Chương 874 Cái thứ hai sẽ không bị lãng quên đạo quả
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 874 Cái thứ hai sẽ không bị lãng quên đạo quả
Chương 874: Cái thứ hai sẽ không bị lãng quên đạo quả
Chương 874: Cái thứ hai sẽ không bị lãng quên đạo quả
Trong lúc Quan Sơn Hải và Mạnh Quân Tử giao chiến hừng hực, ở một nơi hẻo lánh của Đế Thành cũng nổ ra cuộc chiến Bán Tiên, ba nàng Ngao Linh đang liều mình chống lại bản sao đời thứ hai quốc sư.
Sau khi đời thứ hai quốc sư rời khỏi chiến trường, liền bị ba nàng Ngao Linh tìm tới tận cửa.
Kim Thải Vi bị đời thứ hai quốc sư đánh lén một đao, nàng nhất định phải báo thù này.
Ngao Linh và Khương Liên Y lo lắng Kim Thải Vi gặp chuyện không may nên cũng tham gia chiến đấu. Đời thứ hai quốc sư đã tiêu trừ nhân quả của bản thân, hành tung xuất quỷ nhập thần, vô cùng khó đối phó.
Bất Hủ tiên tử chú ý tới động tĩnh bên kia, mặc dù nàng có thể thấy rõ vị trí của đời thứ hai quốc sư, nhưng không hề báo cho ba nàng.
Như vậy vừa hay để ba nàng giao thủ với hình thức ban đầu của đạo quả nhân quả, tăng thêm kinh nghiệm. Dù sao có nàng ở đây trông chừng, sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Ngọc tướng quân suy nghĩ một chút, cũng quyết định ra tay giúp đời thứ hai quốc sư một phen.
Một bên là cuộc chiến của các tiên nhân, một bên là cuộc chiến của năm vị Bán Tiên, cả hai đều là những trận chiến tuyệt thế không thể bỏ qua. Cho dù là thời Thượng Cổ, thời kỳ Bán Tiên nhan nhản khắp nơi, thì những trận chiến cấp bậc này cũng không có mấy. Tu sĩ Đế Thành hận không thể mọc ra tám đôi mắt để quan sát cả hai phía chiến đấu.
Cả đời này bọn hắn sẽ không còn cơ hội nào được chứng kiến những trận chiến với quy mô như vậy nữa.
Chỉ có điều cả hai cuộc chiến này đều tương đối khó xem. Cuộc chiến của các tiên nhân, Quan Sơn Hải và Mạnh Quân Tử có tốc độ nhanh đến mức không ai có thể thấy rõ ràng.
Còn năm vị Bán Tiên bên kia thì đời thứ hai quốc sư cứ lập loè, khi hắn tan biến thì những ký ức liên quan đến hắn cũng biến mất, gây khó khăn lớn cho tu sĩ Đế Thành trong việc quan sát.
Ngọc tướng quân có chút hối hận vì đã đi giúp đời thứ hai quốc sư. Khi đời thứ hai quốc sư tan biến, công kích của ba người Ngao Linh đều trút lên đầu hắn, hắn nào gánh nổi.
Vốn Quan Sơn Hải cho rằng chỉ cần dùng hình thức ban đầu của Trường Sinh đạo quả là có thể giải quyết trận chiến, giờ xem ra hắn đã đánh giá Mạnh Quân Tử quá đơn giản.
Hai vị tiên nhân đều giao chiến với tốc độ cực nhanh, đủ loại Thần Thông quy mô lớn đan xen vào nhau, khiến bầu trời Đế Thành lúc xanh lúc đỏ, chẳng khác nào thuốc nhuộm vung vãi khắp nơi.
Bỗng nhiên, Quan Sơn Hải nhất thời sơ sẩy, phản ứng chậm một nhịp, Mạnh Quân Tử tung một chiêu hắc hổ đào tâm, đánh trúng ngực Quan Sơn Hải, Kim Thân cũng bị đánh thủng một lỗ lớn.
Mạnh Quân Tử tu hành một loại luyện thể chi thuật khác, uy năng của hắn không hề thua kém Cửu Chuyển Bất Diệt Kim Thân của Quan Sơn Hải.
Mặt Quan Sơn Hải đỏ bừng lên, “oa” một tiếng phun ra một ngụm lớn tiên huyết. Tiên huyết rơi vào trận pháp trên Đế Thành, khiến trận pháp rung lên, có chút không chịu nổi uy lực của tiên huyết.
Mạnh Phá Từ thấy thế, biết rằng nếu còn thêm mấy lần nữa, e rằng trận pháp sẽ bị dư ba đánh thủng, hắn vội vàng phái người mời tất cả tu sĩ Độ Kiếp kỳ của Đế Thành ra tay, gia cố trận pháp.
Nhưng Quan Sơn Hải rất nhanh liền khôi phục như thường, vết thương ở ngực cũng đang nhanh chóng lành lại, giống như chưa từng bị thương vậy.
Mạnh Quân Tử nhướng mày: “Trường Sinh đạo quả hình thức ban đầu có đặc thù ‘Bất tử’? Không đúng, chỉ dựa vào Trường Sinh đạo quả hình thức ban đầu còn không thể giúp ngươi khôi phục nhanh như vậy. Để ta đoán xem, trong số bốn người ngươi tạo nên, chỉ có một người ta không biết, đạo quả của hắn có liên quan đến việc khôi phục, đúng không?”
Đương nhiên Quan Sơn Hải sẽ không trả lời câu hỏi của kẻ địch.
Lục Dương biết Mạnh Quân Tử đang nói đến Mộc Ấn thượng nhân. Mộc Ấn thượng nhân là tu sĩ trung kỳ Đại Ngu, cũng là bạn tốt của Vạn Pháp đạo quân. Tư liệu lịch sử ghi chép Mộc Ấn thượng nhân là Độ Kiếp kỳ, nhưng theo Vạn Pháp đạo quân nói lại, Mộc Ấn thượng nhân thật ra là Bán Tiên.
Mộc Ấn thượng nhân c·hết trong giấc ngủ say, Lục Dương đoán rằng Mộc Ấn thượng nhân biết được một phần sự tình của Tân Hỏa vương triều nên đã bị Hôi Đậu Đậu g·iết người diệt khẩu.
“Chờ một chút, nếu như đạo quả hình thức ban đầu của Mộc Ấn thượng nhân có liên quan đến việc khôi phục, vậy nó sẽ xung đột với Trường Sinh đạo quả hình thức ban đầu của Vạn Pháp đạo quân, vậy hai người bọn họ làm sao thành bạn được?” Lục Dương không hiểu.
Bất Hủ tiên tử dương dương tự đắc giải thích: “Có gì khó hiểu đâu. Đạo quả hình thức ban đầu của Mộc Ấn thượng nhân hẳn là thuộc về một loại vĩnh hằng, tức là khiến trạng thái của bản thân bất biến, không thay đổi. Xét cho cùng, thượng vị đạo quả vẫn là Bất Hủ đạo quả của bản tiên.”
“Ngươi cho rằng Bất Hủ đạo quả, Vĩnh Hằng đạo quả là dễ ngưng tụ lắm sao? Cho dù bản tiên không ở đây, hắn cũng không thành tiên được.”
“Trường Sinh đạo quả hình thức ban đầu cũng vậy thôi, độ khó lớn đến mức không có bản tiên và Tuế Nguyệt Tiên thì cũng không thành tiên được.”
“Hai người đều không thành tiên được, đương nhiên có thể làm bạn rồi.”
Quan sát thì thấy Quan Sơn Hải ném ra vô số pháp bảo, không phải ném về phía Mạnh Quân Tử mà là rải khắp các nơi trên bầu trời Đế Thành.
Mạnh Quân Tử lấy tốc độ cực nhanh đánh về phía Quan Sơn Hải, liền thấy Quan Sơn Hải bỗng nhiên biến mất, thay vào đó là những pháp bảo không biết từ đâu tới.
Pháp bảo đó bị Mạnh Quân Tử chạm vào một cái liền vỡ tan, biến thành vô số mảnh vụn.
Quan Sơn Hải không hề có bất kỳ dấu hiệu nào xuất hiện sau lưng Mạnh Quân Tử, lại một lần nữa dùng thế Khuynh Thiên tấn công. Mạnh Quân Tử không hề phát giác, bị Quan Sơn Hải đánh trúng cũng đổ máu. Mạnh Quân Tử đột nhiên quay đầu nhìn lại Quan Sơn Hải, nhưng phát hiện sau lưng hắn chỉ có những pháp bảo mà Quan Sơn Hải đã ném ra trước đó, Quan Sơn Hải không biết dùng phương pháp gì mà đã chạy đến một vị trí rất xa.
Mạnh Quân Tử lau vết máu ở khóe miệng, lộ ra một nụ cười kinh ngạc: “Ta hiểu rồi, ngươi đã đổi vị trí với pháp bảo.”
Đổi vị trí là một trong những tác dụng của đạo quả hình thức ban đầu, có thể đổi vị trí với bất kỳ đồ vật nào của mình.
Cho dù Mạnh Quân Tử có đánh vỡ pháp bảo thì cũng vô dụng, đánh nát thì nó vẫn là đồ vật của Quan Sơn Hải, vẫn có thể đổi vị trí được.
Mạnh Quân Tử bất động thanh sắc tiếp tục tấn công, Quan Sơn Hải lại một lần nữa đổi vị trí với pháp bảo, chuyển đến một vị trí rất xa. Nhưng Mạnh Quân Tử thế mà cũng nhảy vọt không gian, đuổi kịp Quan Sơn Hải.
Lúc này không cần Bất Hủ tiên tử nói rõ lý do thì Lục Dương cũng đã nhìn ra, Mạnh Quân Tử mượn dùng chính là Không Gian đạo quả hình thức ban đầu của tổ sư Hãn Hải đạo quân.
“Đúng rồi tiên tử, nếu Mạnh Quân Tử tiền bối là vay mượn đạo quả, vậy có phải là cũng giống như tiên tử, đều không có đặc thù quên đi của tiên nhân không?”
Tiên nhân thi triển thủ đoạn đạo quả sẽ khiến thế nhân quên đi, Ứng Thiên Tiên và bốn vị tiên khác đều như vậy, đạo quả của Khương Bình An cũng vậy, chỉ có Bất Hủ tiên tử là không có đặc thù này.
Lục Dương cảm thấy vay mượn đạo quả hẳn là cũng không có đặc thù quên đi của tiên nhân.
Không lẽ Mạnh Quân Tử mượn đồ rồi có thể trực tiếp không trả sao?
Bất Hủ tiên tử cũng không nghĩ tới vấn đề này, nghe Lục Dương nói vậy mới bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ: “Ngươi nói vậy, có lẽ là như vậy thật.”
Lục Dương nói thêm: “Giả thiết thọ nguyên của Hạ Đế là bị Mạnh Quân Tử mượn đi, đây thuộc về thủ đoạn đạo quả, đáng lẽ phải bị thế nhân quên đi mới đúng, nhưng trên thực tế thì không phải vậy, mọi người đều biết thọ nguyên của Hạ Đế đã xảy ra vấn đề.”
Bỗng nhiên, một giọng nói quen thuộc truyền đến từ sau lưng Lục Dương: “Há, không ngờ tiểu sư đệ ngươi lại nghĩ đến cả tầng này. Tiên tử tiền bối quả nhiên đã giảng cho ngươi không ít chuyện mà tu vi của ngươi không nên biết.”
Vân Chi mặc một bộ váy dài trắng tinh, lặng lẽ đứng dưới một gốc cây già, thời gian phảng phất như ngưng đọng lại, nàng giống như vừa mới đến, lại giống như đã đứng ở đây từ lâu.
Ánh nắng xuyên qua những tán lá thưa thớt, rơi xuống những bóng mờ sặc sỡ, thân ảnh của nàng lộ ra vẻ thanh lãnh lạ thường.
“Đại sư tỷ!”
Lục Dương mừng rỡ kêu lên.
Khi hắn biết được cái c·hết của Hạ Đế đều là một âm mưu, Lục Dương liền ý thức được đại sư tỷ đã sớm đến Đế Thành.
Đây là cuộc chiến của các tiên nhân, không thể để hắn đến đốc chiến được.
Mặc dù vậy, có thể nhìn thấy đại sư tỷ ở đây vẫn khiến người ta vô cùng vui mừng.