Chương 981 Học xong đạo lý
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 981 Học xong đạo lý
Chương 981: Học xong đạo lý
“Đại sư tỷ, ta cùng Mạnh sư đệ muốn đi Phật Quốc.” Lục Dương vốn tính ngay thẳng, nên khi ra ngoài đều báo cáo với trưởng bối một tiếng.
“Muốn đi Phật Quốc?”
Vân Chi nhận lấy thư tín từ Khai Hoàng Tự gửi tới, có chút bất ngờ.
Nàng không ngờ sư phụ và Nhị sư đệ lại có thanh danh tệ hại ở Phật Quốc như vậy, mà tiểu sư đệ lại nhận được lời mời từ chùa miếu nơi đó, quả là chuyện hiếm có.
Nàng luôn nói tiểu sư đệ khác biệt với sư phụ, phong bình bên ngoài rất tốt, là một tu sĩ hết sức ưu tú.
“Vậy thì đi đi, nhớ phải cẩn thận đấy.”
“Tiện đường ghé thăm Nhị sư huynh luôn không?” Lục Dương nhớ rõ hằng năm Nhị sư huynh Diệp Tử Kim đều liên hệ với các chùa miếu lớn, sống ở Phật Quốc chẳng khác nào dầu sôi lửa bỏng.
Vân Chi vừa xếp thư tín vào phong bì, vừa nói: “Theo thư Nhị sư huynh ngươi gửi về không định kỳ thì thấy, cừu gia của hắn nhiều vô kể, ứng phó không xuể. Vì an toàn, tiểu sư đệ tốt nhất đừng gặp hắn, tránh dẫn lửa thiêu thân.”
Kẻ có thể làm đối thủ của Diệp Tử Kim, ít nhất cũng phải từ Hợp Thể kỳ trở lên, số lượng lại không hạn chế. Dù Lục Dương có tự tin vào tu vi của mình, cũng không dám chắc có thể đối phó với nhiều người như vậy, đến lúc mấu chốt, còn không biết chừng Lão Mạnh bị lôi ra làm mồi nhử ấy chứ.
Nhớ đã lâu không gặp, nhưng nghe ngóng về Nhị sư đệ qua ngôn ngữ ngoại giao của Phật Quốc, Vân Chi không khỏi thở dài.
“Nói đến, bốn người chúng ta đều học được những thứ khác nhau từ sư phụ, chỉ là Nhị sư huynh không học cái gì khác, cứ nhất định học cái bản lĩnh kéo thù hận của sư phụ.”
“Tam sư tỷ ngươi thì tốt hơn nhiều, học được âm luật chi năng từ sư phụ, dù có chọc phải vài mầm tai họa ở Yêu Vực, cũng là để tôi luyện bản thân.”
“Ngươi ít khi tiếp xúc với sư phụ, nhưng bản lĩnh kiếm đạo này cũng có phần bắt nguồn từ người.”
Lục Dương gật đầu, quả thật, mấy lần sư phụ truyền thụ lý luận kiếm đạo, chiêu thức kiếm đạo đều giúp hắn rất nhiều, nhất là Vạn Kiếm Quy Tông vừa học được, được xem là một trong những át chủ bài.
Lục Dương tò mò: “Vậy Đại sư tỷ đã học được gì từ sư phụ?”
Hắn thấy bản lĩnh của Đại sư tỷ chẳng có vẻ gì liên quan đến sư phụ cả. Sư phụ vẫn luôn tự hào kiếm đạo, Đại sư tỷ chỉ học được lý luận, kéo cừu hận với âm luật lại càng không thấy Đại sư tỷ dùng qua, chắc là không biết đâu.
“Học được đạo lý.”
Điều này càng làm Lục Dương tò mò: “Đạo lý gì?”
Vân Chi mặt không đổi sắc nói: “Đệ tử không cần không bằng sư, sư không cần hiền tại đệ tử.”
“…”
…
“Địa đồ Phật Quốc, Phật pháp nhập môn…” Lục Dương mượn đọc một ít thư tịch liên quan đến Phật Quốc ở Tàng Kinh Các, biết đâu chừng sẽ dùng đến.
Phật Quốc tương đối phong bế, hắn cũng không hiểu rõ lắm về nơi đó.
“Có bản tiên là người sáng lập Phật Môn ở đây, còn cần Phật pháp nhập môn làm gì.” Bất Hủ tiên tử vào thời khắc mấu chốt liền thể hiện tác dụng bàn tay vàng, cái gì cũng biết.
Cân nhắc đến thân phận của Bất Hủ tiên tử, Lục Dương quyết định mượn thêm một ít điển tịch Phật Môn.
Ra khỏi Tàng Kinh Các, Mạnh Cảnh Chu đang chờ Lục Dương ở cửa.
“Thu dọn xong chưa, đi thôi?”
“Không có ngựa chân quân sao?” Bình thường lúc ra ngoài Mạnh Cảnh Chu đều sẽ mang theo Lão Mã.
“Nó mười ngày trước về Đông Hải thăm người thân rồi, nếu chờ nó về thì có lẽ không kịp Mộc Phật Tiết.”
“Với tu vi của hai ta, ra ngoài tự vệ là thừa sức, không cần ngựa cũng được.” Mạnh Cảnh Chu vui vẻ nói, dù trước đó không hứng thú gì với Phật Quốc, nhưng đến lúc lên đường vẫn có chút kích động.
“Cũng phải.”
Hai người đều miễn cưỡng có tư cách thành lập tông môn nhất phẩm, ở đâu cũng được xưng tụng là một phương cường hào.
Nếu đặt ở Đại Ngu vương triều, có thể muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, tu sĩ Hợp Thể đều phải dùng đạo hữu tương xứng với bọn hắn, bọn hắn còn có thể trở thành người đứng đầu một thành, chưởng quản quyền sinh sát trong thành, biến thành quốc trung chi quốc, phàm nhân nhìn thấy bọn hắn thì run lẩy bẩy, dâng cả thê nữ.
…
“Chào ngài, đi Phật Quốc.” Lục Dương đưa chứng từ thân phận cho quan phủ biên cảnh để xét duyệt.
Sau khi quan viên thẩm tra kỹ càng, xác minh Lục Dương không mang theo đồ lậu, liền thuận lợi cho qua.
“Có thể qua rồi.”
“Đa tạ.”
Đây là đường biên giới giữa Đại Hạ và Phật Quốc, bất luận là tu sĩ hay phàm nhân đều phải đi qua đây mới đến được Phật Quốc.
Lục Dương để ý thấy những người xếp hàng chờ thẩm tra phía sau có tạo hình khác nhau: có người mặc tăng bào bẩn thỉu, niệm kinh văn; có người toàn thân bao phủ trong áo bào đen, lộ ra một con mắt có sẹo; có người dáng người khôi ngô, cõng đại đao dày hai ngón tay; có người ôm hộp gỗ đẹp đẽ, run lẩy bẩy.
Bọn họ chú ý thấy Lục Dương đang nhìn mình, có người đáp lại bằng nụ cười ấm áp, có người dùng ánh mắt cảnh cáo, còn có người ánh mắt trốn tránh, không muốn đối diện với Lục Dương.
Xem ra ai cũng có bí mật.
Lục Dương tùy tiện phân biệt ra cảnh giới của bọn họ: phàm nhân, Luyện Khí bốn tầng, phàm nhân, Luyện Khí hai tầng…
Để tránh xảy ra chuyện đại năng trò chơi nhân gian, mình có mắt không tròng nhận không ra, Lục Dương đặc biệt nhờ Bất Hủ tiên tử dò xét cảnh giới của bọn họ, kết quả nhất trí với những gì hắn thấy.
Lục Dương xoa trán, mấy người có thể đừng ra vẻ ai cũng có bí mật kinh thiên động địa được không, làm ta lo lắng muốn chết.
Hai người hết sức thuận lợi vượt qua phòng tuyến biên giới, bay qua một mảnh sa mạc hoang vu, kèm theo một hồi trời đất quay cuồng, tiến vào Phật Quốc đầy trời cát vàng.
“Khụ khụ, biết Phật Quốc nhiều cát rồi, nhưng chuyện này cũng quá vô lý.”
Hai người vừa bước vào Phật Quốc, cuồng phong nổi lên cát vàng, khiến hai người phải dựng lên một tầng vòng phòng hộ linh lực mới có thể hành động bình thường.
Dù cát táp vào mặt không gây tổn thương gì, tóm lại là rất khó chịu.
“Phật Quốc thành lập ba mươi vạn năm rồi mà không nghĩ đến chuyện trồng cây à?” Mạnh Cảnh Chu bị cát táp mặt làm phiền muộn không thôi, hít một hơi thật sâu, thổi mạnh ra, đối kháng với cuồng phong, thổi bay toàn bộ cát phía trước.
Hóa Thần đại năng hô hấp thật kinh người, Lục Dương đoán Lão Mạnh nổi hứng có thể thổi cả một khắc đồng hồ.
Khác với trung ương đại lục không ngừng thay đổi triều đại, Phật Quốc nằm ở phía tây đại lục, gần như cùng thời điểm với Đại Càn vương triều, kiến quốc ba mươi vạn năm, lịch sử cực kỳ lâu đời.
Phật Quốc thành lập dựa trên tín ngưỡng Phật Môn, điều này dẫn đến kết cấu tương đối lỏng lẻo, không giống Đại Hạ, chính lệnh có thể được chấp hành ở từng thành trì, tính độc lập giữa các thành trì khá mạnh.
Lục Dương liếc mắt: “Trồng cây á? Diện tích Phật Quốc lớn như Đại Hạ chúng ta, khắp nơi là cát, ngươi bảo tu sĩ Độ Kiếp kỳ bôn ba cả đời cũng không trồng hết được Phật Quốc đâu. Cho dù Tây Phương Tự hạ lệnh cũng vô dụng.”
Tây Phương Tự, lịch sử lâu đời, là chùa miếu lớn nhất Phật Quốc, cũng là người quản lý Phật Quốc. Vấn Đạo Tông thường xuyên nhận được công văn của Phật Quốc, yêu cầu bắt Diệp Tử Kim về, chính là do Tây Phương Tự phát ra.
“Chắc là thượng cổ tứ tiên tạo nên đại lục đã gom hết sa mạc trên các vì sao lại đây, còn có những vì sao không thích hợp cho sinh mệnh ở lại, khắp nơi trụi lủi, mới tạo thành Phật Quốc bây giờ, loại địa phương này có người ở lại đã là không tệ rồi.”