Chương 647 Thế lực ngang nhau chiến đấu ( cầu nguyệt phiếu)
- Trang chủ
- Ai Bảo Hắn Tu Tiên (Dịch)
- Chương 647 Thế lực ngang nhau chiến đấu ( cầu nguyệt phiếu)
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 647 Thế lực ngang nhau chiến đấu ( cầu nguyệt phiếu)
Chương 647: Thế lực ngang nhau chiến đấu (cầu nguyệt phiếu)
Lục Dương hiện tại rất xoắn xuýt, không biết có nên tiếp tục học Diệt Tiên Kiếm Trận hay không.
Vừa học được nhập môn thì hay tin kiếm trận này có lai lịch không hay ho, đả kích tinh thần học tập của hắn ghê gớm.
Không học thì chẳng còn kiếm trận nào khác để học.
Mà học thì đây lại là kiếm trận mà Kỳ Lân Tiên dùng để lừa gạt lão bà, uy lực lại không rõ.
Nhỡ đâu học xong, tác dụng duy nhất của kiếm trận chỉ là làm cho mũi kiếm mềm đi thì toi.
“Không đâu,” Bất Hủ tiên tử nghe Lục Dương lo lắng thì bác bỏ ngay, “Uy lực của kiếm trận không cần lo, mạnh lắm đó. Kỳ Lân Tiên với Ứng Thiên Tiên chỉ động tay động chân vào tiên kiếm thôi.”
“Tiên tử ngài cũng hiểu kiếm trận à?”
“Dựa vào trực giác.”
“…Trực giác của ngài đáng tin cậy không?”
“Trực giác bảo bản tiên là trực giác của bản tiên rất đáng tin cậy.”
“…”
Lục Dương im lặng một hồi rồi thở dài, có chút cam chịu số phận. Học thì học, kệ uy lực thế nào, nhìn phẩm giai thì biết chắc chắn đây là kiếm trận cấp cao nhất mà Vấn Đạo Tông nắm giữ rồi.
Khương Liên Y có chung ý kiến với Bất Hủ tiên tử, cũng thấy kiếm trận này uy lực không tầm thường, nên học.
Nhưng Lục Dương thấy ý kiến của Khương Liên Y chẳng có sức thuyết phục gì cả, bởi hắn chưa từng thấy Khương Liên Y với Bất Hủ tiên tử bất đồng ý kiến bao giờ.
“Còn một chuyện nữa ta muốn nói rõ với sư huynh,” Khương Liên Y trịnh trọng.
“Chuyện gì?”
“Ta ở Vấn Đạo Tông đã hơn 2 tháng, nắm được tình hình cơ bản của Tu Tiên Giới hiện tại rồi, cũng nên ra ngoài đi một chút. Tiện thể tìm xem Bất Ngữ đạo nhân, còn có hậu bối thiên tài Phượng tộc nữa. Ta đã hứa dạy dỗ nàng ta, đã nói thì phải làm.”
Lục Dương thầm nghĩ quả nhiên, Khương Liên Y không thể cứ mãi ở Vấn Đạo Tông, ở cạnh Bất Hủ tiên tử được. Nàng rời đi còn có một mục đích nữa mà không cần nàng nói, Lục Dương cũng đoán được.
Kỳ Lân Tiên và Ngao Linh.
Tình cảm của Khương Liên Y dành cho hai người này cũng chẳng kém gì Bất Hủ tiên tử.
“Vậy thì chúc Liên Y tiền bối thuận buồm xuôi gió, tâm tưởng sự thành, sớm ngày hoàn thành mục tiêu.”
Lục Dương chắp tay cười nói. Dù hắn đã lỡ miệng tiết lộ sư phụ là tác giả của «Long Phượng Biến», nhưng hắn không nói cho Liên Y tiền bối là đại sư tỷ có thể tìm được sư phụ, để sư phụ sống thêm được một thời gian.
Làm đệ tử, hắn đã tận tâm giúp đỡ hết sức rồi.
Bất Hủ tiên tử cũng chui ra ngoài cáo biệt Khương Liên Y, dữ dằn nói: “Mau chóng đạt thành mục tiêu rồi mau chóng về đó nha! Nếu ở ngoài kia có ai dám bắt nạt ngươi thì cứ nói với bản tiên, bản tiên sẽ bảo Vân nha đầu dạy cho hắn một bài học!”
“Nhất định.”
Khương Liên Y không rời đi ngay mà đợi đến ngày thứ 5 Lục Dương tham ngộ kiếm trận, vào một buổi chiều, nàng lặng lẽ rời đi.
Hai ngày sau, Lục Dương nắm giữ kiếm trận càng lúc càng thành thạo, tiêu hao cũng ít hơn trước nhiều.
“Chỉ thiếu một cái bia ngắm để thử uy lực kiếm trận thôi.”
Lục Dương luyện mấy ngày nay, mặt cỏ bị kiếm trận cắt gọt đi mấy lớp rồi, hắn cảm thấy uy lực rất lớn, nhưng không có đối tượng để so sánh nên cứ thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Trên Thiên Môn Phong này thì có bao nhiêu đối tượng đâu, đại sư tỷ thì chắc chắn không được, tam sư tỷ cũng không xong, còn lại chỉ có con rối đáng c·hết kia thôi…
Nghĩ đến con rối đã đè đầu cưỡi cổ mình từ khi mới bắt đầu tu luyện, Lục Dương cảm thấy bây giờ chắc mình không có vấn đề gì đâu.
Nó là đối tượng thí nghiệm thích hợp nhất!
Nghĩ là làm.
Thiên Môn Phong rộng lớn như vậy, Lục Dương nhanh chóng tìm thấy con rối đang đào hố trồng cây ở dưới một gốc cây.
“Hắc hắc, cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi, chúng ta tính cả thù cũ lẫn hận mới một lượt!”
…
Một trận chiến ngang tài ngang sức bắt đầu.
Khai chiến mười hiệp, Vô Địch Anh bỏ chạy mất dạng.
Khai chiến 25 hiệp, Lục Dương bị đánh cho mặt mũi bầm dập, bị xẻng sắt phang cho kêu la oai oái.
Khai chiến một phút, Lục Dương bị chôn xuống đất, làm bạn với cây tùng trồng bên cạnh.
Chiến đấu kết thúc, con rối thắng sát nút.
Đợi con rối vác xẻng lảo đảo rời khỏi rừng cây tùng, Lục Dương mới dám chui lên, lòng còn sợ hãi.
“Không hổ là con rối đã đánh mình từ nhỏ đến lớn, có chút bản lĩnh, xem ra giai đoạn này mình vẫn chưa phải đối thủ của nó.”
Lúc đánh nhau với con rối, Lục Dương còn chưa kịp thi triển Diệt Tiên Kiếm Trận thì chiến đấu đã kết thúc rồi.
Với trình độ tu vi đứng chót Thiên Môn Phong của Lục Dương thì quả thật khó mà tìm được một cái bia ngắm để tùy ý thi triển kiếm trận.
“Lão Lục, ngươi có ở đó không?”
Giọng Mạnh Cảnh Chu vang vọng trong rừng cây tùng. Hắn đến tìm Lục Dương, vừa rồi động tĩnh chiến đấu lớn quá, gây sự chú ý của hắn, hắn cảm thấy Lục Dương có thể ở đây.
Lục Dương nghe vậy thì vội phủi sạch đất cát trên người, không thể để Mạnh Cảnh Chu có cơ hội cười nhạo mình được!
Hắn gỡ cành cây dính trên tóc xuống, thu dọn sạch sẽ rồi mới giả bộ như vừa mới nghe thấy, tức giận nói: “Đừng có hô, ta ở đây!”
“Mặt mũi ngươi bị sao vậy…”
Con rối ra tay có chừng mực lắm, mặt sưng thì tự nhiên sẽ hết thôi.
Lục Dương làm bộ như không có gì: “Không có gì, chẳng qua là ta nuốt một viên đan dược, nhưng dược lực mạnh quá, khó tiêu hóa nên đại sư tỷ ra tay đấm vào huyệt vị trên mặt ta để tăng tốc hấp thụ dược hiệu thôi.”
Mạnh Cảnh Chu nghi hoặc nhìn Lục Dương, luôn cảm thấy thằng cháu này đang nói dối.
“À phải rồi, ta vừa học được một bộ kiếm trận, ngươi ra thử một chút đi.”
Lục Dương vội chuyển sự chú ý của Mạnh Cảnh Chu, tránh để hắn nhìn ra sơ hở.
Hơn nữa, thằng nhóc này chẳng phải là bia ngắm thích hợp nhất hay sao?
“Ồ, bắt đầu học kiếm trận rồi à, ta ngược lại muốn xem kiếm trận của ngươi lợi hại đến đâu!”
Kiếm trận là át chủ bài của kiếm tu, Mạnh Cảnh Chu có thể thông qua kiếm trận thăm dò thực lực của Lục Dương.
“Vậy ngươi phải cẩn thận đó!”
Lục Dương biết chắc lão Mạnh sẽ đồng ý nên cũng không khách khí. Hai tay hắn vung lên, chín chuôi trường kiếm sáng loáng xuất hiện trên đỉnh đầu Mạnh Cảnh Chu, kiếm khí sắc bén khiến người ta kinh sợ.
Mạnh Cảnh Chu khẽ quát một tiếng, thi triển Tam Đầu Lục Tí, sáu tay giơ lên trời, muốn chống đỡ một kích này.
“Diệt Tiên Kiếm Trận!”
“Ngọa tào ngươi chờ chút, kiếm trận của ngươi tên gì cơ…”
Mạnh Cảnh Chu vừa nghe Lục Dương hô tên kiếm trận đã thấy không ổn rồi. Cái đồ chơi này nghe thôi đã thấy mạnh quá mức rồi!
Còn chưa đợi kiếm trận giáng xuống, Mạnh Cảnh Chu sáu tay giơ lên trời, hai đầu gối “bịch” một tiếng quỳ xuống đất, tư thế cực kỳ chuẩn chỉ.
Lục Dương hoảng hồn vội vàng thu tay lại, thu hồi kiếm trận, đỡ Mạnh Cảnh Chu dậy, mừng rỡ nhướng mày.
“Lão Mạnh, ngươi không cần phải hành đại lễ như vậy đâu.”
Mạnh Cảnh Chu giận tím mặt: “Ngươi nói bậy, ai hành đại lễ với ngươi, rõ ràng là kiếm trận của ngươi khiến ta quỳ xuống.”
Lục Dương nghe mà không hiểu ra sao.
Mạnh Cảnh Chu thấy Lục Dương vẫn còn giả ngốc thì hùng hùng hổ hổ: “Đừng có giả ngu với ta, ngươi chắc chắn là cố ý. Kiếm trận của ngươi có tác dụng khiến người ta quỳ xuống, ta đứng dưới kiếm trận, hai chân không nghe sai khiến nữa!”
Lục Dương chưa từng đứng dưới kiếm trận nên không biết nó còn có tác dụng này. Hắn gãi đầu, không ngờ thí nghiệm lại có hiệu quả, còn có thu hoạch ngoài ý muốn nữa.
Nhưng vì sao Diệt Tiên Kiếm Trận lại có tác dụng này?
Bất Hủ tiên tử trầm tư một lát rồi nghĩ ra, giải thích: “Ta hiểu rồi, chắc là Kỳ Lân Tiên lo lắng tư thế quỳ xuống của mình không được chuẩn chỉ, không được Liên Y và Tiểu Linh tha thứ nên mới thêm ‘Tự động quỳ xuống đất trận pháp’ vào kiếm trận!”
“Ta đã bảo Kỳ Lân Tiên làm việc cẩn thận lắm, không thể chỉ đơn giản bố trí một cái kiếm trận được.”
Lục Dương: “…”
May mà Liên Y tiền bối đi sớm, nếu không nàng mà biết chuyện này thì chịu sao nổi?