Chương 613 Tại Kim Đan kỳ vô địch
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 613 Tại Kim Đan kỳ vô địch
Chương 613: Tại Kim Đan Kỳ Vô Địch
“Bá!”
Dao Quang kiếm quét ngang, một bên cánh của Chu Doãn Vũ bị chém lìa, rơi xuống đất, máu tươi chảy ròng ròng!
“Hô hô hô…” Hai mắt Chu Doãn Vũ đỏ ngầu, khuôn mặt tuấn tú có chút vặn vẹo. Sau hơn trăm hiệp giao thủ, hắn đã hoàn toàn hiểu rõ, chỉ bằng vào bản thân thì căn bản không thể đấu lại đối phương.
Đã vậy thì chỉ có thể dùng đến tinh huyết sư phụ ban cho.
Chu Doãn Vũ vừa lau vệt máu bên mép, liền nuốt vào một giọt tinh huyết.
Đây là Chu Thiên tinh huyết, vô cùng trân quý, có thể giúp Chu Doãn Vũ phát huy ra sức mạnh Nguyên Anh kỳ ở cảnh giới Kim Đan!
Một nguồn sức mạnh liên tục tuôn trào từ trong cơ thể, những vết thương bị kiếm khí ăn mòn “tư tư” bốc khói, nhanh chóng khép lại, cánh mới cũng mọc ra.
“Lại đến!”
Chu Doãn Vũ chủ động công kích, lao về phía Lục Dương.
“Đạp Thiên Hành!”
Lục Dương không ngờ Chu Doãn Vũ lại tấn công mãnh liệt đến vậy, vội vã vung Dao Quang kiếm chắn ngang trước ngực, đỡ lấy một kích này, lùi về sau mấy bước để giảm bớt lực đạo.
Hai người lại giao chiến thành một đoàn, nhưng khác với trước đây, lần này Lục Dương cảm nhận rõ ràng Chu Doãn Vũ mạnh hơn rất nhiều.
Lục Dương có chút nhớ nhung trận chung kết Đại Hạ, khi đối phương phạm quy, hắn còn có thể báo cáo với trọng tài để phạt đối phương. Tiếc rằng lần này trọng tài lại là người bên kia, báo cáo cũng vô dụng.
Mỗi một chiêu của Chu Doãn Vũ đều nhanh và mạnh, Lục Dương chuyển công thành thủ, không ngừng hóa giải những đòn tấn công sắc bén của Chu Doãn Vũ.
Thủ Tự Quyết.
Đây là một loại kiếm chiêu mà Lục Dương cực ít khi dùng đến. Từ trước đến nay, Lục Dương luôn cho rằng phòng thủ tốt nhất chính là tấn công, nhưng lần này tình huống đặc biệt, trừ phi hắn thể kiếm song tu, nếu không đối đầu trực diện với Chu Doãn Vũ lúc này chẳng khác nào tự chuốc khổ vào thân.
Chu Doãn Vũ đạp lên không trung, nhảy lên thật cao, sau khi tụ lực ở bốn vó, móng trước bất ngờ đánh về phía Lục Dương.
Lục Dương đã sớm đoán trước, nhanh chóng né tránh, Chu Doãn Vũ đạp hụt.
Chu Doãn Vũ xoay người trên không trung, đổi hướng, lại một lần nữa lao về phía Lục Dương.
“Ầm!”
Dao Quang kiếm bị đánh bay, rơi xuống một nơi xa.
“Không có kiếm, ta xem ngươi đánh thế nào!” Chu Doãn Vũ cười lạnh, nắm chắc phần thắng trong tay.
Chu Thiên khẽ thở phào nhẹ nhõm, dù có chút khó khăn trắc trở, nhưng thắng là tốt rồi.
Tần Phong và đám người reo hò, hả hê khi thấy Lục thiếu giáo chủ thất bại.
“Ta còn tưởng cái tên họ Lục này có bản lĩnh gì, hóa ra cũng chỉ có thế.”
“Vừa nãy ta còn lo lắng cho Vũ đại ca, đúng là ta không có mắt nhìn.”
“Đúng vậy, đúng vậy, sao Vũ đại ca có thể thua được chứ?”
Lục Dương nhìn Dao Quang kiếm bị đánh bay, có chút khó khăn gãi đầu.
Nhặt lại thì không thể nào, Chu Doãn Vũ sẽ không cho hắn cơ hội đó.
Vậy lấy một thanh khác trong sáu thanh kiếm kia, tiếp tục đánh hao tổn chiến?
Thôi được rồi, nghe theo lời Vô Địch đan vậy.
Lục Dương thở dài, thừa nhận phương pháp dùng Vô Địch đan vẫn là tốt nhất.
Hắn móc ra một viên đan dược, nuốt vào bụng, một dòng nước ấm ngưng tụ ở đan điền.
…
Dưới đài, Thất trưởng lão khẽ “ồ” lên một tiếng: “Viên đan dược này…”
“Lão Thất, ngươi biết à?” Ngũ trưởng lão truyền âm hỏi thăm.
“Đây là Hồi Xuân Phản Dương đan ta luyện chế cho Lục Dương.”
“Nghe có vẻ là đan dược khôi phục linh lực.”
“Đúng là đan dược khôi phục linh lực. Tiểu tử này có một chiêu, thi triển ra thì tuyệt đối vô địch ở cùng cấp, đến ta ở Kim Đan kỳ cũng không đỡ nổi, chỉ là quá hao tổn linh lực, nên mới nhờ ta luyện chế ra loại đan dược này.”
“Chiêu thức gì vậy?”
Thất trưởng lão cười hắc hắc, không trả lời.
…
“Đi chết đi!” Chu Doãn Vũ hét lớn một tiếng, bốn cánh vỗ mạnh, Đạp Thiên Đoạn Hồn, phong tỏa hết thảy đường sống.
Lục Dương lùi về sau hai bước, xoay tay phải, lập tức phong vân biến sắc, mây đen cuồn cuộn, không gian tầng thứ chín của thiên đàn cũng vì thế mà ngưng kết, tốc độ của Chu Doãn Vũ chậm lại vô hạn.
Hắn cảm thấy xung quanh không giống như không khí, mà là nước biển, không, còn sền sệt hơn cả nước biển, hạn chế hành động của hắn.
“Mau nhìn, đó là cái gì!”
Tần Phong nghẹn ngào kêu to, ngơ ngác nhìn lên bầu trời.
Một bàn tay to lớn vô cùng xuyên qua mây đen, đè xuống, động tác chậm chạp, nhưng lại không thể tránh né, muốn tránh cũng không được.
Một chưởng này không giống như đánh vào thiên đàn, mà là đánh lên người hắn, cảm giác bất lực trào dâng trong lòng.
“Chưởng Trung Càn Khôn!” Chu Thiên lập tức nhận ra chiêu thức này, không thể tin vào mắt mình, linh đài trống rỗng trong khoảnh khắc.
Đùa gì vậy, dù có nhỏ hơn vô số lần so với Chưởng Trung Càn Khôn thật sự, nhưng đây vẫn là chiêu thức mà chỉ có Độ Kiếp kỳ mới có thể thi triển được, sao Kim Đan kỳ lại có thể thi triển được? !
Vậy thì thiên phú pháp thuật của đối phương phải kinh khủng đến mức nào?
Nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, hắn không tin cũng phải tin.
Kim Đan kỳ thi triển chiêu thức mà về lý thuyết là không thể thi triển được, đồng nghĩa với việc không có Kim Đan kỳ nào có thể chống lại một chiêu này!
Những thế lực lớn đều ngồi không yên, một chiêu này đã lật đổ nhận thức của bọn họ.
Bọn họ nhìn rõ ràng, Lục thiếu giáo chủ ăn đan dược khôi phục linh lực, chứ không phải tạm thời tăng chiến lực.
Nói cách khác, đây là trình độ thực sự của hắn.
Tại Kim Đan kỳ vô địch.
Một chiêu này là đại thần thông loại không gian danh bất hư truyền, có thể phong tỏa không gian dưới lòng bàn tay, đó là lý do Chu Doãn Vũ không thể di chuyển.
“Ầm ầm ——”
Một tay che trời, phong tỏa không gian, đè lên thiên đàn.
“Ừng ực.”
Tần Phong và đám người thấy cảnh này, khó khăn nuốt nước miếng. Một chiêu này thể hiện thực lực quá mức kinh khủng, nếu nói Chu Doãn Vũ là thần tượng mà đám thiên kiêu Yêu tộc liên minh theo đuổi, thì một chiêu này chính là đỉnh cao của sự tuyệt vọng, đến cả ý chí theo đuổi cũng không thể nảy sinh.
Quá tuyệt vọng.
Khổng Hạo, người từng là đối thủ của Lục thiếu giáo chủ, sau khi rơi vào thế hạ phong đã sử dụng sức mạnh của lão Đào Ngột và bị trọng tài phạt.
“Cơ tiên sinh, ta có thể chống đỡ được một chiêu này không?”
“Ta khuyên ngươi sớm học tập đoạt xá chi pháp đi, miễn cho để ta phải bồi ngươi cùng chết.”
Năm vị trưởng lão thấy cảnh này thì thầm nghị luận không ngớt.
“Cái này có phải đã đạt đến tiêu chuẩn của Vân sư điệt ở Kim Đan kỳ không?”
“Không sai biệt lắm.”
Bàn tay lớn biến mất, bụi mù tràn ngập, không ai thấy rõ tình hình chiến đấu trên thiên đàn. Thiên đàn đã thiết lập trận pháp, không thể dùng thần thức nhìn trộm.
“Chu Doãn Vũ còn sống hay chết?”
“Hắn đang động đậy, hắn còn sống!”
Ban đầu mọi người đều đang suy đoán ai sẽ thắng trong trận chiến này.
Nhưng từ khi Chưởng Trung Càn Khôn được thi triển, mọi người chỉ muốn biết Chu Doãn Vũ còn sống hay chết.
Còn sống đã là không tệ rồi.
“Không ngờ tới đúng không, ta còn sống.”
Cánh rung động, xua tan bụi mù, Chu Doãn Vũ thế mà vẫn thần thái sáng láng, vết thương nhẹ hơn so với tưởng tượng của mọi người.
“Đột phá lên Nguyên Anh kỳ rồi?”
Lục Dương có khả năng khống chế trận đấu cực mạnh, hắn chú ý thấy sau khi thi triển Chưởng Trung Càn Khôn, Chu Doãn Vũ đã bộc phát ra một luồng lực trùng kích khác thường, triệt tiêu phần lớn công kích.
Đây là đột phá lên Nguyên Anh kỳ.
“Coi như ngươi có chút nhãn lực.”
Miệng Chu Doãn Vũ nói không tha người, nhưng thực chất lại sợ hãi vô cùng.
Nếu như lâm trận đột phá trong tình huống nguy hiểm đến tính mạng, e rằng đã chết dưới một chưởng kia rồi.
Với sự lãnh huyết của sư phụ hắn, thì ông ta cũng sẽ không quan tâm đến sống chết của mình đâu.
“Thế nào, ta xem ngươi đánh thế nào!”
Chu Doãn Vũ lại một lần nữa giành được quyền chủ động, chiêu vừa rồi đã tiêu hao hết linh lực của đối phương, đối phương đã là nỏ mạnh hết đà, không còn uy hiếp, hắn tuyệt đối sẽ không cho đối phương cơ hội phục dụng đan dược.
Ngược lại hắn, lâm trận đột phá, linh lực dồi dào.
Thế mạnh yếu đã chuyển đổi.
“A.”
Lục Dương không nhịn được lắc đầu cười thành tiếng.
“Ngươi cười cái gì?” Chu Doãn Vũ không vui.
Lục Dương chậm rãi ngẩng đầu, mắt sáng như đuốc, dường như có thể nhìn thấu lòng người, khiến Chu Doãn Vũ hoảng hốt khi bị nhìn chằm chằm.
“Ngươi sẽ không cảm thấy chỉ có mình ngươi có thể đột phá lên Nguyên Anh kỳ đấy chứ?”