hóa thành hài đồng phàm nhân, vừa học vừa cải tiến Trường Quyền.
Cứ như vậy, Trường Quyền dù vẫn thuộc phạm trù võ học dân gian, nhưng uy lực đã sớm không còn như trước nữa.
Các loại võ học dân gian khác ít nhiều đều có trải nghiệm tương tự, đều từng có tiên duyên.
“Trong truyền thuyết, Trường Quyền từng được đại năng Độ Kiếp sửa đổi, chắc là thật.” Mạnh Cảnh Chu nói, với nhãn lực của hắn mà vẫn không nhìn ra Trường Quyền có chỗ nào có thể sửa đổi. Sửa đổi tùy tiện một chỗ đều sẽ phá hỏng tính hoàn chỉnh của quyền pháp, điều này cho thấy tu vi của tu sĩ sửa đổi Trường Quyền vượt xa hắn.
“Hai vị thí chủ, buổi sáng tốt lành.” Đoạn Trần đại sư cười híp mắt xuất hiện phía sau hai người, tay nắm một chuỗi phật châu.
“Đại sư.”
“Không biết hôm nay hai vị có muốn an bài gì không, để bần tăng còn biết an bài nhân thủ.”
Lục Dương cười nói: “Hai người chúng ta mới đến, biết rất ít về Phật Quốc, đâu có an bài gì, toàn bằng đại sư làm chủ.”
“Hôm nay bần tăng tiếp đãi khách hành hương, tạm thời xem như là đặc sắc lớn nhất của chùa. Nếu hai vị thí chủ không có việc gì, không ngại dời bước qua xem sao?”
Đoạn Trần đại sư thân là trụ trì, công việc bề bộn, không thể ngày nào cũng tiếp đãi khách hành hương, như vậy thì chẳng làm được gì cả.
Nên ngài lập ra quy định, trong vòng một tháng ngẫu nhiên một ngày tiếp đãi khách hành hương, ngày nào thì toàn xem duyên phận.
“Vậy làm phiền đại sư.”
Hương hỏa của Khai Hoàng Tự còn tràn đầy hơn so với thời các đời trụ trì trước. Còn chưa mở cửa đã có không ít khách hành hương chờ ở cửa, thậm chí còn có khách hành hương từ các thành trì khác đến bái lạy.
Khi biết được hôm nay Đoạn Trần đại sư tiếp đãi, đám khách hành hương mừng rỡ.
Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu có thân phận đặc thù, tuy không đến mức ai cũng biết tướng mạo, nhưng danh tiếng thì ai cũng biết. Nếu có người nhận ra bọn họ, tin tức truyền ra, chỉ sợ khách hành hương sẽ như ong vỡ tổ kéo đến Khai Hoàng Tự.
Nên hai người ẩn nấp hình thể và khí tức, đứng bên tả hữu Đoạn Trần đại sư.
Tiếp đãi khách hành hương chính là khuyên bảo, giải quyết ưu phiền cho họ.
Vị khách hành hương đầu tiên là một nữ tử yếu đuối, đáng thương, khóc sướt mướt.
“Đại sư, nhiều năm trước, vị hôn phu của con vào đêm tân hôn đã bỏ trốn cùng nha hoàn của con. Con vốn định buông bỏ, nhưng đã nhiều năm như vậy, con vẫn không thể quên được hắn.”
Đoạn Trần đại sư mỉm cười, lấy ra một cái bình ngọc, rót đầy nước vào bình.
“Nữ thí chủ hãy xem, bình ngọc này chính là cô. Muốn buông bỏ người kia, cô phải dùng những điều mới mẻ để bù đắp cho bản thân, thay thế người đó.”
“Đại sư, con hiểu rồi ạ.”
Vốn dĩ nước trong bình sẽ dần cạn đi, nhưng cô không ngừng nghĩ về hắn, khiến nước trong bình càng ngày càng nhiều, không ngờ…
Vị khách hành hương thứ hai là một nữ tử có vẻ hào sảng, nhưng khi kể về chuyện cũ, không tránh khỏi lộ vẻ ưu sầu.
“Đại sư, con có một người thanh mai trúc mã. Hai người con hai nhỏ vô tư. Năm đó nhà con gặp chuyện không may, vì sinh kế, cha con đã bán con vào Viên gia, làm nha hoàn th·iếp thân cho tiểu thư. Bỗng nhiên một ngày, con gặp vị hôn phu của đại tiểu thư, chính là người thanh mai trúc mã của con. Hắn đã mang con đi vào đêm tân hôn của tiểu thư, nói muốn cùng con lưu lạc chân trời góc biển. Nhưng không bao lâu sau khi kết hôn, hắn lại nói muốn thoát khỏi hồng trần, bái nhập Phật Môn. Đã nhiều năm như vậy, con vẫn không thể quên được hắn.”
Đoạn Trần đại sư mỉm cười, lấy ra một bình ngọc đựng đầy nước, đổ nước trong bình ra.
“Nữ thí chủ, cô hiểu chứ?”
Vị khách hành hương thứ hai như có điều suy nghĩ: “Nước đổ khó hốt, việc trượng phu con rời đi là sự thật không thể thay đổi. Con cần phải chấp nhận sự thật này, tiếp tục hướng về phía trước. Đại sư, con hiểu rồi ạ.”
Vị khách hành hương thứ ba là một tăng nhân lang thang, mặt mày đen kịt, không biết đã lang thang bao lâu.
“Đại sư, con tu hành lâm vào bình cảnh.”
“Con có một vị vị hôn thê và một vị thanh mai trúc mã, hai người họ đều là những cô gái tốt. Con chọn người thanh mai trúc mã. Sau khi kết hôn, bỗng nhiên một ngày, con nhìn người thanh mai trúc mã, bỗng nhiên sinh ra cảm ngộ, thân tình, tình yêu đều là trói buộc tình cảm của con, cảm thấy hết thảy đều vô nghĩa. Chắc là Phật Môn đang kêu gọi con, con rời bỏ người thanh mai trúc mã, trở thành một tăng nhân lang thang. Nhưng đã nhiều năm như vậy, con càng ngày càng cảm thấy không thích hợp xuất gia, xin đại sư giải hoặc cho con.”
Đoạn Trần đại sư mỉm cười, dùng pháp thuật hút nước trên mặt đất trở lại bình ngọc.
Vị khách hành hương thứ ba bừng tỉnh đại ngộ: “Đại sư, ý của ngài là hết thảy đều có cơ hội vãn hồi, con có thể hoàn tục?”
Đoạn Trần đại sư cầm bình đập vào đầu vị khách hành hương, đánh ngất hắn ngay tại chỗ.
“Bần tăng chỉ là cảm thấy đánh người như vậy rất thích.”
Trước khi hôn mê, vị khách hành hương mơ hồ thấy Đoạn Trần đại sư vượt qua bàn, vội vàng mở cửa gọi lại hai vị khách hành hương đang chuẩn bị rời đi: “Hai vị nữ thí chủ, khoan hãy buông bỏ!”