Chương 943 Con thỏ tuy tốt, đừng ăn nhiều quá
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 943 Con thỏ tuy tốt, đừng ăn nhiều quá
Chương 943: Con thỏ tuy ngon, chớ nên ăn nhiều
Đồ nướng là cả một nghệ thuật, khi mọi người chuẩn bị xong xuôi, Lục Dương và Lan Đình vác cành nguyệt quế trở lại thì trời cũng đã tối.
Lục Dương khiêng cành nguyệt quế đi giữa đám đông, tựa như một vị tướng quân khải hoàn trở về, nhận được vô vàn sự ngưỡng mộ cùng tiếng trầm trồ tán thưởng.
“Sao lại vác cả cành nguyệt quế về thế?”
“Nghe nói là để làm củi đốt.”
“Hả? Nguyệt quế mà cũng có thể dùng như vậy ư?”
“Chắc là được, nếu chặt được xuống thì hẳn là đã được Thụ Tổ đồng ý rồi.”
Lục Dương vung tay chẻ đôi cành nguyệt quế, sau đó lại chặt thành từng khúc nhỏ, dùng lửa hong khô để loại bỏ bớt hơi nước.
Tiếp đó, hắn ném những khúc nguyệt quế này xuống cái hố lớn đã đào sẵn, rồi dựng giá đỡ lên trên, gác con yêu thỏ đã được tẩm ướp gia vị kỹ càng lên trên giá.
Lục Dương búng tay, một ngọn Tam Vị Chân Hỏa bay xuống hố, những khúc nguyệt quế gặp lửa liền bùng cháy. Theo kinh nghiệm của Bất Hủ Tiên Tử, loại nguyệt quế lâu năm này có thể cháy cả đêm, đủ để nướng chín con yêu thỏ.
Nguyệt quế cháy tỏa ra một mùi hương đặc trưng xộc vào mũi, khiến các đệ tử Tiên Cung như thể được trở về những ngày tháng hoa nguyệt quế nở rộ, say đắm lòng người.
Lục Dương, một trong những người tiên phong của món đồ nướng, kỹ nghệ của hắn thì khỏi phải bàn, có thể xưng là đệ nhất đương thời. Có lẽ chỉ có Man Cốt, người nắm giữ thuật đuổi thi, mới có thể so tài cao thấp, cạnh tranh danh hiệu đệ nhất nhân dưới trướng Bất Hủ Tiên Tử!
Lục Dương dùng thần thức bao phủ từng tấc da thịt của con yêu thỏ, điều khiển Tam Vị Chân Hỏa một cách chuẩn xác, thỉnh thoảng lại ném thêm vài khúc nguyệt quế vào hố lửa, tiếng lốp bốp vang lên không ngớt.
Hắn liên tục phết dầu và xoay trở để da, thịt, gân, xương đạt đến sự cân bằng về hương vị và cảm quan, hương tỏi thơm thoang thoảng, vị cay nồng tươi mới thấm đẫm vào từng thớ thịt.
Những trận pháp nướng tự động cũng có những việc không làm được, con yêu thỏ to lớn thế này vượt xa khả năng của chúng, và lúc này, giá trị của một người dày dặn kinh nghiệm như Lục Dương càng được thể hiện rõ.
Cảm nhận được nhiệt độ tỏa ra từ hố lửa, cùng với hương hoa quế và thịt nướng hòa quyện trong đó, các đệ tử Tiên Cung vui vẻ hòa thuận, trò chuyện rôm rả, tiếng cười nói không ngớt.
Lan Đình ngồi cạnh Lục Dương, cả hai đều im lặng. Chẳng biết qua bao lâu, Lan Đình đang mơ màng buồn ngủ thì bị Lục Dương đánh thức.
“Bát sư muội, nếm thử nhé?”
Lan Đình mở mắt, thấy con yêu thỏ đã được nướng đến vàng ruộm.
Nàng xé một miếng da thịt, nước từ dưới lớp da trào ra như tìm được chỗ thoát, tí tách rơi xuống hố lửa, phát ra tiếng lốp bốp.
Nhờ được hun khói bằng nguyệt quế, mùi tanh của yêu thỏ đã hoàn toàn biến mất.
Lớp da bên ngoài thì giòn tan, nhai rôm rốp, cảm giác vô cùng kỳ diệu. Phần thịt nạc thì dai ngon, càng nhai càng đậm vị. Mùi hoa quế kích thích vị giác, thêm chút dầu vừng, đậu nành và mè đã được Lục Dương pha chế, khiến Lan Đình hoàn toàn tỉnh táo.
Lan Đình mút ngón tay, có vẻ vẫn còn thòm thèm.
Lục Dương thấy Lan Đình lộ vẻ mặt ấy thì không cần nàng nói gì cũng biết con yêu thỏ đã chín tới.
“Chư vị, có thể ăn rồi!”
“Bên trái là không cay, bên phải là cay, trong bình cạnh hố lửa đựng nước chấm đấy!”
Các đệ tử Tiên Cung cuối cùng cũng chờ được đến giờ khắc này. Ở đây đều là người một nhà, không cần phải giữ gìn hình tượng tiên tử thanh cao gì sất, họ ào ào xúm lại tranh nhau xé thịt con yêu thỏ mà họ đã ngắm nghía từ lâu.
Lý niệm “kẻ mạnh là vua” của giới tu tiên được thể hiện vô cùng rõ ràng vào lúc này, kẻ nào tu vi cao thì xông lên trước, kẻ yếu chỉ có thể đứng sau.
“Ngon quá!”
“Ta chưa từng ăn món đồ nướng nào ngon đến vậy.”
“Ta từng đến tổng bộ Đồ Nướng Quán rồi, đồ nướng ở đó còn không ngon bằng sư huynh Lục Dương nướng!”
Ngay cả vị sư tỷ khó tính nhất cũng phải thừa nhận kỹ nghệ nướng của Lục Dương quả thực cao siêu hơn hẳn, thậm chí là vượt xa nàng.
Thua rồi, thua một cách thảm hại.
Nếu là đồ nướng dân gian, nướng một nguyên liệu khổng lồ như vậy thì chắc chắn bên ngoài cháy khét mà bên trong vẫn còn sống, nhưng dưới sự kiểm soát của Lục Dương, từng sợi Tam Vị Chân Hỏa len lỏi vào cơ thể yêu thỏ, thiêu đốt từng tấc da thịt, nướng cho thịt chín tới.
Ngay cả Bất Hủ Tiên Tử cũng không ngớt lời khen ngợi món yêu thỏ nướng của Lục Dương.
“Tiểu Dương Tử cũng có chút bản lĩnh đấy, điều khiển Tam Vị Chân Hỏa len lỏi vào cơ thể yêu thỏ, như giòi trong xương vậy, đến xương cốt cũng nướng cho giòn tan, xem ra đã học được ba phần bản lĩnh của bản tiên rồi.”
Tuy là lời khen, nhưng Lục Dương vẫn luôn cảm thấy có gì đó sai sai.
Không ai để ý rằng Bạch Dạ bé nhỏ đang len lỏi trong đám đông, xé một miếng thịt thỏ rồi lặng lẽ rời đi, ngồi trên cành cây Nguyệt Quế Thụ Tổ, ăn ngon lành miệng đầy dầu mỡ.
“Ồ, dùng Nguyệt Quế Thụ của chúng ta nướng ra mà thơm vậy sao?”
…
Đêm đó, các đệ tử Tiên Cung đều không tu luyện, ăn uống no say thỏa thích. Ai mà thấy cảnh này thì cũng chẳng thể nào liên tưởng đám đệ tử Tiên Cung phóng túng này với những vị tiên tử thanh cao thoát tục ngoài kia.
Lục Dương cũng rất vui, làm đầu bếp, điều thích nhất chính là thực khách khen ngon.
Thậm chí không cần khen, chỉ cần nhìn thấy các sư muội ăn uống ngon lành, gặm xương g х г ấ т nhiệt tình là biết lần này mình đã thành công.
“Ngáp… Buồn ngủ quá…”
Lục Dương ngáp một cái rõ to, hôm nay hắn cũng lười biếng, không tu luyện mà ngủ luôn.
Các đệ tử Tiên Cung cũng ngáp liên tục, chẳng để ý đến hình tượng nữa, ngả đầu xuống ngủ.
Với tu vi của các nàng, dù tuyết rơi cũng không thể làm họ lạnh cóng, ở đâu cũng có thể ngủ được.
Nếu có ai đó nhìn từ trên cao xuống, sẽ thấy trong Tiên Cung có một cái hố to, trong hố lớn là tàn tro của nguyệt quế, xung quanh hố là vô số đệ tử Tiên Cung đang nằm ngủ.
Mặt trăng lặn, mặt trời mọc, Lục Dương cảm nhận được ánh nắng ban mai chiếu lên mặt, cố gắng giật giật mí mắt, không muốn mở mắt cho lắm, hắn đã rất lâu rồi chưa được ngủ ngon như vậy.
“Ai đắp chăn cho mình vậy?”
Lục Dương cảm thấy có chăn đè lên người, không biết là ai tốt bụng thế.
Có lẽ là sư muội Lan Đình chăng?
Lục Dương mơ màng mở mắt, khó nhọc chui ra khỏi chăn, nhìn quanh thấy các sư tỷ sư muội nằm la liệt, đầu óc có chút mơ hồ.
“Sao luôn cảm thấy có gì đó sai sai?” Lục Dương lẩm bẩm.
Bỗng nhiên, hắn chợt nhận ra sự bất thường.
“Sao mình lại trần truồng thế này!”
Lục Dương đưa tay lên, con ngươi chợt co lại: “Không đúng… Mình bị nhỏ đi rồi!”
Vậy cái gì mà chăn mền chứ, đó rõ ràng là quần áo của hắn.
Chỉ là sau khi hắn bị nhỏ lại, quần áo trở nên rộng thùng thình như áo của con nít.
Lục Dương trong nháy mắt tỉnh táo lại, nhìn Lan Đình đang ngủ bên cạnh.
Chỉ thấy một bé gái khoảng 8, 9 tuổi đang nằm ở vị trí của Lan Đình.
Lan Đình cũng bị nhỏ đi!
Lục Dương nhìn xung quanh, không chỉ Lan Đình, tất cả mọi người ở đây đều bị nhỏ đi!
Ở một nơi khác, Lạc Hồng Hà và Chu Hồng trưởng lão đang trên đường trở về từ Vấn Đạo Tông, Lạc Hồng Hà tốt bụng khuyên nhủ Chu Hồng trưởng lão.
“Sư muội đừng buồn, Vân Chi chẳng phải đã nói là đợi nghiên cứu kỹ về Song Sinh Hà sẽ cho muội dùng sao.”
“Muội mong muốn có con đâu phải một ngày hai ngày, còn cần gì phải vội trong chốc lát.”
Chu Hồng trưởng lão gật đầu cho qua chuyện, không nói gì thêm.
Lạc Hồng Hà thấy vậy thì biết mình coi như phí công khuyên giải cả đoạn đường.
Hai người đáp xuống đất, nhìn Lục Dương trần truồng đứng giữa trời gió rét, cùng với đám bé gái nằm la liệt.
Cả hai trợn mắt há hốc mồm.