Chương 948 Giản dị suy luận thường thường chỉ cần tiên thức
- Trang chủ
- Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch)
- Chương 948 Giản dị suy luận thường thường chỉ cần tiên thức
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 948 Giản dị suy luận thường thường chỉ cần tiên thức
Chương 948: Giản dị suy luận thường thường chỉ cần tiên thức
Hấp thụ Lục Dương hỏi thăm phạm nhân là ai, nhưng mình không biết kinh nghiệm về sau, Bất Hủ tiên tử thời thời khắc khắc dùng tiên thức quét hình Tiên Cung, thề nhất định phải tìm tới phạm nhân, cứu danh dự.
Cũng may hiện tại rốt cuộc tìm được đầu mối.
Quả nhiên chỉ cần nàng Hoàng Đậu Đậu xuất mã, liền không có không phá được bản án!
“Người nào? Bạch Dạ?”
Lục Dương nghe Bất Hủ tiên tử bất thình lình xen vào, ba chữ “Rơi cung chủ” đã đến miệng làm sao cũng không thốt ra được.
“Tiên tử, lần sau ngài có thể nói sớm hơn những hình ảnh mà ngài thấy được không?” Lục Dương thật không tin Bất Hủ tiên tử không phát hiện ra mánh khóe trước khi Bạch Dạ hạ dược vào Nguyệt Quế thụ.
Mà cho dù là Bạch Dạ, nàng đã phá giải đại trận của kho thuốc như thế nào?
“Không phải chú trọng cả nhân chứng lẫn vật chứng sao? Bản tiên trước đó chỉ là hoài nghi thôi, nhỡ đâu trách lầm nha đầu kia thì sao?” Bất Hủ tiên tử theo Lục Dương học tập lâu như vậy, cũng có tư duy pháp luật tương đối.
“Sư huynh? Lục Dương sư huynh?” Lan Đình thấy Lục Dương sư huynh đang phân tích thì bỗng nhiên im bặt, hết sức khó hiểu. Nàng bèn đưa bàn tay trắng nõn lung lay trước mặt Lục Dương, cuối cùng cũng gọi hắn trở về được.
Lục Dương ý thức được hiện tại mình đang phân tích tình tiết vụ án, không phải lúc cãi cọ với Bất Hủ tiên tử.
“Tới tới tới, để bản tiên ra tay!” Bất Hủ tiên tử cảm thấy mình đã phát hiện ra chân tướng, nên để nàng vạch trần đáp án mới phải!
Lục Dương đâu phải là đối thủ của Bất Hủ tiên tử, trong nháy mắt đã bị đoạt xá.
Bất Hủ tiên tử lộ ra vẻ mặt như vừa tỉnh mộng: “A, ta đây rồi, mới nãy nói đến đâu rồi ấy nhỉ?”
“Ngươi vừa nói ‘Người gây án chính là rơi…’ sau đó thì ngưng luôn.”
Lan Đình dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Lục Dương, nhưng nàng che giấu rất kỹ.
Sao nàng cứ cảm giác sư huynh như biến thành người khác ấy nhỉ?
Có kinh nghiệm đoạt xá, đóng vai Lục Dương một thời gian dài ở Đế Thành, bây giờ Bất Hủ tiên tử bắt chước Lục Dương giống y như đúc, đến cả “Bản tiên” cũng không tự xưng nữa.
“Ta vừa nói người gây án chính là Bạch Dạ yếu đuối!”
Bất Hủ tiên tử khẳng định chắc nịch: “Kẻ gây án thường sẽ quay lại địa điểm gây án. Nếu ta đoán không lầm, ả hiện tại đang ở Nguyệt Quế thụ lâm, cây Nguyệt Quế thứ ba mươi hai tính từ hàng thứ mười!”
Lan Đình nghe mà chẳng hiểu mô tê gì cả, Lục Dương sư huynh suy luận ra vị trí chi tiết như vậy bằng cách nào, có phải vừa rồi nàng đã bỏ lỡ trình tự gì đó không?
Quả nhiên, mình vẫn chưa theo kịp phương thức tư duy của Lục Dương sư huynh.
Mà điều quan trọng nhất là…
“Bạch Dạ là ai?”
Nàng chưa từng nghe nói trong Tiên Cung có người như vậy.
“Ngươi không biết hả? Ả cứ tối đến lại chạy qua chỗ ta nghe kể chuyện xưa đó.” Lúc nói câu này, ngữ khí Bất Hủ tiên tử có chút u oán.
Nếu không phải nha đầu Bạch Dạ này chiếm cứ thời gian ban đêm của Lục Dương, thì Lục Dương đã có thể cùng nàng chơi ném tuyết cả đêm rồi.
“Tối nào cũng chạy đến chỗ sư huynh nghe chuyện xưa?” Lan Đình càng thêm giật mình, ai lại đêm hôm khuya khoắt không tu luyện, lén la lén lút chạy đến chỗ sư huynh nhanh chân đến trước thế này?
“Chờ đã, chờ đã, Lan Đình sư muội sao lại chưa nghe nói qua Bạch Dạ sư muội nhỉ?” Lục Dương nhịn không được hỏi trong không gian tinh thần.
Chuyện này chẳng khác nào mỗi tối ta đều kể chuyện xưa cho một người không tồn tại, thật đáng sợ.
“Chắc là Nguyệt Quế thụ tổ hóa thân thành, đoán chừng là bí mật trong Tiên Cung, Lan nha đầu chưa nghe nói qua cũng bình thường thôi.” Bất Hủ tiên tử hời hợt vạch trần thân phận Bạch Dạ, phảng phất Nguyệt Quế thụ tổ chỉ là một nhân vật nhỏ bé không đáng nhắc tới.
“Nguyệt Quế thụ tổ?!” Lục Dương giật nảy mình.
Hắn chợt nhớ ra Bạch Dạ đã đưa cho mình một gói hoa Nguyệt Quế, bảo hắn ăn chơi, chẳng lẽ Bạch Dạ đã hái nó từ trên người mình xuống sao?
Bất Hủ tiên tử tạm thời không rảnh quan tâm đến sự kinh ngạc của Lục Dương, nàng hiện tại là người duy nhất biết được chân tướng trong Tiên Cung, cảm giác IQ của mình đã đạt đến cảnh giới bàng quan rồi, nàng muốn nhất cổ tác khí bắt lấy Bạch Dạ.
“Trước không nói chuyện này nữa, chúng ta đuổi theo Bạch Dạ!”
Bất Hủ tiên tử vung tay lên, dẫn Lan Đình một đường chạy chậm đến động phủ Lạc Hồng Hà.
Tiểu Dương Tử hiện tại mất hết cảnh giới, cho dù tìm được Bạch Dạ cũng không bắt được ả, cần Lạc Hồng Hà, bại tướng dưới tay hắn, hỗ trợ.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hình như Tiểu Dương Tử cho dù còn cảnh giới cũng chưa chắc đuổi kịp Bạch Dạ.
Lúc này, Lạc Hồng Hà cũng bày biện ba trái linh quả trước mặt, đang tự hỏi xem rốt cuộc trái nào đã bị ăn cắp dược liệu.
Nghe thấy tiếng đập cửa, nàng mở cửa ra xem xét thì chẳng thấy ai.
“Ở đây, ở đây này.”
Lạc Hồng Hà cúi đầu xuống thì thấy hai cái tiểu bất điểm.
“Sư phụ, Lục Dương sư huynh đã suy luận ra phạm nhân là ai rồi, là cái nha đầu Bạch Dạ gì đó, cao xêm xêm con thôi, mà ả đang ở trong rừng Nguyệt Quế thụ!”
“Bạch Dạ là ai?” Lạc Hồng Hà cũng chưa từng nghe qua cái tên này.
Nhưng rất nhanh, vẻ mặt nàng trở nên nghiêm túc, hiện tại không phải lúc nghiên cứu Bạch Dạ là ai, có được tung tích của phạm nhân rồi, đi Nguyệt Quế thụ lâm bắt lấy Bạch Dạ mới là chuyện quan trọng nhất!
“Đi!”
Lạc Hồng Hà bay lên trời, phát hiện thiếu mất hai người bên cạnh, cúi đầu xuống xem thì thấy hai tiểu bất điểm đang liều mạng chạy chậm về phía Nguyệt Quế thụ lâm.
Lạc Hồng Hà đáp xuống đất, kẹp lấy mỗi bên một đứa, rồi lại lần nữa bay nhanh về phía Nguyệt Quế thụ lâm.
“Đi!”
Lạc Hồng Hà mang theo hai cái vướng víu, tốc độ không thể so với bình thường được, còn hết sức thân mật mặc lên cho hai người hai cái hộ thuẫn trong suốt, để tránh gió lạnh thổi ngược làm hỏng thân thể.
Nàng bay đến vùng trời Nguyệt Quế thụ lâm, quả nhiên phát hiện một bóng người nhỏ nhắn xinh xắn đang ở hố của một gốc Nguyệt Quế thụ nào đó khuynh đảo cái gì đó, miệng lẩm bẩm.
“Tên giặc kia, xem chiêu!”
Lạc Hồng Hà túm lấy hai tiểu bất điểm ném một cái, ngang tàng ra tay.
Nhờ có hộ thuẫn bảo vệ, hai người chỉ nảy lên hai lần trên mặt đất rồi bình ổn rơi xuống, không hề bị kinh sợ.
Bóng người nhỏ nhắn xinh xắn thấy Lạc Hồng Hà ra chiêu thì thầm kêu một tiếng không ổn, ả mải mê làm thí nghiệm cho Nguyệt Quế thụ, nhất thời không quan sát, không lưu ý đến việc Lạc Hồng Hà tới.
Kiều tiểu nhân ảnh dường như không muốn tranh đấu, quay đầu bỏ chạy, tốc độ nhanh đến mức để lại một đạo hư ảnh tại chỗ, chân thân không biết đã thuấn di đến nơi nào rồi.
Dù là Lạc Hồng Hà có nhãn lực cao đến đâu, cũng không đuổi kịp bóng dáng của kiều tiểu nhân ảnh!
Lạc Hồng Hà kéo thần thức ra tìm kiếm, nhưng không thu hoạch được gì.
Nàng hồi tưởng lại khuôn mặt nhỏ bé mà bóng người đã lộ ra, cau mày.
“Chưa từng thấy qua khuôn mặt này, chẳng lẽ là người từ bên ngoài đến?”
…
“Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, chút nữa là bị Tiểu Lạc đuổi kịp rồi.” Kiều tiểu nhân ảnh vịn vào Nguyệt Quế thụ thở hổn hển, từ đầu đến cuối vẫn không nghĩ ra tại sao Lạc Hồng Hà lại phát hiện ra mình.
Cứ như thể ả biết mình ở bên kia vậy, mục tiêu vô cùng rõ ràng.
“Hắc hắc, muốn chạy trốn à? Chạy thoát được sao?” Tiếng cười non nớt vang lên từ phía sau kiều tiểu nhân ảnh, khiến ả giật mình xoay người lại.
“Ai!”
Ả vững tin là mình đã kéo thần thức ra rồi, có người đến gần chắc chắn ả sẽ phát giác được mới đúng.
Mà đối phương đã biết mình ở đây bằng cách nào?
“Lục Dương?” Kiều tiểu nhân ảnh kinh ngạc, sao lại là Lục Dương?
“Bạch Dạ nha đầu, ngoan ngoãn theo ta về nhận tội đi.” Bất Hủ tiên tử dương dương đắc ý cười, tốc độ di chuyển của Bạch Dạ có nhanh đến đâu, có thể nhanh hơn tiên thức của nàng sao?
Nhân chứng vật chứng đều có đủ cả, một công lớn!
Kiều tiểu nhân ảnh hừ lạnh một tiếng: “Ta không phải Bạch Dạ, ta là Bạch Nhật.”
Trong không gian tinh thần, Lục Dương mơ hồ nhớ đã từng nghe cái tên này ở đâu đó, rồi chợt kinh hãi.
“Bạch Nhật… Sao ta nhớ người sáng lập Tiên Cung, Truy Nguyệt chân nhân, lại có tên là Bạch Nhật?”