Chương 791 Nguyên Anh kỳ lão quái nghịch phạt Bán Tiên ai bảo hắn tu tiên!
- Trang chủ
- Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch)
- Chương 791 Nguyên Anh kỳ lão quái nghịch phạt Bán Tiên ai bảo hắn tu tiên!
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 791 Nguyên Anh kỳ lão quái nghịch phạt Bán Tiên ai bảo hắn tu tiên!
Chương 791: Nguyên Anh kỳ lão quái nghịch phạt Bán Tiên, ai bảo hắn tu tiên!
“Lão tổ tông, giúp một tay.” Lục Dương lặng lẽ truyền âm cho Hãn Hải đạo quân.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Ngao Linh và Tam Sơn đạo nhân, chẳng ai để ý đến lão quái Nguyên Anh như hắn.
Hãn Hải đạo quân đã biết chuyện Thiên Đình từ chỗ Vân Chi.
“Ta đã hứa bảo đảm ngươi một lần, vậy ngươi cứ tự tiện hành động, có ta chống lưng.”
Lục Dương bèn nhờ Hãn Hải đạo quân mở một đạo truyền tống môn, bí mật đưa hắn đi. Hắn thi triển Chủng Thụ Quyết, biến ra một phân thân, đeo mặt nạ vào rồi chuẩn bị dùng thân phận Lục thiếu giáo chủ lên sàn.
Chiếc mặt nạ này là do Đế Giang tộc Độ Kiếp kỳ đưa cho Lục Dương khi g·iả m·ạo Lục thiếu giáo chủ. Nếu không phải Bán Tiên tu luyện ra Đạo quả hình thức ban đầu, chẳng ai nhìn thấu được thân phận dưới lớp mặt nạ.
Một giọng nói hư vô vọng đến, vang vọng khắp Long Cung.
“À, một Bán Tiên nhỏ bé cũng dám khiêu khích Tứ Ngự Thiên Đình, quả nhiên là cảm thấy Thiên Đình ta dễ bị bắt nạt sao?”
Được Hãn Hải đạo quân giúp đỡ, giọng của Lục Dương truyền qua vô số không gian, vang vọng khắp Long Cung.
Đây là thủ đoạn của Bán Tiên, giọng nói đã được xử lý, không ai có thể tìm ra nguồn gốc.
“Thiên Đình!”
“Là người của Thiên Đình!”
Nhân tộc và Hải tộc kinh hãi, xao động. Ai ngờ Ngao Linh vừa thức tỉnh thì người của Thiên Đình đã đến. Tốc độ phản ứng này thật đáng sợ, có lẽ trên người Ngao Linh đã bị cài sẵn thứ gì đó, hễ thức tỉnh là bị phát hiện ngay.
Một vết nứt không gian mở ra, một thân ảnh từ bên kia bước ra.
Chính là Lục thiếu giáo chủ đã lâu không xuất hiện.
Lục thiếu giáo chủ đeo kiếm bên hông, nụ cười ấm áp như gió xuân, phong thái vẫn như cũ, chắp tay với phía sau: “Đa tạ sư thúc tương trợ, đưa đến đây là được rồi.”
Cánh cửa đóng lại, không phái thêm Hộ Đạo giả nào, như thể chẳng quan tâm đến an nguy của vị Thiếu giáo chủ này… hoặc là tuyệt đối tin tưởng vào hắn.
“Bồng Lai đảo chủ Tam Sơn đạo nhân?” Khóe miệng Lục thiếu giáo chủ nhếch lên một nụ cười, có điều nụ cười này hơi lạnh.
Hắn híp mắt lại: “Chỉ là dùng Tín Ngưỡng lực ngưng tụ thành Đạo quả hình thức ban đầu, cũng dám ở đây hô to gọi nhỏ. Đối phó với sâu bọ như ngươi, cần gì sư muội ra tay, ta làm thay được rồi.”
Nói rồi, hắn vô tình hay cố ý liếc nhìn một khoảng không gian nào đó.
Vẻ mặt Tam Sơn đạo nhân âm trầm. Trong truyền thuyết, Thiên Đình có Đậu Thiên Tôn và Vân giáo chủ tọa trấn, tuyệt đối không phải kẻ mà hắn có thể địch nổi.
Nhưng hắn đường đường là Bán Tiên, dù đối phương là Lục thiếu giáo chủ thì sao, cũng chỉ là Nguyên Anh kỳ mà thôi, thế mà dám nói hắn có thể đối phó mình.
Tam Sơn đạo nhân tức giận đến bật cười: “Đã vậy, ta đây muốn lĩnh giáo thủ đoạn của Thượng Cổ Thiên Đình…”
Tam Sơn đạo nhân chưa dứt lời, Lục thiếu giáo chủ đã chắp tay trước ngực, khom người cúi đầu với Tam Sơn đạo nhân, thái độ thành khẩn. Tam Sơn đạo nhân lập tức tái mét mặt, một ngụm tâm huyết trào lên cổ họng.
“Ọe…”
Tam Sơn đạo nhân phun ra một ngụm máu tươi, nhuộm đỏ cả vùng biển.
Hắn lảo đảo lùi lại hai bước, nhìn Lục Dương với ánh mắt kinh hoàng thay vì khinh miệt và phẫn nộ.
Nguyên Anh cúi đầu, Bán Tiên thổ huyết!
Mọi người kinh hãi, chuyện này quả thực lật đổ mọi lý thuyết tu hành: “Đây là thủ đoạn gì vậy!”
Ngay cả Hãn Hải đạo quân cũng lộ vẻ quái dị, cúi đầu một cái mà khiến người ta thổ huyết là thế nào?
“Sao có thể, Nguyên Anh kỳ mà có thể khiến Bán Tiên thổ huyết, làm sao làm được?”
“Sự thật rành rành ra đó, ngươi còn không tin?”
“Có lẽ là có cao nhân khác của Thượng Cổ Thiên Đình ở đây.”
“Không, hẳn là nguyên nhân khác, ta hình như đã thấy ghi chép về chuyện này ở đâu đó…”
“Nhớ rồi, ta nhớ là từng đọc trong một cuốn cổ thư thời Đại Càn, tu sĩ tu hành Tín Ngưỡng lực sợ nhất là gặp phải đối thủ có mệnh cách cao hơn mình.”
Người kia hưng phấn nói, tốc độ nói cực nhanh: “Đúng rồi, Thiên Đình thống trị Thượng Cổ, Lục thiếu giáo chủ là chủ nhân tương lai của Thiên Đình, lại bái tiên nhân làm sư, mệnh cách đương nhiên cao hơn Tam Sơn đạo nhân rất nhiều!”
“Lục thiếu giáo chủ thật đáng sợ!”
“Không, đáng sợ thật sự là Thiên Đình!”
Mọi người âm thầm bàn tán, càng bàn càng kinh ngạc, dần dần tiếp cận chân tướng.
Ngao Linh chắp tay hành lễ với Lục thiếu giáo chủ: “Lục sư huynh không cần ra tay, người này sư muội có thể đối phó.”
Lục thiếu giáo chủ chắp tay đáp lễ, cười như gió xuân hiu hiu, một nụ cười chân thành: “Tiểu Linh sư muội, ba mươi vạn năm không gặp, muội vẫn khỏe chứ?”
“Làm phiền Lục sư huynh lo lắng, muội vẫn khỏe. Chỉ là không ngờ ngủ say lâu như vậy, thế nhân đã quên cả Thiên Đình và Địa Phủ.”
“Địa Phủ là nơi nào?” Mọi người chú ý đến một danh từ khác trong lời nói của Ngao Linh.
“Chưa từng nghe nói.”
“Tuế nguyệt đằng đẵng có thể xóa đi trí nhớ của chúng sinh, ta vừa thức tỉnh cũng không ngờ Thiên Đình từng thống trị vạn cổ lại chẳng ai biết đến.”
Lục thiếu giáo chủ tỏ vẻ cảm khái, lắc đầu cười: “Ấn ký sư tôn lưu lại bị xúc động, ta còn tưởng là nơi nào gặp chuyện, không ngờ muội đã tỉnh. Ta còn định mười năm nữa mới đánh thức muội, ai ngờ Lục Dương đã đi trước một bước.”
“Thôi được, dù sao đây là chuyện trong tộc Long tộc của muội, ta không tiện ra tay.”
“Nói đến Lục Dương này cũng có chút duyên phận với ta, ta từng đấu pháp với hắn một lần, kết quả hòa nhau.”
“Hòa nhau?” Ngao Linh giật mình: “Thiên phú của sư huynh được sư tôn và giáo chủ khen không ngớt lời, bảo rằng sau này huynh có thể sánh vai với hai người họ, Lục Dương kia lại mạnh đến vậy sao?”
“Lục thiếu giáo chủ là sư huynh của Long tộc cổ tổ?”
Mọi người nhớ ra Khương Liên Y từng gọi Lục thiếu giáo chủ là “Sư huynh”.
Không ngờ vị Lục thiếu giáo chủ này lại là sư huynh của hai vị cổ tổ Long Phượng.
Chỉ sợ với thân phận này, hắn có thể tung hoành ngang dọc thời Thượng Cổ!
Lục thiếu giáo chủ thấy Tam Sơn đạo nhân nhìn chằm chằm mình, cơ bắp căng cứng, khẩn trương đến cực điểm, như thể chỉ cần thấy không ổn là bỏ chạy ngay.
Hắn khẽ cười: “Yên tâm, chuyện của ngươi và Tiểu Linh sư muội không liên quan đến Thiên Đình, ta mà nhúng tay vào, Tiểu Linh sư muội sẽ nổi giận mất.”
“Ta đến đây chỉ để xác nhận tình hình của Tiểu Linh sư muội, nếu muội không sao thì ta cũng yên lòng.”
“Dù muội thắng hay thua, Thiên Đình cũng sẽ không can thiệp.”
“Lời ta nói có thể đại diện cho ý của Thiên Đình.”
Nói rồi, Lục thiếu giáo chủ bước sang một bên.
Khi mọi người tưởng rằng Lục thiếu giáo chủ muốn đứng xem, ai ngờ hắn lại đi đến trước mặt Lục Dương.
“Lục đại tông chủ, lâu rồi không gặp, thấy tu vi của ngươi tinh tiến, hay là chúng ta đọ sức một phen?”
Lục Dương ngớ người, hắn đang yên đang lành ngồi đây, không muốn gây náo loạn, lại bị người ta tìm tới cửa.
Hắn không gây sự nhưng cũng không sợ phiền phức, bèn quay sang hỏi ý kiến của Hãn Hải tổ sư.
Hãn Hải đạo quân trợn mắt giận râu, suýt nữa đập bàn: “Còn phải hỏi ta sao, đương nhiên là phải cho hắn biết thiên kiêu của Vấn Đạo tông ta mạnh đến mức nào!”
Được Hãn Hải đạo quân đồng ý, Lục Dương thở phào, yên tâm làm tới bến.
Mạnh Cảnh Chu đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn hai người diễn trò, hối hận vì sao mình không nghĩ ra cách này!