Chương 812 Gia nhập Vô Tình giáo
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 812 Gia nhập Vô Tình giáo
Chương 812: Gia nhập Vô Tình giáo
Lục Dương trông thấy hai người kia thì giật mình run rẩy, tim đập thình thịch.
“Các ngươi Vô Tình giáo làm cái trò gì vậy? Không muốn thu ta thì cứ nói thẳng, cần gì bày vẽ lắm thế? Còn ép ta tới đường cùng! Sao không ép Đại sư tỷ tới Kim Đan kỳ luôn đi, cho ta mở mang tầm mắt xem Kim Đan đầy trời trông ra sao?”
Lục Dương thậm chí cảm thấy Vô Địch Anh đang rục rịch… chỉ chực chờ bỏ chạy. Nếu đánh lẻ một tên, Lục Dương nghĩ mình chưa chắc đã thua, dĩ nhiên thắng hay bại thì chưa biết. Nhưng đụng cả hai thì Lục Dương thấy hắn nên so tài chạy trốn với Vô Địch Anh mới phải.
“Tiểu sư đệ, đệ sao thế?” Đại sư tỷ cau mày hỏi, giọng điệu vẫn như thường.
Lúc này Lục Dương mới để ý, nơi này không phải là không gian trống trải nào đó, mà là Thiên Môn phong của Vấn Đạo tông. Phải, muốn mô phỏng hoàn toàn thì cảnh vật xung quanh cũng phải giống y như thật.
“Không, không có gì.”
“Nhị đương gia, huynh ngẩn người ra làm gì thế? Tu luyện nhiều quá hóa ra đầu óc không dùng được à?” Hoàng Đậu Đậu vẫn tươi cười toe toét như mọi khi, còn tiện tay chọc chọc má Lục Dương.
“… Ta thấy tiên tử tỷ tỷ không có tư cách nói ta đâu.”
“Ồ, lại dám khiêu chiến Vân nha đầu hả?” Bất Hủ tiên tử từ trong không gian tinh thần chui ra, đây mới thực sự là Bất Hủ tiên tử. Đánh thắng hàng giả cũng coi như là thắng.
Nàng trực tiếp nhập vào thân Hoàng Đậu Đậu do ảo ảnh tạo ra, vừa lên đã định tự bạo.
“Ngọa tào, tiên tử các ngươi…”
Lục Dương chưa kịp can ngăn thì Bất Hủ tiên tử đã chẳng nói chẳng rằng, quả quyết tự bạo.
Ầm!
Trong thực tế, trận pháp không chịu nổi uy lực ấy, nổ tung tan tành.
Ngưu Thiên Sơn nhướng mày: “Thất bại nhanh vậy sao?”
Trận pháp nổ tung đồng nghĩa với việc khiêu chiến thất bại, mà nổ nhanh như vậy thì chỉ có thể nói rõ là g·iết người không thành, ngược lại còn bị g·iết. Người vô tình muốn g·iết c·hết người thân cận nhất chẳng khác nào ám sát, mà ám sát còn thất bại thì chứng tỏ kẻ này động lòng trắc ẩn trong lúc ra tay.
“Xem ra kẻ này không hợp với Vô Tình đạo của ta.”
…
Vân Chi đang bay bỗng khựng lại, nhíu mày: “Không cảm ứng được?”
Nàng cảm nhận được ở đâu đó xuất hiện hình ảnh của mình, định qua xem sao thì hình ảnh kia lại tiêu tan, không còn cảm ứng được nguồn gốc nữa.
“Quái lạ.”
Lục Dương mơ màng tỉnh lại, vẫn còn dư chấn từ vụ tự bạo của Bất Hủ tiên tử.
Ngưu Thiên Sơn tiến đến trước mặt Lục Dương, lạnh lùng nói: “Ngươi thất bại rồi, từ đâu tới thì về đó đi.”
Lục Dương còn chưa kịp nói gì thì nghe thấy chỗ Mạnh Cảnh Chu cũng truyền tới một tiếng nổ, trận pháp của Mạnh Cảnh Chu cũng tan tành.
Mạnh Cảnh Chu tức giận mắng to, hậm hực muốn phá hủy cứ điểm này: “Mẹ nó ai mà g·iết được chứ!”
Ngưu Thiên Sơn lạnh lùng nhìn Mạnh Cảnh Chu, không chỉ thất bại mà còn tức tối như vậy, người của Vô Tình giáo sẽ không có loại cảm xúc này.
“Ngươi cũng không hợp với Vô Tình đạo của ta, hai người các ngươi đi đi.”
Đạo bất đồng bất tương vi mưu, ở lại cũng vô dụng, Vô Tình giáo không có chuyện mở một con đường sống, đặc biệt là trong chuyện gia nhập.
Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu bí mật truyền âm.
“Giờ sao?”
“Tạm thời rời đi trước đã, kể cả chúng ta không chủ động đi thì lão Ngưu Thiên Sơn kia cũng tống cổ bọn ta thôi, chắc Vô Tình giáo đều có tính cách này.”
“Được.”
Thấy Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu rời đi, Ngưu Thiên Sơn gọi một thuộc hạ, một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ.
“Hai người này biết vị trí cứ điểm của chúng ta, không thể để sống, ngươi đi xử lý bọn chúng đi, nhanh tay lên.”
Tuy Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu ra vẻ chỉ có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng Ngưu Thiên Sơn luôn cẩn thận, có thể phái người lợi hại bao nhiêu thì phái bấy nhiêu, nếu không phải Phó đà chủ bận việc thì hắn đã muốn cho Phó đà chủ Nguyên Anh sơ kỳ ra tay rồi.
…
Trên đường rời khỏi phân đà Diệp Thành, Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu vẫn còn bàn tán về cuộc khảo nghiệm vừa rồi.
“Ngươi vì sao lại động thủ trong trận pháp thế?” Lục Dương tò mò hỏi, hắn có tiên tử giúp đỡ nên tỉnh táo lại trong trận pháp, biết phải g·iết c·hết người thân cận mới qua được, còn Lão Mạnh thì không tỉnh táo lại, sao lại ra tay với người thân cận?
Mặt Mạnh Cảnh Chu đen lại: “Trong trận pháp hiện ra thằng cháu ngươi chứ ai, ta chỉ đơn thuần muốn so tài với ngươi thôi.”
Lục Dương hứng thú “ồ” lên một tiếng: “Vậy là trong trận pháp ngươi thua, phải thừa nhận ta mạnh hơn ngươi chứ gì?”
Nhắc đến chuyện này, mặt Mạnh Cảnh Chu càng đen hơn: “Trong trận pháp ngươi mẹ nó vừa lên đã dùng Tượng Hình Quyền của Đại sư tỷ, ai mà đánh lại!”
Trong trận pháp không thể mô phỏng Vân Chi ra tay, nhưng Tượng Hình Quyền vốn có khả năng mượn lực từ nguyên hình, chỉ là Lục Dương ít khi dùng như vậy thôi. Trong trận pháp Lục Dương mượn được một tia lực lượng từ Đại sư tỷ, đương nhiên không phải Mạnh Cảnh Chu địch nổi.
“Có người bám theo chúng ta.”
“Ta biết, chắc là Vô Tình giáo phái người tới g·iết.”
“Cũng vừa hay, chúng ta có thể ngụy trang thành bộ dạng của hắn, tiếp tục trà trộn vào Vô Tình giáo.”
Hai người đồng thời ra tay, bắt giữ người của Vô Tình giáo, kẻ kia không kịp phản ứng.
“Các ngươi không phải Trúc Cơ kỳ!” Gã lạnh lùng nói.
Lục Dương không nói hai lời, giáng ngay một bạt tai: “Nói nhiều quá, ngoan ngoãn ở yên đó.”
Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu lôi gã đến một nơi kín đáo, Lục Dương muốn quan sát xem tổ sư gia ở phía dưới thế nào rồi.
Hắn thấy tổ sư gia vẫn đang ngồi thiền trên trận pháp, xem vẻ mặt thư thái thì chắc là đang chìm đắm trong đó, không phá được huyễn cảnh của trận pháp.
“Với tính cách của tổ sư gia, không phá được huyễn cảnh của trận pháp thì đừng hòng qua được.”
“Tiên tử, hay là phiền ngài ra tay giúp một chút?”
Dù sao cũng là tâm nguyện của tổ sư gia, Lục Dương đương nhiên muốn cố gắng đáp ứng.
“Hừ hừ, vẫn phải dựa vào bản tiên giúp đỡ thôi.” Nếu là Lục Dương thỉnh cầu thì Bất Hủ tiên tử không ngại ra tay một chút.
Nàng khẽ vận dụng tiên lực, liền giúp Tiên Thiên đạo nhân tỉnh táo lại trong trận pháp.
Lúc này Tiên Thiên đạo nhân đang ở rừng trúc của Vấn Đạo tông, cùng Hà Linh Tiểu Lục tâm sự. Nếu nói người thân thiết nhất thì đương nhiên là Tiểu Lục, người cùng thời với ông ở Đại Ngu.
Bỗng nhiên ông khựng lại, nhớ ra đây là khảo nghiệm, Tiểu Lục trước mắt là giả. Ông khẽ thở dài, dù đây là huyễn cảnh thì ông cũng không muốn động thủ với Tiểu Lục, nhưng ông cũng biết, không g·iết c·hết Tiểu Lục giả này thì không thể gia nhập Vô Tình giáo. Tiểu Lục và Tiểu Mạnh đều diệt trừ ma giáo, ông là trưởng bối thì không thể cản trở được.
Vậy thì g·iết!
Dùng hữu tâm đối phó vô tâm, Hà Linh Tiểu Lục lại chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, Tiên Thiên đạo nhân thừa dịp bất ngờ, g·iết c·hết Hà Linh Tiểu Lục.
Tiên Thiên đạo nhân tỉnh lại, thấy Ngưu Thiên Sơn đứng trước mặt mình.
Ngưu Thiên Sơn vỗ vai Tiên Thiên đạo nhân: “Không tệ, nhanh như vậy đã thông qua được khảo nghiệm, quả nhiên là người hợp với Vô Tình đạo của ta, từ hôm nay trở đi, ngươi là người của Vô Tình đạo.”
Lục Dương vẫn luôn dùng thần thức quan sát, khẽ thở phào, như vậy là tổ sư gia đã thành công trà trộn vào Vô Tình giáo.
Hắn vừa định quay đầu nói vài câu với Lão Mạnh thì đã thấy một đám người hùng hổ bay tới, khí thế ngút trời, chúng nhổ tận gốc cây đại thụ trên đỉnh phân đà, rồi ùa xuống dưới lòng đất.
Kẻ cầm đầu quang minh chính đại xưng danh: “Tất cả đứng im, ngồi xuống ôm đầu, ta là Tổng bộ đầu của Diệp Thành, các ngươi đều b·ị b·ắt!”
Tổng bộ đầu đưa mắt nhìn Tiên Thiên đạo nhân: “Thành viên mới gia nhập à? Ngươi cũng b·ị b·ắt!”
Thiên Môn phong.
Vân Chi nhắm mắt, cảm ngộ Thiên Địa Đại Đạo.
Bỗng nhiên nàng cảm thấy có hai bóng người hấp tấp chạy về phía mình.
“Tiểu sư đệ, Mạnh sư đệ, có chuyện gì vậy?”
Lục Dương thở không ra hơi: “Đại… Đại sư tỷ, không xong rồi, tổ sư gia… vì gia nhập Vô Tình giáo mà bị triều đình bắt rồi.”
Vân Chi: “…”
Tiểu sư đệ đệ có chắc là mình đang nói cái gì không đấy?