Chương 941 Phòng luyện đan sản phẩm mới
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 941 Phòng luyện đan sản phẩm mới
Chương 941: Phòng Luyện Đan – Sản Phẩm Mới
Trong lúc Lục Dương đang suy nghĩ về những kỳ ngộ mà tu sĩ Hợp Thể kỳ có thể gặp được, một giọng nói âm lãnh vang lên:
“Ha ha, Tiên Cung khi nào thì sa đọa đến mức để nam nhân tùy tiện ra vào thế này?”
“A…” Tuyết Thập Lâu đau đớn lăn lộn trên mặt đất, tiếng gào thét vang vọng khắp Tội Nhân Điện.
“Nhớ ngày xưa, Tiên Cung dưới sự dẫn dắt của ta huy hoàng đến nhường nào…”
“A…” Tuyết Thập Lâu đau khổ dùng đầu đập xuống đất, cố gắng chuyển dời sự chú ý.
“Vậy mà bây giờ, dưới sự dẫn dắt của con nha đầu Lạc Hồng Hà kia lại biến thành cái dạng này…”
“A…” Tuyết Thập Lâu cào xé thân thể, người nóng bừng lên, toàn thân đỏ rực.
“Ngươi im miệng cho ta!”
Giọng nói âm lãnh đột nhiên giận dữ, tiếng gào thét của Tuyết Thập Lâu đã phá hỏng bầu không khí tốt đẹp. Nếu không phải ở Tội Nhân Điện, ả đã sớm khiến Tuyết Thập Lâu không dám hó hé thêm tiếng nào nữa. Đáng tiếc, Tội Nhân Điện có trận pháp phong ấn cảnh giới, dù ả có pháp lực kinh thiên động địa cũng không thể ngăn được tiếng kêu thảm thiết của Tuyết Thập Lâu.
Lục Dương lần theo âm thanh tìm đến chủ nhân của giọng nói âm lãnh kia, đó là một nữ tử có làn da trắng nõn, thần sắc lạnh nhạt.
“Vị này là?”
“Đây là đời trước cung chủ của Tiên Cung, Khúc Linh. Tính theo bối phận thì ta phải gọi một tiếng sư thúc tổ.” Lan Đình giải thích.
Lục Dương không khỏi kinh ngạc, không ngờ ngay cả đời trước cung chủ của Tiên Cung cũng bị giam ở Tội Nhân Điện.
“Ngươi chính là Lục Dương gần đây nổi danh khắp nơi kia?” Dù bị giam cầm ở Tội Nhân Điện, không thể liên lạc với bên ngoài, nhưng vẫn có người mới liên tục gia nhập, nhờ vậy mà có thể biết được tin tức bên ngoài.
“Tiên Cung thật sự là sa đọa, dựa dẫm vào cường quyền, để nam nhân tiến vào Tiên Cung phá hoại tổ chế.” Khúc Linh cười lạnh liên tục, chẳng thèm để Lục Dương và Vấn Đạo Tông sau lưng hắn vào mắt. “Nếu không phải ta bị Lạc Hồng Hà hãm hại thì sao lại rơi vào cảnh này, để Tiên Cung lưu lạc đến bước đường cùng!”
“Vậy tiền bối bị bắt vào đây vì tội gì?” Lục Dương càng thêm tò mò, lùi lại hai bước xem tấm biển trước cửa phòng giam.
Khúc Linh, tội tham ô, ở tù chung thân.
Lan Đình ở bên cạnh giải thích: “Sư thúc tổ vì muốn đột phá lên Độ Kiếp kỳ mà tự ý sử dụng tài nguyên của tông môn. Sau khi đột phá thất bại, chuyện bại lộ, bị sư phụ và mọi người hợp sức bắt lại.”
“Sau đó còn tra ra sư thúc tổ có dính líu đến những lĩnh vực xám ở bên ngoài, dùng tài sản của tông môn để đánh bạc các kiểu, phạm rất nhiều tội, nên người làm bảng lười viết nhiều, chỉ viết cái chính nhất thôi.”
“Chẳng qua là sư phụ ngươi muốn lên ngôi, mượn cơ hội trừ khử đối thủ mà thôi. Thắng làm vua thua làm giặc, xưa nay là vậy.” Khúc Linh hừ lạnh.
Lục Dương tỏ vẻ khó hiểu: “Nếu tiền bối nghĩ như vậy, vậy thì gọi ta đến đây làm gì?” Hắn còn tưởng Khúc Linh có oan khuất gì muốn nhờ hắn giúp đỡ.
Năm đại tiên môn không chỉ có quyền chấp pháp mà còn có quyền giám sát lẫn nhau.
Khúc Linh nhếch miệng, nở một nụ cười bí ẩn.
Lục Dương bừng tỉnh ngộ: “Ta hiểu rồi, ngươi cảm thấy làm vậy rất ngầu đúng không?”
Khúc Linh tiếp tục mỉm cười, không biết bước tiếp theo nên làm gì.
Trong sách mà Tổ sư Truy Nguyệt mang về chẳng phải thường có cốt truyện kiểu này sao: Một người thần bí bị giam trong ngục, gọi nhân vật chính đến, sau đó hoặc giễu cợt hoặc trào phúng nhân vật chính, nói vài câu ai cũng chẳng hiểu gì, nhân vật chính mang theo nghi vấn rời đi, còn người thần bí thì đứng trong bóng tối của lồng giam nở một nụ cười thâm sâu khó lường.
Nhưng trong sách lại không nói vì sao người thần bí lại phải gọi nhân vật chính đến.
Thấy Khúc Linh như vậy, Lục Dương biết mình đoán đúng, hài lòng dẫn Lan Đình rời khỏi Tội Nhân Điện. Trước khi đi, hắn còn muốn liếc nhìn trưởng lão Mặc Nhiễm viết gì, đáng tiếc trưởng lão Mặc Nhiễm phản ứng quá nhanh nên hắn không thấy được.
Vừa rời khỏi Tội Nhân Điện, bỗng nhiên hắn nghe thấy từ phía không xa truyền đến một tiếng nổ lớn, lửa cháy ngút trời, yêu khí nồng đậm tràn ngập.
“Hướng đó là phòng luyện đan? Đi, đến xem sao!”
Hai người không kịp nghĩ nhiều, lập tức lao về phía phòng luyện đan!
Chỉ thấy một con Thỏ yêu tuyết trắng khổng lồ chui ra từ phòng luyện đan, cái đầu nó chọc thủng cả mái nhà, hai mắt đỏ ngầu như phát điên, không ngừng nhặt những mảnh ngói vỡ nhét vào miệng, răng rắc răng rắc răng rắc… âm thanh chói tai.
“Nghiệt súc, đừng có càn rỡ!” Lan Đình tế ra chiếc cạp váy màu xanh biếc, cạp váy kéo dài vô tận, biến thành một con thanh xà khổng lồ, quấn chặt lấy con yêu thỏ.
Yêu thỏ trông thì hung mãnh, nhưng thực chất chỉ là Kim Đan kỳ, không có chút uy hiếp nào.
Bị trói lại, yêu thỏ ngã xuống đất, vùng vẫy thân thể, vươn cái đầu ra gặm những mảnh ngói rơi trên mặt đất, răng rắc răng rắc răng rắc…
“Đa tạ Lan sư tỷ đã ra tay tương trợ!” Một đệ tử Tiên Cung chạy ra từ trong phòng luyện đan, Lục Dương nhớ mang máng tên là Tần Nam.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Lan Đình đáp xuống đất, dùng cạp váy bịt miệng con yêu thỏ lại, không cho nó gặm ngói nữa, tiếng động thật khó nghe.
“Ta nhớ con yêu thỏ này dùng để thử đan dược mà? Sao tự nhiên lại biến to thế này?”
Để thí nghiệm dược tính của đan dược, Tiên Cung nuôi rất nhiều yêu thú. Yêu thú khác với yêu tộc, chúng không có linh trí, rất thích hợp để thử đan dược.
Nghe thấy động tĩnh, các đệ tử Tiên Cung dồn dập chạy đến, lo lắng hỏi han tình hình của Tần Nam.
Tần Nam ngượng ngùng gãi đầu giải thích: “Là đang thử nghiệm dược tính, ai ngờ lại thất bại…”
“Chắc là do phối trộn đan dược không đúng, kích hoạt huyết mạch của con yêu thỏ này, khiến nó to ra, khó mà khống chế.”
“Ngươi cho nó ăn cái gì vậy?”
“Dưỡng Nhan Đan phiên bản bánh trung thu, nhân hoa quế.” Tần Nam lấy từ trong ngực ra một chiếc bánh trung thu, mặt trước in ba chữ “Nguyệt Quế Tiên Cung”, mặt sau in hai chữ “Dưỡng Nhan”.
“Tiên Cung các ngươi còn làm bánh trung thu nữa à?” Lục Dương kinh ngạc hỏi.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới lại có một loại bánh trung thu tích hợp cả ba thuộc tính: chăm sóc da, bánh trung thu, và hoa tươi.
Lan Đình khẽ “ừ” một tiếng: “Chẳng phải sắp đến Tết Trung thu rồi sao? Tiên Cung chúng ta hằng năm đều có tục làm bánh trung thu. Phòng luyện đan muốn đổi mới nên thử kết hợp đan dược với bánh trung thu.”
“Nhưng xem tình hình hiện tại thì nghiên cứu không được thuận lợi cho lắm.”
Tết Trung thu là một truyền thống lưu lại từ thời Thượng Cổ. Thời Thượng Cổ, mặt trăng có lúc tròn lúc khuyết, nên ngày rằm tháng tám hằng năm là Tết Trung thu.
Từ khi Cửu Trọng Tiên tạo ra Thái Dương và mặt trăng hợp nhất, thì không còn chuyện “trăng có lúc tròn lúc khuyết” nữa, ngày nào cũng là trăng tròn. Tuy vậy, phong tục vẫn được duy trì.
Vấn Đạo Tông không hay ăn Tết Trung thu, có lẽ vì mặt trăng ở Nguyệt Quế Tiên Cung có ý nghĩa đặc biệt, nên Tiên Cung rất coi trọng ngày lễ này.
“Vậy con thỏ này xử lý thế nào?” Lục Dương hỏi. Con thỏ này trông phải dài đến hai mét, lại còn không chịu yên, cứ xoay tới vặn vẹo trên mặt đất.
“Giải phẫu đi, xem xem nguyên nhân gì khiến nó mất khống chế.” Một đệ tử Tiên Cung đề nghị.
“Nhìn mắt nó đỏ ngầu thế kia chắc chắn là phát điên rồi, không cứu được đâu.”
“Có khi mắt thỏ vốn dĩ đã đỏ rồi thì sao?” Một tiểu đệ tử Tiên Cung ngây ngô hỏi.
“Im miệng! Ngươi còn muốn ăn thịt thỏ nữa không hả?”
Tiểu đệ tử Tiên Cung do dự. Nói thật thì có thể cứu con thỏ, nhưng không được ăn thịt thỏ ngon. Nói dối thì không cứu được thỏ, nhưng lại được ăn thịt thỏ ngon. Đây chính là thế giới của người lớn sao, tràn ngập dối trá và lựa chọn.
Nàng trầm tư suy nghĩ, giằng co giữa lý tưởng và hiện thực, cuối cùng chọn cách chế biến thỏ.
“Vậy thì nướng ăn đi.”